Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Ngay khi nhìn thấy con dao đang kề sát cổ Nam Sơn, động tác của Cố Thăng chậm dần.

Từ Á Vu thấy Cố Thăng nhìn sang đây thì tay y hơi dùng sức, lưỡi dao sắc bén cứa vào da Nam Sơn khiến cổ cô chảy máu.

Cố Thăng thấy thế thì lòng như thắt lại.

Nam Sơn nhìn thấy ý chí chiến đấu trong mắt Cố Thăng đang biến mất dần, cô vội la lên:

– Anh đừng lo cho em, cứ nắm chặt quả đấm mà tiếp tục chiến đấu đi. Mịa bà nó, đừng để em xem thường anh chứ.

Cô sốt ruột đến mức chửi bậy luôn.

Nếu như Cố Thăng thật sự bỏ cuộc vì cô thì cả đám bọn họ sẽ tiêu đời thật đấy.

Cố Thăng hiểu rõ đạo lý, quyền lựa chọn cũng nằm trong tay anh.

Nhưng cuối cùng lý trí cũng không thắng nổi tình cảm, sao anh có thể để Nam Sơn chết vì quyết định của mình kia chứ?

Anh không làm được!

Đây chính là Nam Sơn đó, là cô gái còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh đó.

Cố Thăng lại nhìn sang Nam Sơn, thấy trong mắt cô lộ vẻ từ chối.

Anh há lại không biết lựa chọn của mình là một con đường chẳng có lối về? Chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa sao? Cố Thăng vắt óc thầm nghĩ.

Trong đầu Cố Thăng chợt lóe lên tia sáng, có rồi!

Cố Thăng bỗng nhiên trở nên dữ dội hơn. Anh không còn e ngại con dao của Bưởi nữa, mặc cho lưỡi dao xé rách quần áo đâm vào ngực mình, giống như một cỗ máy chiến đấu không biết đau đớn.

Anh hệt như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ, không gì có thể khiến anh lùi bước.

Dáng vẻ hung ác của anh đã dọa Bưởi sợ. Trong mắt hắn, Cố Thăng hiện giờ cứ như một kẻ điên vậy, bản thân hắn không thể ngăn cản nổi.

Chẳng mấy chốc, Cố Thăng đã chế ngự được Bưởi.

Chuyên xảy ra nhanh quá, thậm chí Từ Á Vu còn chưa kịp nói mấy câu uy hiếp, y chỉ đành trơ mắt nhìn Cố Thăng chế ngự chú mình.

Giờ thì hay rồi, trong tay y có con tin, trong Cố Thăng cũng có. Hai bên đều có thẻ để đàm phán.

Cố Thăng siết chặt cổ họng Bưởi. Sau khi kéo hắn tới trước cửa thì nói với Mai Nhất Minh:

– Cô ra trước đi.

Lần đầu tiên Mai Nhất Minh trông thấy Cố Thăng lạnh lùng như thế, trên người phát ra khí thế quyết liệt khiến cho cô bất giác gật đầu.

Chờ tới khi cô bước ra cửa mới phản ứng lại. Nếu cô đi rồi, vậy thì Cố Thăng và Nam Sơn làm sao giờ?

Lửa sắp lan tới đây rồi, bọn họ phải mau rời khỏi đây mới được.

Mai Nhật Minh xoay người muốn quay trở lại phòng, nào ngờ cánh cửa đóng “rầm” một tiếng.

Cô gõ cửa dồn dập.

– Mau mở cửa ra, cho tôi vào đi mà…

Nhưng chẳng có ai trả lời cô.

Người đóng cửa lại chính là Cố Thăng, anh nhìn Từ Á Vu chằm chằm, mỉm cười nói:

– Mày thử động vào một sợi lông của cô ấy xem, tao sẽ trả trên người tên Bưởi này hết. Nếu cô ấy chết thì..

Giọng anh nhỏ dần:

– Bọn mày phải chôn theo cô ấy, tao sẽ không cho bọn mày chạy khỏi đây đâu.

Anh rất lo lắng cho sự an toàn của Nam Sơn. Lúc này làm thế có phần liều lĩnh, có cảm giác bi thương cá chết rách lưới.

Đôi mắt anh đen thăm thẳm khiến người khác nhìn vào không thấy đáy. Từ Á Vu cảm giác y đang nhìn vào vực thẳm, chỉ cần sơ sảy một cái sẽ bị Cố Thăng kéo vào nơi vạn kiếp không thể quay đầu.

Không được nói lý lẽ với kẻ điên, phải nghe theo hắn. Chẳng biết vì sao trong lòng Từ Á Vu lại nghĩ như thế.

Từ Á Vu nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Thăng, y biết anh nói được làm được.

Theo như dáng vẻ vừa nãy của Cố Thăng, sau khi giết chú xong, một mình anh cũng có thể đối phó với hai người.

– Mày mau… thả lỏng tay ra chút, chúng ta từ từ nói chuyện.

Từ Á Vu nói.

Từ Á Vu nhìn thấy gương mặt đã chuyển màu tím xanh của chú mình. Cố Thăng ra tay cũng nặng quá, cứ siết chặt cổ của Bưởi. Mận lo rằng nếu để lâu thêm chút nữa, em ông ta sẽ chết vì thiếu oxy mất.

– Được.

Cố Thăng lập tức nới lỏng tay.

– Mày muốn sao hả?

Từ Á Vu hỏi với vẻ bình tĩnh.

Cố Thăng nói:

– Trao đổi đi, mày giao Nam Sơn cho tao, tao sẽ trả Bưởi lại cho mày.

Đoạn anh vỗ vỗ vào cánh cửa:

– Nếu mày không chịu thì năm người chúng ta đều chết ở đây.

Anh nhìn chằm chằm vào Từ Á Vu với ánh mắt sáng quắc, rồi nói:

– Mong rằng trước khi lửa lan tới đây, mày có thể trả lời tao.

Cố Thăng đang nhắc nhở Từ Á Vu rằng y chẳng còn nhiều thời gian để suy nghĩ đâu.

Quả nhiên Từ Á Vu vừa nghe tới lửa thì lập tức nói:

– Được, tao đồng ý.

Cố Thăng không dám lơ là cảnh giác:

– Thế này đi, tao đếm đến ba, hai chúng ta cùng buông tay ra.

– Được.

Mặc dù cách một cánh cửa nhưng hơi nóng rất rõ ràng, khói đen bốc lên cuồn cuộn. Từ Á Vu lo bọn họ sẽ bị lửa vây, trốn không thoát nên y chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Trước khi thả Bưởi ra, Cố Thăng đã xé áo mình rồi trói hai tay Bưởi lại, để tránh cho hắn làm hại tới Nam Sơn khi anh đang hội hợp với cô.

– Một, hai, ba.

Cố Thăng đếm tới ba, hai bên thả tay cùng một lúc;

– Mau qua đây.

Nam Sơn gần như chạy như bay vào trong lòng Cố Thăng, khóe môi anh bị chảy máu, anh giơ tay phải vỗ nhẹ bờ vai cô rồi nhỏ giọng an ủi:

– Không sao cả rồi.

Tay trái nhanh chóng mở cửa ra.

– Chạy mau.

Nam Sơn gật đầu, cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Lúc hai người họ bước ra cửa mới phát hiện, ngọn lửa sắp sửa bao vây chỗ này.

Bọn họ cũng không nhìn thấy Mai Nhất Minh, đoán rằng chắc cô đã chạy khỏi đây rồi.

– Qua bên kia đi.

Cố Thăng lẹ mắt phát hiện có một lỗ hổng.

Lúc chạy qua rồi, họ mới nhận ra chỗ này là một căn phòng trống.

Đám lửa cháy lớn gần như làm họ không thể mở mắt được, hai người đành phải tìm đường chạy ra thêm lần nữa.

Bọn họ không biết cấu trúc của căn biệt thự này, mà nơi này lại quá lớn nên cả hai cứ chạy loạn.

Sau khi hít phải một lượng khói lớn, Nam Sơn ho liên tục, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Cô ráng chống đỡ đi thêm vài mét nữa thì ngất xỉu.

Cố Thăng kịp thời đỡ lấy cô. Đoạn anh ngồi xổm xuống, vừa vỗ vỗ lên mặt vừa gọi tên cô với vẻ lo lắng, mong cô có thể tỉnh lại.

Nhưng mà Nam Sơn lại không có phản ứng. Cố Thăng nhìn thấy sắc mặt cô bắt đầu tái đi, anh có cảm giác cô đang thiếu oxy nên không dám chậm trễ nữa. Anh cõng cô trên lưng rồi tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm đường sống.

Áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, vết thương trên ngực cũng không được băng bó bắt đầu rỉ máu, máu nhỏ thành giọt trên mặt đất.

Ánh mắt Cố Thăng càng lúc càng kiên định. Anh nhất định phải kiên trì, trên lưng anh còn có Nam Sơn, anh không thể ngã xuống dễ dàng như vậy được.

Cho dù ý chí cầu sinh có mạnh mẽ tới đâu cũng không bù đắp được gánh nặng trên cơ thể. Cuối cùng Cố Thăng kiệt sức ngã xuống đất, đầu óc choáng váng.

Anh lắc lắc đầu muốn đứng dậy, nhưng vừa cong lưng lên thì đã bị ngã sấp xuống mặt đất.

Cố Thăng cảm giác toàn thân đang mất sức dần, anh không thể đưa Nam Sơn rời khỏi đây một cách thuận lợi rồi.

Cố Thăng ôm chặt lấy Nam Sơn, hôn nhẹ lên trán cô rồi im lặng.

Anh còn vô số điều muốn nói, thế nhưng nếu cô không nghe thấy thì có tác dụng gì đâu?

Anh lại nhìn về ánh lửa ở phía trước, thầm nói lời cáo biệt với người yêu thương: Gia đình, bạn bè, tạm biệt mọi người. Xin lỗi Nam Sơn yêu dấu của anh…

Ý thức anh dần trở nên mơ hồ, anh từ từ nhắm mắt lại.

Cố Thăng lại mơ thấy giấc mộng kia.

Lần này quần áo trên người thằng bé rách rưới hơn trước nhưng ánh mắt lại trong veo, cũng không vì bị nhốt lâu ngày mà trở nên suy sụp hay mơ màng.

Cố Thăng cười khổ, anh không rõ vì sao bản thân đã ngất rồi, lại còn nhìn thấy thằng bé này.

Anh muốn nhìn thấy cảnh anh và Nam Sơn cùng nhau bước vào lễ đường hơn, xem như hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của anh trước khi chết.

Thằng nhỏ nằm nghiêng trên giường, nhìn vào cái gối đầu trước mặt rồi hỏi với vẻ lo lắng:

– Tớ có dự cảm xấu, mấy chú xấu xa kia sẽ giết tớ mất, cậu có thể giúp tớ không?

Cái gối đầu khom người tỏ vẻ đồng ý.

Cố Thăng nhìn thấy cảnh này cũng không kinh ngạc mấy. Chẳng qua giống như trong thực tế, Nam Sơn cũng đã đi vào trong giấc mơ của anh, rồi xuất hiện với hình dáng đã nhập vào đồ vật thôi.

Thằng nhỏ thấy nó đồng ý lại thở dài tỏ vẻ lo âu:

– Cậu ngốc như thế, không biết có nhớ được hay không nữa.

Nghe thấy có người nói mình ngốc, cái gối kia không vui, nó nhảy lên đè lên mặt thằng nhóc.

Thằng bé lập tức chụp lấy cái gối giơ lên cao, đoạn nằm trên giường ngửa đầu nhìn nó.

Thằng bé vừa cười vừa nói:

– Được rồi, cậu thông minh nhất.

Lúc này cái gối đầu mới hài lòng không ngọ ngoạy nữa.

– Tớ sẽ nói thông tin quan trọng cho cậu biết. Cậu phải nhớ kỹ, nếu có thể tiếp xúc với điện thoại hay di động thì báo cảnh sát giúp tớ nhé.

Gối đầu gật đầu.

Thằng bé sắp xếp suy nghĩ lại một chút, rồi tằng hắng vài cái nói:

– Tớ là Cố Thăng, năm nay năm tuổi, là người ở thành phố N. Trong nhà có ba ba là Cố Tri Thương.

Nghe tới đây, Cố Thăng đau đầu dữ dội.

Anh bèn vỗ vào đầu mình, cố gắng tỉnh táo trở lại. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cố Thăng bất giác thì thầm theo đứa bé kia:

– Tớ bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, bên ngoài có trồng một cây quế. Tổng cộng có hai chú xấu xa, một người là Chu Vĩ, người còn lại là Hoàng Thuận Tử.

Dần dà Cố Thăng còn nói nhanh hơn thằng bé kia.

Không đúng, có gì đó không đúng!

Vô số tin tức nổ tung như pháo hoa trong đầu Cố Thăng: tiếng cười vui vẻ khi được đi chơi của trẻ con, cảnh tượng bị đuổi theo sát sao, tiếng khóc la lúc bị người ta bắt đi…

Nhất thời anh bị bất ngờ nên nhịn không được ngồi xổm xuống, sau đó mới từ từ tỉnh táo lại.

Cố Thăng đứng dậy. Rốt cuộc anh cũng nhận ra đó không phải chỉ là một giấc mơ, đó chính là ký ức bị che phủ bấy lâu của anh.

Anh đã từng trải qua tất cả những chuyện trong giấc mơ ấy.

Những kí ức kia ùn ùn kéo tới, lúc anh được năm tuổi thì bị bắt cóc. Ba mẹ phải đi công tác ở thành phố C, anh lại nhất quyết đòi đi theo.

Ba mẹ thấy anh khóc lóc đáng thương quá nên đành phải dẫn anh theo, còn có bảo mẫu luôn chăm sóc anh đi cùng nữa.

Lúc đó bọn họ ở tại một khách sạn. Ban ngày ba mẹ đều ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đến tối mới về.

Bảo mẫu sợ anh buồn chán nên đã tự ý dẫn anh ra sân chơi gần đấy.

Anh chơi một hồi thì khát nước, bảo mẫu mới để anh chơi xe đụng thêm một lát. Cô ấy đi mua nước xong sẽ trở lại liền.

Ngay sau đó Cố Thăng đã bị bắt cóc. Lúc anh tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng âm u ẩm ướt, trong góc phòng có cả đồ chơi mà anh đã không chơi từ lâu.

Lúc ấy anh cảm thấy như trời long đất lở, bèn khóc òa lên.

Có một tên chê anh phiền nên vừa đánh vừa chửi. May mà có tên khác kịp thời chạy tới ngăn gã lại.

Con nít đều rất sợ đau, sau khi bị đánh thì anh luôn im lặng, thích trốn dưới gầm giường, không gian khép kín như thế khiến anh cảm thấy an toàn hơn chút.

Nhưng anh lại không thể che kín lỗ tai mình được, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của kẻ xấu. m thanh đó khiến toàn thân anh run bần bật.

Lúc đó anh vừa bơ vơ, vừa sợ hãi lại tuyệt vọng.

Mãi tới khi anh gặp đống cát biết cử động kia. Cho dù anh thấy sợ hãi, tưởng nó là yêu quái nhưng vẫn không nhịn được muốn lại gần nó.

Anh đã đồng ý yêu cầu chơi cùng của con yêu quái nhỏ đó.

Mấy đêm sau, con yêu quái nhỏ kia đều tới đây. Bé Cố Thăng chơi với nó, còn kể nỗi sợ hãi của mình cho nó nghe. Yêu quái nhỏ sẽ dùng cách đặc biệt chia sẻ chuyện xảy ra trên người nó cho anh nghe, rồi cổ vũ anh mạnh mẽ lên.

Dần dà anh đã xem nó là bạn bè.

Nhờ vào sự có mặt của nó, bé Cố Thăng mới ngủ trên giường lại, bé cũng không còn sợ giọng nói của bọn bắt cóc nữa.

Đến ngày thứ hai sau khi bé Cố Thăng nhờ cậy yêu quái nhỏ, anh mới được cứu ra ngoài.

Khung cảnh lúc ấy rất hỗn loạn, ba mẹ ôm lấy anh, vừa khóc vừa liên tục xin lỗi anh.

Còn bé Cố Thăng thì an ủi ba mẹ rằng:

– Mẹ à, con không sao mà. Có một con yêu quái nhỏ luôn ở cùng với con, chính nó đã cứu con đấy. Chúng ta dẫn nó theo luôn có được không mẹ?

Mẹ Cố ngây người ra, ngước hai mắt đẫm lệ hỏi:

– Yêu quái nhỏ gì cơ?

Bé Cố Thăng chỉ muốn giới thiệu bạn mới với ba mẹ mình mà thôi, nói với họ rằng yêu quái nhỏ tốt với anh cỡ nào, kể từng chuyện đã xảy ra với mình cho ba mẹ nghe.

Mẹ Cố nghe xong thì khóc càng dữ hơn, khiến cho Cố Thăng còn nhỏ mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Sau đó ba mẹ cũng không mang đống cát, gối đầu và món đồ chơi kia theo, mặc cho bé Cố Thăng khóc lóc ầm ĩ.

Sau khi bọn họ dẫn bé Cố Thăng làm báo cáo xong thì tới bệnh viện, kiểm tra tổng quát rồi mới về nhà.

Mấy hôm đó, bé Cố Thăng luôn nhớ tới yêu quái nhỏ, anh nhớ rõ hẹn ước giữa bọn họ: chơi với nhau mỗi ngày.

Thậm chí anh đi rồi cũng không kịp tạm biệt nó, nhất định yêu quái nhỏ sẽ nhớ mình giống như anh đang nhớ nó vậy.

Vì thế anh lại xin ba mẹ đem đồ vật trong phòng đó về.

Bé Cố Thăng thấy nhơ nhớ yêu quái nhỏ rồi, anh ngây thơ cho rằng yêu quái nhỏ sẽ luôn ở trên những thứ ấy.

Mẹ Cố đã đồng ý với điều kiện tiên quyết rằng: anh phải nói chuyện với một ông chú.

Bé Cố Thăng vui mừng đi gặp chú ấy. Đó là một ông chú đeo kính trông rất dễ gần.

Chú đeo kính kia rất tốt với anh, mỗi lần gặp mặt đều chuẩn bị bánh crepe, sữa cho cậu. Cho nên chú ấy hỏi về chuyện yêu quái nhỏ, anh đều trả lời.

Sau đó chú đeo kính sẽ nói chuyện rất lâu với mẹ Cố.

Đi thêm vài lần nữa thì anh bị dẫn vào một căn phòng tối.

Sau khi ra khỏi phòng, bé Cố Thăng đã không còn nhớ gì về đoạn thời gian bị bắt cóc nữa.

Hiện giờ Cố Thăng đã hiểu rõ, lúc đó anh đã bị thôi miên, niêm phong đoạn trí nhớ này lại.

Lần này bị bắt cóc, bóng tối, tiếng nước rơi, tiếng chửi rủa của bọn bắt cóc chính là cơ hội giúp anh nhớ lại đoạn ký ức này.

Anh hiểu suy nghĩ của mẹ Cố, có lẽ bà cảm thấy lúc anh bị bắt cóc đã chịu cú sốc cực lớn, khiến cho tinh thần bất ổn nên đã tự tạo ra một nhân vật ảo.

Vì thế mẹ Cố mới dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng chính là chú đeo kính kia.

Nhưng mà cuộc thôi miên của chú đeo kính có chỗ thiếu sót, kể từ khi đó Cố Thăng bắt đầu trở nên nhát gan. Thực ra vì anh vẫn còn chút ấn tượng với bọn bắt cóc và yêu quái nhỏ, nhưng lại trộn lẫn hai bên vào nhau, bọn bắt cóc hung ác cộng thêm năng lực nhập vào đồ vật của yêu quái nhỏ kỳ lạ nên anh mới sợ hãi lực lượng tà ác.

Giờ nghĩ lại yêu quái nhỏ làm bạn với anh khi anh bất lực nhất, có thể chính là Nam Sơn!

Thì ra bọn họ đã quen nhau sớm như thế.

Cố Thăng nghĩ anh phải tỉnh lại, cho dù dùng hết sức lực cuối cùng cũng phải đưa Nam Sơn tới nơi an toàn.

Anh va mạnh người vào tường, một giây sau anh liền mở mắt ra.

Trần nhà màu trắng, ga trải giường cũng trắng nốt, đây là trong bệnh viện.

Anh nhận ra bản thân đã được cứu, vậy còn Nam Sơn đang ở đâu? Có phải cô cũng được cứu rồi không? Cố Thăng không nhìn thấy bóng dáng của Nam Sơn, anh cảm thấy tim mình trống rỗng.

Cố Thăng nhìn sang bên phải thì mới phát hiện ra bên cạnh còn có một chiếc giường, Nam Sơn đang nằm trên đó.

Đúng lúc Nam Sơn cũng vừa tỉnh lại, cô mơ màng mở to mắt, rồi vội vàng tìm kiếm bóng dáng Cố Thăng, phản ứng chẳng khác gì anh khi nãy.

Sau khi thấy Cố Thăng đang nhìn mình, cô mới thả lỏng tinh thần, thở phào một hơi:

– Cố Thăng à, chúng ta đã được cứu rồi.

Cố Thăng hỏi:

– Giờ em thấy thế nào rồi?

– Tốt hơn nhiều rồi.

Nam Sơn xoa mũi, nói:

– Em vẫn cảm thấy còn mùi khói ở trong mũi, anh thì sao?

Cô nhớ Cố Thăng đã bị đâm vài nhát, bị thương nặng hơn cô nhiều.

Nam Sơn vừa nhắm mắt lại thì có thể nhìn thấy máu tươi trên mặt đất, nhìn thấy mà giật mình, khiến lòng cô đau thắt lại.

– Anh khỏe hơn rồi.

Cố Thăng đáp, đoạn lại kêu tên cô:

– Nam Sơn à.

Nam Sơn ừm một tiếng.

Cố Thăng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, tựa như muốn nhìn thấu lòng cô. Anh nói:

– Nam Sơn à, xuất viện rồi chúng ta kết hôn đi.

Lúc Cố Thăng nói câu này, trong lòng rất bình tĩnh.

Bọn họ chỉ mới quen nhau có vài tháng ngắn ngủi, lại giống như đã trải qua muôn núi ngàn sông.

Nếu đã yêu nhau thì sao không kết hôn sớm chút chứ?

Nam Sơn sững ra, cô không ngờ Cố Thăng lại nhắc tới chuyện này.

Nam Sơn đã hiểu rõ lòng mình, cô trả lời không chút ngại ngùng:

– Ngài Cố, trong quãng đời còn lại, mong được anh chăm sóc nhiều hơn.

Thấy cô đồng ý, Cố Thăng mỉm cười nói:

– Anh sẽ chơi đủa với em cả đời này.

Nam Sơn cảm thấy lời nói của anh rất thú vị, cô mỉm cười.

Cố Thăng nhìn Nam Sơn rồi cũng cười theo, giống hệt như hai đứa ngốc không biết buồn lo.

Ngài Cố xui xẻo cảm thấy sau khi gặp được Nam tiểu thư thì anh đã trở thành người may mắn nhất trên đời này.

Gặp được em, không bỏ lỡ em, thật là tốt quá.