Dịch: Lãnh Nhân Môn

Cô cúi đầu nhìn thì chỉ thấy một cái bóng mơ hồ. Đó là một cô gái, mái tóc dài bị gió thổi tung bay.

Cổ của cô gái này mắc trên dây thừng, có vẻ như là thắt cổ.

Nam Sơn không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với là làn da lạnh ngắt trên cổ của cô gái kia.

Mọi người ở tầng một còn đang ngủ say, người gác đêm cũng không hay biết gì. Ai mà ngờ được lại có một người chết ở cách họ chỉ mấy mét cơ chứ?

Cô muốn mau chóng rời khỏi đây, không muốn ở cùng phòng với cái xác này nữa.

Nhưng đáng tiếc là phải năm phút nữa cô mới được tự do khống chế việc đi lại.

Cô chưa bao giờ cảm thấy năm phút lại dài lâu đến thế, sống một ngày như một năm chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi.

Mưa đã tạnh rồi, cả căn phòng lặng phắc tới đáng sợ.

Chỉ có tiếng kẽo cà kẽo kẹt cứ vang lên mãi.

Cố Thăng nhìn thấy Nam Sơn đang ngủ ngon bỗng bật dậy, sắc mặt tái nhợt ra.

– Mơ ác mộng à?

Nam Sơn thấy ánh sáng ấm áp tỏa ra từ ngọn nến trên bàn thì thần kinh căng thẳng mới dần thả lỏng.

Cảm giác đúng như trở lại nhân thế một lần nữa mà.

– Ừ, gặp ác mộng.

Trên thực tế còn đáng sợ hơn mơ ác mộng, bởi vì cô cũng ở trong ác mộng.

Cố Thăng đặt nước trước bàn cô:

– Uống nước cho bình tĩnh đi.

– Được.

Nam Sơn lấy qua, chỉ mấy giây sau thì hơn nửa bình nước đã vào bụng cô rồi.

Uống xong cô mới nhận ra, bèn hỏi:

– Nước ở đâu ra đấy?

Cố Thăng chống một tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cô, rất đỗi dịu dàng:

– Của tôi đấy.

Rồi anh bổ sung thêm:

– Mới uống có một ngụm thôi.

Nam Sơn: Nói câu cuối còn chẳng bằng không nói!

Cô nhìn quanh bốn phía, mọi người đều ở đây, chỉ thiếu An Như Hối.

Mười phần chắc chín người ở trên tầng là cô ấy rồi.

Nam Sơn đứng lên, đi thẳng tới trước mặt Trần Lâm đang nằm sấp ngủ trên bàn.

Cố Thăng cảm thấy kì lạ nên vội vàng đuổi theo.

Cô đẩy mạnh Trần Lâm một cái, cậu ta tỉnh lại nhưng còn ngái ngủ.

Trần Lâm mơ màng ngáp một cái:

– Chuyện gì thế?

Vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Tí nữa cậu ta còn phải gác đêm, mấy người này không cho cậu ta ngủ được một giấc ngon hay sao?

– An Như Hối đâu rồi?

Nam Sơn hỏi, không hề cố ý hạ giọng.

Nghe thấy cái tên này thì Trần Lâm tỉnh hẳn.

Trong giọng nói của cậu ta pha lẫn vẻ kinh ngạc:

– Cô ấy còn chưa xuống à?

Thời điểm này cách lúc họ xuống tầng đã gần bốn tiếng, mà trên tầng chẳng hề có động tĩnh gì.

Trần Lâm ý thức được có thể An Như Hối đã gặp chuyện gì rồi, bèn sấp ngửa phóng lên tầng. Tôn Nhược Hiên gác đêm nên vốn tỉnh, cũng lập tức đuổi theo ngay phía sau.

Động tác quá lớn làm đổ chiếc ghế xuống đất, khiến mọi người đều lần lượt tỉnh dậy.

– Chết người hay sao mà ầm ĩ thế?

Lão Răng Vàng nhắm mắt rồi nói.

– Có lẽ An Như Hối có chuyện rồi.

Nam Sơn nói đơn giản:

– Ai dậy rồi thì lên tầng xem đi.

Vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng kêu khóc của Trần Lâm từ trên tầng truyền xuống.

Giờ thì mọi người đều đã tỉnh như sáo.

Phùng Cường nghe thấy tiếng kêu này thì lăn bịch xuống khỏi thùng gỗ luôn.

Lão Răng Vàng chỉ nghĩ là họ sợ bóng sợ gió thôi chứ không có chuyện không may gì đâu.

Thấy những người khác đều đi lên, gã và Phùng Cường cũng lên xem thử.

Khi nhìn thấy cảnh tượng kia thì chính Lão Răng Vàng cũng bị dọa cho lùi mấy bước.

An Như Hối bị treo trên xà ngang, gió lay cái xác làm cho nó đung đưa như quả lắc đồng hồ.

Như thể đang đếm ngược giờ tử vong của họ.

Thấy vậy thì Cố Thăng cũng hiểu ra, âm thanh làm phiền anh suốt đêm nay phát ra từ đây.

Lão Răng Vàng chiếu đèn pin vào mặt An Như Hối.

Sắc mặt cô trắng nhợt, miệng nhồi đầy tóc đen.

Mãi đến lúc chết cô vẫn không nhắm mắt, con mắt trắng dã lồi ra trông đáng sợ vô cùng.

Trần Lâm đã sụp đổ té nhào trên đất mà ôm mặt gào khóc.

Tôn Nhược Hiên là bạn cậu ta, bèn ngồi xổm xuống nhẹ giọng an ủi.

– Á!

Phùng Cường hét lên một tiếng kinh hoàng rồi cướp đèn pin khỏi tay Lão Răng Vàng:

– Đang yên đang lành đừng có chiếu đèn vào mặt cô ấy!

Lão Răng Vàng ho khan một tiếng:

– Có anh ở đây thì chú sợ cái gì, anh là thầy bùa đấy nhé.

Nói đoạn, gã lại lấy ra mấy tấm bùa chưa có đất dụng võ.

Phùng Cường mím môi, không nói gì nữa.

Cố Thăng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên đó, không ngờ có người còn nhát gan hơn cả mình.

Khi nhìn thấy cái xác kia thì đúng là Cố Thăng cảm thấy không ổn lắm.

Không phải là anh sợ, chỉ là nghĩ đến việc cô gái này vừa nói chuyện với mình mà đã chết thảm trên tầng, nên anh mới thấy không thoải mái mà thôi.

Cho dù từ đầu tới cuối, cô ấy chẳng hề hòa nhã với anh chút nào.

Cố Thăng không sợ người, cũng không sợ xác chết, anh chỉ duy trì nỗi kính sợ đối với một số sự vật nào đó mà thôi.

Đương nhiên là người ngoài nhìn vào thì thấy lòng kính sợ này hơi bị thái quá.

Thấy Phùng Cường dựa sát vào Lão Răng Vàng, Cố Thăng cũng nảy ra một ý.

Nam Sơn đang nói chuyện với Tiểu Mi, Tiểu Mi là một đứa cuồng phim máu me, cho nên trừ lúc đầu hơi giật mình thì cô bình tĩnh lại rất nhanh.

Nam Sơn bỗng thấy trước mắt tối hù, có một bàn tay đang che mắt cô.

Giọng nói của Cố Thăng vang lên bên tai Nam Sơn:

– Đừng nhìn, có tôi đây.

Nam Sơn: Tôi không chỉ nhìn mà còn tiếp xúc trực tiếp thân mật với cái xác ấy rồi cơ.

Đoạn, cô gạt tay anh xuống chẳng chút do dự.

Cô phát hiện ra từ tối nay tới giờ, thái độ của Cố Thăng với mình càng ngày càng kỳ quái.

Nam Sơn không nghĩ nhiều, chỉ cho là anh sợ quá nên muốn tìm tí cảm giác tồn tại mà thôi.

Cố Thăng buồn buồn tủi tủi.

Năm phút sau, mọi người đều đã bình tĩnh lại sau khi bị sốc vì An Như Hối thắt cổ chết đi.

Việc cấp bách bây giờ là hạ cô xuống.

Cứ để cô treo lủng lẳng ở đó như vậy cũng không phải là cách.

Vấn đề ở đây là… ai làm bây giờ?

Lão Răng Vàng lên tiếng:

– Trần Lâm, bạn gái cậu còn đang treo ở kia kìa, hạ cô ấy xuống đi.

Trần Lâm nghe xong thì càng khóc dữ hơn.

– Như Hối ơi em chết thảm quá, anh nhất định phải báo thù cho em!

Lão Răng Vàng đi qua vỗ vai cậu ta:

– Tôi nói nè, có phải cậu nên…

– Huhu…

Trần Lâm không để ý tới gã mà quay lại ôm lấy Tôn Nhược Hiên đang an ủi mình:

– Nhược Hiên, tôi chỉ còn cậu thôi, cậu phải bảo vệ mình thật tốt đấy.

– Được rồi, được rồi…

Tôn Nhược Hiên luống cuống, không biết phải để tay ở đâu nữa.

Lão Răng Vàng nổi giận, thằng ranh trước mặt này cứ tảng lờ lời gã mãi.

Gã bèn đạp Trần Lâm một phát rất mạnh:

– Đừng có tru lên nữa, có thời gian khóc thì hạ bạn gái cậu xuống trước đi,

Rồi gã lại không nhịn được mà chêm một câu:

– Xác bạn gái còn chưa lạnh mà đã không biết xấu hổ đi thổ lộ với bạn trai. Ai có thời gian nhìn cậu trình diễn tình gay như biển ở đây? Lấy thời gian ấy đi ngủ dưỡng nhan sắc cho rồi!

Lão Răng Vàng sờ lên mặt mình.

Mọi người nhất tề nhìn về phía gã, dưới ánh đèn pin trắng bạc, làn da gã trắng ngần.

Nam Sơn ở rất gần, bèn nhìn kĩ làn da mịn màng không hề có lỗ chân lông trên gương mặt gã.

Nếu gã không mở miệng khoe hàm răng vàng thì cũng là một chàng đẹp trai.

Trần Lâm bị Răng Vàng đá cho một cái thì đực mặt ra, mãi hồi lâu sau vẫn không hồi thần.

Tôn Nhược Hiên nhắc nhở cậu ta:

– Mình hạ thi thể của em An xuống trước đi.

– Được.

Trần Lâm run lẩy bẩy đứng lên, trên mặt lồ lộ vẻ khiếp sợ.

Cậu ta dùng biểu cảm này để nhìn người con gái từng yêu.

Không biết An Như Hối ở dưới đất biết được thì sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?

Sau khi người chết thì thi thể sẽ trở nên rất nặng.

Trần Lâm nhắm hờ hai mắt, hợp sức cùng Tôn Nhược Hiên giải thoát cô khỏi sợi dây thừng.

Thực ra An Như Hối cũng chỉ cách mặt đất có ba mươi cm mà thôi, khoảng cách giữa sự sống và cái chết gần quá đỗi mà cũng xa vời vợi.

Sau đó Trần Lâm và Tôn Nhược Hiên khiêng cô xuống tầng, trải mấy món quần áo lên đất rồi đặt cô nằm xuống.

Cứ để cô lẻ loi ở trên tầng thì quá đáng lắm.

Trần Lâm vuốt mấy lần mà mắt cô vẫn không nhắm lại.

Lão Răng Vàng đi tới bên cạnh cô rồi nói:

– Đi đi thôi, tôi sẽ tìm ra hung thủ giết cô.

Sau đó Trần Lâm vuốt lại một lần, đôi mắt kia nhắm lại như kỳ tích.

Những người còn lại đều thán phục Lão Răng Vàng.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm ra hung thủ.

Giữa vùng lau lách hoang vu này vẫn luôn tồn tại những nhân tố không xác định.

Chuyện đáng sợ hơn là, tên hung thủ kia có thể đang trà trộn giữa mọi người.

Không khí nặng nề đến tột độ.

Nam Sơn là người đầu tiên đưa ra nghi vấn và phá vỡ sự im lặng này:

– Trần Lâm, cậu luôn ở bên cạnh An Như Hối, chẳng lẽ cô ấy không xuống mà cậu không có cảm giác gì à?

Cô không có ấn tượng tốt với đám Trần Lâm, cho nên cũng không để ý tình hình bên họ lắm.

– Sau mười hai giờ tôi phải gác đêm nên muốn đi ngủ sớm một chút, không để ý đến Như Hối.

– Chẳng phải người anh em Nhược Hiên này vẫn thức à?

Phùng Cường tiếp lời, nhìn Tôn Nhược Hiên rồi hỏi:

– Sao không thấy Như Hối mà cậu không đi tìm?

– Tôi hỏi thì Trần Lâm bảo là có cãi nhau mấy câu với em An, để em ấy ở trên tầng bình tĩnh lại một chút đã.

Tôn Nhược Hiên nhìn Trần Lâm, chuyện tới nước này thì cậu cũng không dám giấu diếm gì nữa.

Lão Răng Vàng dựa trên tường, gập chân phải lại:

– Thật ngại quá, tôi nghe thấy mấy câu cãi cọ ấy đấy: kế hoạch có biến rồi, tìm người ở đâu đây? Không được động vào Tôn Nhược Hiên á? Anh có ý gì? Anh giải thích cho em nghe thử xem?

Tôn Nhược Hiên kinh ngạc nhìn gã, trong ánh mắt đong đầy tổn thương.

Đối mặt với Lão Răng Vàng khí thế bức người, sắc mặt Trần Lâm thoắt cái trắng bệch ra:

– Anh đừng có mà ngậm máu phun người rồi ném hiềm nghi lên đầu tôi. Trừ anh ra còn ai nghe thấy nữa không?

Lão Răng Vàng nghẹn lời. Thực tế là gã dừng lại ở cầu thang chốc lát, lại thêm tiếng sấm chen vào nên chỉ nghe được có chừng đó thôi.

Trừ gã ra thì chẳng ai rảnh việc như vậy cả.

– Không có phải không?

Trần Lâm thấy những người khác không phản ứng thì mỉm cười nhẹ nhõm:

– Tôi thấy anh mới là người có hiềm nghi lớn nhất đấy, nửa đêm anh ra ngoài, mãi nửa tiếng mới về còn gì.

Có hai con đường đi lên tầng hai, trong đó con đường bên ngoài là dùng bùn đất và bê tông hỗn hợp đắp thành.

Phùng Cường giải thích thay Lão Răng Vàng:

– Anh ấy bị táo bón, đi ra ngoài năm sáu chuyến cũng bình thường thôi.

– Ồ

Trần Lâm khoanh tay trước ngực:

– Ai mà biết được.

Cố Thăng nhìn bên phải rồi lại nhìn bên trái, thấy cả hai người đều rất khả nghi.

– Sáng nay lúc tôi vào thì thấy cậu cầm một cuộn dây thừng, bây giờ cuộn dây ấy có còn ở chỗ cậu không?

Nam Sơn chợt hỏi.

Trần Lâm nghe vậy thì biến sắc:

– Tôi để ở trong balo của Như Hối.

Cậu ta lấy balo của An Như Hối rồi lục tìm một lúc lâu.

Sau đó dường như không tin được, cậu ta đổ hết đồ bên trong ra ngoài, đồ trang điểm và các vật dụng linh tinh bày đầy một bàn, chỉ có cuộn dây kia là không thấy.

– Sao lại như vậy được?

Trần Lâm lẩm bẩm rồi ngẩng phắt đầu lên:

– Trừ chúng ta ra, ở đây vẫn còn có kẻ khác!

– Đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, hay lắm, tự chuẩn bị luôn cả công cụ gây án rồi kìa.

Từ đầu đến cuối Lão Răng Vàng không hề tin nửa lời Trần Lâm nói. Gã quay sang hỏi Phùng Cường:

– Cường Tử, chú thấy sao?

Phùng Cường nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:

– Cũng có thể là An Như Hối tự sát mà, thất tình nghĩ quẩn chẳng hạn.

– Cường Tử ơi, sao chú càng ngày càng ngây thơ thế? Cơm đổ đi đâu hết rồi?

Lão Răng Vàng bực đến nghẹn lời, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.

Cố Thăng: Phùng Cường nói cũng có lý mà.

Mấy người tranh luận cả buổi mà chẳng ra được kết quả gì. Ai cũng nghĩ kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là Trần Lâm.

– Lão Răng Vàng, em muốn đi WC.

Phùng Cường ngại ngùng nói.

Lão Răng Vàng liếc xéo hắn:

– Thì đi đi, nhìn anh làm gì, anh đeo WC ở thắt lưng à?

– Trong cuộc sống tràn ngập nguy hiểm không biết trước, thân là chiến hữu thì phải giúp đỡ nhau chứ.

Phùng Cường nhìn gã đầy mong mỏi.

– Ồ?

Lão Răng Vàng móc lỗ tai:

– Đi WC thì giúp thế nào? Anh đái thay chú được phỏng?

Phùng Cường thấy gã nhất định không hiểu thì nói toạc ra:

– Em sợ, đi với em đi.

– Nói sớm phải hơn không, gì mà cứ nhăn nhó như cô vợ nhỏ thế.

Lão Răng Vàng đi ra ngoài với Phùng Cường.

Một lát sau, Nam Sơn cũng đứng lên theo.

– Cô đi đâu đấy?

Cố Thăng hỏi.

Nam Sơn đáp:

– Ra sân sau đi WC.

Cố Thăng chớp mắt:

– Để tôi đưa cô đi.

– Không cần, tôi có Tiểu Mi rồi.

– Ồ.

Nhìn theo bóng Nam Sơn và Tiểu Mi cùng nhau ra ngoài, rồi lại nhìn dáng vẻ kề vai sát cánh của Lão Răng Vàng và Phùng Cường, tự nhiên Cố Thăng lại thấy buồn khôn xiết.