“Có muốn nghe anh kể chuyện không?”

Tô Dạng Nhiên tựa vào hõm vai anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Quyến trầm mặc một hồi như đang chuẩn bị, lúc sau anh mới chậm rãi mở miệng, “Chuyện này xảy ra cũng hơn mấy chục năm trước, một nam một nữ bị người nhà thúc ép kết hôn, người vợ rất yêu chồng nhưng người chồng không bao giờ gần gũi bà, không bao giờ cãi nhau cũng không có ngọt ngào. Người vợ không hiểu tại sao chồng mình như vậy, bà từng hoài nghi có phải chồng có người khác bên ngoài không, nhưng trừ công việc xã giao ra, người chồng không bao giờ tiếp xúc với người phụ nữ khác. Sau đó người vợ không nghĩ nhiều nữa, cho là chồng chính là người như vậy, sau đó mấy năm, bọn họ có một đứa con trai.”

“Người vợ cho là giữa họ có đứa nhỏ, quan hệ vợ chồng có thể thân mật hơn chút, nhưng cuối cùng vẫn không có. Người chồng càng ngày càng bận rộn, chi nhánh công ty mở ở Mỹ, một năm ông ấy ở nước ngoài hơn phân nửa thời gian. Hai vợ chồng gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng người vợ vẫn rất yêu chồng, chồng ở nước ngoài lo công việc, bà ở nhà lo cho con lo cho cha mẹ chồng, nhẫn nhục chịu khó. Bọn họ sống như thế mười hai năm, khi đứa trẻ mười hai tuổi, người vợ rốt cuộc phát hiện bí mật của chồng mình. Cuối cùng bà đã hiểu tại sao người chồng lạnh nhạt với bà nhiều năm, tại sao trong một năm ông ra nước ngoài ít nhất mười tháng. Bận rộn công việc là một lý do, lý do khác là người chồng kính yêu của bà đã có vợ và con trai ở nước ngoài, đứa bé kia chỉ nhỏ hơn con trai bà ba tuổi. Sau khi biết chuyện này, lòng bà tan vỡ, bà cảm thấy bầu trời đổ sụp.”

“Khi người chồng biết vợ mình đã biết hết sự thật, ông không nhận sai mà còn vô liêm sỉ yêu cầu vợ mình ly dị. Trước kia người vợ thương chồng mình bao nhiêu thì bây giờ lại căm hận bấy nhiêu. Bà từ chối yêu cầu, sống chết không chịu ly dị. Cuối cùng người chồng đưa đứa trẻ ra làm điều kiện, nếu như bà tự nguyện ly dị, quyền nuôi dưỡng đứa trẻ sẽ thuộc về bà, nhưng nếu bà ầm ĩ không chịu thỏa thuận thì ông sẽ liều chết tranh đứa nhỏ. Người vợ sau khi kết hôn luôn ở nhà nội trợ, căn bản bà sẽ không giành được quyền nuôi con. Sau đó dù là hận, chán ghét, hay là thỏa hiệp, bà vẫn phải chịu đả kích lớn, mãi đắm chìm trong quá khứ, thiếu chút nữa là không thể sống nổi.”

Thẩm Quyến nói xong, anh im lặng một hồi.

Ngực Tô Dạng Nhiên phát đau, mặc dù anh dùng từ vợ chồng đứa trẻ để kể chuyện nhưng cô biết rất rõ, những người anh nói là ai. Cô đưa tay ra vuốt ve gò má anh, giọng nói hơi run rẩy, “Hành động của người chồng không chỉ làm tổn thương người vợ mà còn ảnh hưởng tới đứa trẻ, phải không anh?”

Thẩm Quyến nhìn cô, thấy được sự đau lòng trong mắt cô, anh thở dài một cái, ôm chặc Tô Dạng Nhiên, cằm đặt trên vai cô, “Ừ, đúng vậy, dù là người lớn hay là trẻ con, ai cũng bị tổn thương.”

“Cuộc sống lúc đó khó khăn lắm phải không anh?”

“Ừ, khó khăn đến mức thiếu chút nữa thì không qua vượt qua được.”

“Em rất vui mừng, vui vì anh đã vượt qua được.”

“Anh cũng rất vui mừng khi em ở đây ngày hôm nay, cuộc sống sau này chúng ta cùng nhìn về phía trước, được không em?”

Tô Dạng Nhiên gật đầu, “Ừ, được.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau, giống như hai con thú nhỏ bị thương, chữa lành vết thương và sưởi ấm cho nhau.

Hội thảo ở Yên Thành kết thúc, ba người trở về Tấn Thành, cuộc sống lại tiếp tục, đảo mắt đã đến cuối tháng năm. Ngày đó sau khi tan việc, Thẩm Quyến thay quần áo rồi ra khỏi phòng nghỉ thì đụng phải Chu Dương, anh hỏi: “Cậu sao vậy?”

Chu Dương đúng lúc đến tìm anh, vội vàng nói: “Bác sĩ Thẩm, cha anh tới.”

“Cái gì?”

“Cha anh, vừa rồi ông ấy còn đứng phía trước bàn tiếp khách đó.”

Thẩm Quyến nhẹ nhíu mày, anh nói với Chu Dương: “Ừ, tôi biết rồi, vậy tôi đi trước.”

Chu Dương gật đầu, “Dạ, anh nhanh đi đi.”

Chu Dương nhìn bóng lưng Thẩm Quyến, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông khi nãy. Bác sĩ Thẩm và ông ấy nhất định chính là từ một khuôn đúc ra, hơn nữa ông ấy còn có khí phách, mặc âu phục mang giày da, đi cùng với một thanh niên trẻ tuổi mặc vest đen, nhìn giống như là trợ lí, vậy người đàn ông kia là ông chủ rồi, từ trước đến giờ chưa từng nghe bác sĩ Thẩm kể về gia đình anh, xem ra anh ấy là con nhà giàu rồi!

Thẩm Quyến nhìn một cái đã thấy Khương Linh đứng trước bàn tiếp tân, ông cũng thấy anh, cười đi tới.

“Tiểu Quyến.”

Giọng anh bình thản: “Sao ông tới không gọi nói trước?”

Khương Linh cười, ông ta cũng tự hiểu, giọng nói tự giễu, “Nếu ba gọi trước sao có thể gặp được con chứ?”

Nghe vậy, mặt anh không có biểu cảm gì.

“Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống trò chuyện chút nhé?”

Thẩm Quyến nhìn ông, hôm nay mà không nói mấy câu sợ chắc ông sẽ không bỏ qua, vì vậy anh gật đầu, thuận tiện móc điện thoại từ trong túi ra gửi tin nhắn cho Tô Dạng Nhiên, Khương Linh thu hết hành động của anh vào mắt, cười trêu ghẹo: “Con đang báo cáo cho nàng dâu nhỏ à?”

Thẩm Quyến ngẩng đầu nhìn ông, không trả lời. Khương Linh cũng không để ý, “Vậy chúng ta đi đâu giờ?”

“Cách đây không xa có một quán cà phê, đi tới đó đi.”

“Được.”

Hai người vào tiệm cà phê, tìm chỗ ngồi xuống, gọi cà phê xong Khương Linh chủ động hỏi: “Mấy năm này con có khỏe không?”

“Vô cùng khỏe.”

Khương Linh quan sát anh, hài lòng gật đầu, có thể thấy cuộc sống anh bây giờ rất hoàn hảo, sự nghiệp thành công, tình cảm cũng thuận lợi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện của ông bên này thì tâm trạng lại buồn hẳn, ông không biết nên mở miệng thế nào nữa.

Thẩm Quyến thấy ông cau mày nhưng không thèm hỏi han. Khương Linh, “Vậy con với bạn gái thế nào rồi? Khi nào kết hôn để ba…”

“Chuyện này ông không cần uổng công lo lắng, có ba mẹ tôi ra mặt lo liệu rồi.” Thẩm Quyến cắt lời, nói ra những lời này. Khương Linh bị nghẹn, ông giật giật môi, “Ba không phải là ba con sao?”

Thẩm Quyến cười khẽ, “Không biết ông có nghe câu này chưa?”

“Câu gì?”

“Ở cùng nhau mới gọi là người nhà, máu mủ ngược lại là thứ vô dụng nhất trên đời.”

Mặt ông khó chịu, “Con nhất định phải nói chuyện với ba thế này sao?”

“Lúc ông làm ra những chuyện kia cũng phải tính đến hôm nay chứ.” Thẩm Quyến từ tốn nói một câu.

Khương Linh chán chường, chuyện năm đó ông thừa nhận, ông đuối lý, cả đời này Khương Linh có lỗi với hai người, người thứ nhất là vợ cũ của ông Thẩm Lan Du, người thứ hai chính là con trai lớn Khương Quyến, không, bây giờ đã đổi tên thành Thẩm Quyến rồi. Lúc tới bàn tiếp tân, y tá nói ở đây không có bác sĩ nào tên là Khương Quyến cả, chỉ có bác sĩ Thẩm Quyến. Lúc ấy ông mới nhớ tới vợ trước họ Thẩm, có lẽ bà hận ông nên dứt khoát sửa tên con.

“Ba xin lỗi.”

“Câu xin lỗi này đã quá trễ rồi, tôi và mẹ cũng không cần, chỉ hy vọng sau này ông đừng tìm chúng tôi, mỗi người tự sống cuộc sống của mình là được.” Thẩm Quyến nhìn thời gian, bây giờ đã sáu giờ rưỡi, Tô Dạng Nhiên vẫn còn ở nhà chờ anh, anh phải về.

“Được rồi, hôm nay vậy là đủ, tôi phải về.” Nói xong anh định đứng dậy ngay.

Khương Linh biết mình không thể chần chừ nữa, vì vậy vội vàng nói: “Tiểu Quyến, con giúp ba được không?”

Thẩm Quyến khựng lại, nhìn ông.

Khương Linh vội vàng mở miệng, “Tiểu Quyến, tiểu Hải xảy ra chuyện rồi, nó nằm trên giường bệnh, thậm chí còn chưa tỉnh, ba cần con giúp ba một tay.”

“Tôi xin lỗi, tôi không biết tôi có thể giúp ông được cái gì.”

“Con có thể mà, con chỉ cần tới công ty giúp ba là được, con rất rõ nên quản lý công ty thế nào, nhất định con có thể làm tốt.”

Sau khi nghe xong Thẩm Quyến ngây ngẩn, hai giây sau anh cười lạnh, châm chọc: “Nhiều năm không cần biết tôi sống thế nào, bây giờ ông tới là vì cần tôi phải không? Nếu cậu ta không xảy ra chuyện, có phải cả đời này ông cũng sẽ không nhớ mình còn một đứa con trai nữa đúng không?”

Mấy năm nay Khương Linh làm ăn rất thành công, không có một người nào dám nói chuyện với ông như thế này cả, hôm nay ông lại bị con trai ruột của mình mỉa mai, “Tiểu Quyến, coi như ba nhờ con có được không?”

“Ông có biết thứ duy nhất mà ông không thay đổi từ đó đến giờ là gì không?”

Khương Linh nhìn anh.

“Là ích kỷ.”

Trong mắt Khương Linh thoáng qua tia khổ sở, “Tiểu Quyến…”

“Để cho tôi vào công ty thì bà vợ nhà ông có đồng ý không?”

Câu nói này của anh đánh vào lòng Khương Linh, đúng là Dương Nhu không muốn, thậm chí bà ấy còn không nhường nửa bước, bà sợ sau này tiểu Hải tỉnh lại, cậu ta không thể bước chân vào công ty được nữa, dù ông có bảo đảm thế nào bà cũng không chịu. Tiểu Hải xảy ra chuyện ông cũng rất đau khổ, nhưng đợi nó suốt một năm rồi, ông không thể đợi thêm nữa, gia sản không thể không có người thừa kế. Vì vậy lần về nước này đã làm vợ chồng ông xảy ra mâu thuẫn, dù bà có đồng ý hay không thì ông vẫn quyết phải cho tiểu Quyến vào công ty.

“Bà… bà ấy đồng ý.”

Thẩm Quyến giãn chân mày, “Vậy người thân, gia đình của tôi thì sao, chẳng lẽ phải đi di dân với tôi?”

“Không, không phải, chỉ cần tiểu Hải tỉnh lại, con có thể…” Có thể công thành thân thoái*?

* Đạt được thành công thì nên lui về, nhún nhường

Khương Linh nói được một nửa thì ngưng, đây là thỏa thuận giữa ông và Dương Nhu.

Thẩm Quyến bật cười, “Vậy ông coi tôi là cái gì?”