“[Quyển sổ trinh thám]?”

“Ừ, tác giả cuốn sách này là Dạng Túc, cô ấy là nhà văn viết truyện kinh dị mà chị mê nhất đó.” Nhắc tới Dạng Túc là Lục Hi Hòa hứng thú liền, cô ấy ôm cuốn sách vào trong trong ngực rồi nói chuyện với Thẩm Quyến.

“Dạng Túc?”

“Nhà văn mới có tiềm lực thu hút độc giả, cuốn này cô ấy đã bán bản quyền điện ảnh và truyền hình, nghe nói sang năm sẽ chuẩn bị khai máy…”

“Nếu em thấy thích thì anh sẽ mua lại rồi sản xuất.” Kỷ Diễn từ phòng bếp đi ra, ngày đó hai người cũng có ý định ký hợp đồng mua [Quyển sổ trinh thám] nhưng lúc liên lạc tới mới biết tác giả đã bán bản quyền từ lâu rồi.

Lục Hi Hòa lắc đầu, “Không cần đâu, chờ lúc bọn họ tuyển diễn viên rồi em đi xem thử cũng được.”

“Dạng Túc mới viết truyện [Tiếng bước chân trong chung cư] đăng nhiều kì, đề tài mới mẻ độc đáo lại kích thích người xem, công ty anh cũng có dự định hợp tác.”

“Vậy anh nhanh nhanh đi đừng để công ty khác giành trước.”

“Anh biết rồi, đã liên lạc với người ta rồi.”

Lúc Thẩm Quyến về, Lục Hi Hòa nhét [Quyển sổ trinh thám] vào ngực anh, “Em đừng cả ngày cứ chúi đầu vào mấy cuốn sách y kia nữa, thỉnh thoảng xem thứ khác, thả lòng tinh thần.” Thẩm Quyến liếc nhìn cuốn sách trong ngực, không từ chối.

Lục Hi Hòa dặn dò, “Đừng làm hư của chị đó, đọc cẩn thận đừng làm gãy trang.”

Sau khi nói xong cô lại thấy lời này của mình hơi thừa, người em trai này còn yêu sách hơn cả mình, nhất định sẽ không làm hư hỏng gì.

Hôm sau Tô Dạng Nhiên hẹn Mạnh Điềm cùng đi mua sách tư liệu, cô vừa chọn vừa hỏi, “Cậu và Giang Thừa đã quyết định ngày cưới chưa?”

“Rồi, hôm trước hai nhà có gặp nhau ăn cơm, quyết định ngày 2 tháng 10 làm tiệc rượu.”

“Vậy cũng không còn mấy tháng nữa ha.”

“Ừm.” Mạnh Điềm nở nụ cười, cô ấy và Giang Thừa là bạn đại học, năm thứ hai xác định quan hệ tới bây giờ là đã sáu năm, nên kết hôn rồi.”

“Tớ nói rồi đó, lúc tớ kết hôn cậu phải làm dâu phụ đó.”

“Yên tâm, hứa mà.”

Lúc đi ngang qua khu C đột nhiên Tô Dạng Nhiên đứng lại, Mạnh Điềm kỳ quái nhìn cô rồi lại nhìn khu C, sách y học, “Cậu đang nhìn gì vậy?”

“Mạnh Điềm, bác sĩ các cậu thích đọc loại sách gì vậy?”

Mạnh Điềm, “Cậu định làm gì?”

Tô Dạng Nhiên hạ bả vai, “Đâu làm gì đâu, tớ chỉ muốn biết một ít kiến thức về y học thôi.”

Mạnh Điềm, “Xờ, cậu muốn biết bình thường bác sĩ Thẩm thích đọc sách nào chứ gì?”

Tô Dạng Nhiên, “…”!!!

“Tớ chỉ muốn có cùng chủ đề trò chuyện với người ta thôi mà.”

“Chậc chậc chậc, vậy thì tớ nói cho cậu biết nè, lần trước đúng thật tớ thấy một cuốn sách trong phòng làm việc của bác sĩ Thẩm.”

Ánh mắt cô sáng bừng lên, “Sách gì sách gì?”

Đang định nói thì điện thoại Mạnh Điềm reo lên, cúp điện thoại xong vẻ mặt cô ấy có hơi kì lạ, Tô Dạng Nhiên hỏi, “Sao vậy, có chuyện gì hả?”

“Không có chuyện gì hết, chỉ là Giang Thừa đi công tác về rồi thôi.”

“Anh ấy về thì tốt rồi, cậu đi tìm anh ấy đi.”

“Vậy còn cậu thì sao?”

Xe của Tô Dạng Nhiên lần trước bị va chạm vẫn còn để ở chỗ sửa, sửa xong rồi nhưng bởi vì lười nên chưa đem về nhà, hôm nay cả hai đi xe của Mạnh Điềm.

“Được rồi, tớ đưa cậu về trước đã.”

“Không sao đâu, một hồi tớ tự đón xe về, hơn nữa tớ cũng chưa lựa sách xong mà.” Tô Dạng Nhiên nhìn bạn mình lắc đầu.

Mạnh Điềm suy nghĩ một lúc cuối cùng nói: “Vậy cũng được, lần này tớ lỡ hẹn lần sau nhất định sẽ mời cậu ăn cơm!”

Tô Dạng Nhiên mua đủ tư liệu rồi thì đi tính tiền, xong xuôi tất cả mới phát hiện không biết từ lúc nào mà trời đã đổ mưa, mùa này đúng là mùa mưa nhỉ, cô nhìn quanh quất chuẩn bị đón taxi thì đột nhiên điện thoại vang lên, Cố Tư Liễm gọi tới.

“Anh hai?”

“Mua sách xong rồi à?”

“Sao anh biết?” Tô Dạng Nhiên kinh ngạc nhìn bốn phía, ánh mắt dán chặt vào chiếc Buick màu đen.

“Nhìn thấy chưa?”

“Rồi ạ.”

Cố Tư Liễm dừng xe bên cạnh cô, Tô Dạng Nhiên hơi cúi người nhìn vào bên trong, “Anh hai, sao anh ở đây vậy?”

“Đi đón Tư Dư, vừa vặn đi qua đây thấy em, lên xe đi anh đưa em về.”

Tô Dạng Nhiên lắc đầu, “Không cần đâu, anh đi đón cô ấy đi, em tự đón xe được mà.”

“Lên xe.” Không cho từ chối.

Tô Dạng Nhiên để sách trên đầu gối, thắt dây an toàn, Cố Tư Liễm nhìn mấy cuốn sách hỏi, “Em mua sách gì vậy?”

“Một ít tư liệu thôi.”

“Gần đây chuẩn bị viết truyện y học hả?”

“Dạ?”

Cố Tư Liễm nhìn cô hất hàm, Tô Dạng Nhiên cúi đầu, lúc này mới phát hiện cuốn sách đặt trên cùng là “Hippocrates văn tập”, túi trong suốt không che giấu được mấy.

“Ừm, cũng định thế, mà sao anh biết sách này là sách y học?”

Cố Tư Liễm cười khẽ, nói: “Hippocrates, người Hy Lạp cổ đại, được phương Tây coi là cha đẻ của y học.”

Tô Dạng Nhiên giật mình, “Cái này mà anh cũng biết ạ?”

“Lúc đại học có hiểu sơ qua một chút, nếu em muốn biết nội dung thì có thể xem thử thêm quyển khác, Lời thề Hippocrates, chắc là sẽ giúp ích được cho em.”

“Anh hai anh thật lợi hại, đúng rồi, có một việc nữa em cần phiền anh.”

“Ừ, chuyện gì em cứ nói đi.”

“Kiều Bắc là người của công ty anh đúng không?”

“Ừ, đúng.”

“Bạn em rất thích Kiều Bắc, muốn có một tấm hình ký tên, anh có thể giúp em được không…”

“Không thành vấn đề, lúc về công ty anh sẽ nói với anh ta.”

“Cảm ơn anh hai!”

“Khách khí gì chứ!”

Cố Tư Liễm lái xe vào hầm.

“Anh hai, anh để em trước cửa là được rồi.”

“Không phải là đang mưa sao, em bị ướt rồi biết làm thế nào?”

Chờ Cố Tư Liễm dừng hẳn Tô Dạng Nhiên mới cởi dây an toàn, “Vậy em về trước đây.”

Cố Tư Liễm đưa tay sờ đầu cô, “Ừ, lên đi.”

Tô Dạng Nhiên đẩy cửa ra xuống xe, cô hơi cúi người vẫy tay tạm biệt với anh trai, đưa mắt nhìn anh chạy xe ra khỏi hầm rồi mới xoay người đi đến thang máy.

“Gâu gâu!”

Còn chưa đi đến cửa thang máy đã nghe tiếng chó sủa quen thuộc, cô quay đầu nhìn sang, là tiểu cầu mập, đi theo phía sau chính là Thẩm Quyến!

“Bác sĩ Thẩm!” Tô Dạng Nhiên một tay ôm sách một tay vẫy vẫy anh.

“Ô ô ô ô —–” Tiểu cầu thân mật cọ tới cọ lui bên chân cô.

Cô ngồi xổm người sờ đầu nó, “Bác sĩ Thẩm anh làm gì mà xuống hầm để xe vậy?”

Ánh mắt anh cứ nhìn vào cái đầu hơi xù của cô, chắc là do vừa rồi bị người đàn ông kia xoa, giọng anh đều đều, “Đi dạo.”

“Đi dạo ở hầm để xe?” Tô Dạng Nhiên hơi nhạc nhiên, ở đây mà có thể đi dạo à?

“Ừ, bên ngoài trời mưa nên không thể dắt nó đi, chỉ có thể đi vòng vòng xung quanh đây.”

“Ra là vậy, thế giờ anh lên nhà hả?”

“Ừ.”

“Đúng dịp chúng a cùng lên đi.”

“Mua sách?”

“Ừ, tôi vừa đi nhà sách về, đúng rồi, bác sĩ Thẩm ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn.”

“Thật hả, vậy tôi mời anh ăn cơm nhé?”

“Không cần.”

“Cần mà cần mà, ăn chung nha.”

“Thật là….”

“Bác sĩ Thẩm, tôi không có ý gì khác đâu, tại tôi thấy ăn cơm một mình cô đơn lắm.” Tô Dạng Nhiên cười, trong giọng nói còn xen lẫn một tia tự giễu, “Tôi cũng quên mất mình sống một mình bao lâu rồi.”

Tình cảm biến hóa nhanh chóng của cô khiến anh ngạc nhiên.

“Thật không thể ăn cơm chung với tôi sao?” Tô Dạng Nhiên hạ thấp giọng tiếp tục hỏi.

Lời cự tuyệt không thể nói ra miệng, “Tôi biết rồi.”

“Nói như vậy nghĩa là anh đồng ý?”

“Ừ.”

“Đinh —–” cửa thang máy mở ra, Tô Dạng Nhiên nhanh nhẹn đi ra trước, cô quay đầu lại vừa nhìn anh vừa chớp chớp mắt, giọng nói ủy khuất vừa rồi biến đâu mất tiêu, “Bác sĩ Thẩm chờ tôi nhé, mười phút sau gặp nhau ở cửa.”

Cô nở nụ cười không che giấu được sự đắc ý, vừa rồi là cô cố ý, Thẩm Quyến bị mắc mưu rồi.

Thẩm Quyến, “….” Yêu tinh làm nũng!

******************

Thẩm Quyến nâng cổ tay nhìn thời gian, năm giờ chín phút, còn một phút nữa, ngay lúc anh vừa thả tay xuống thì cửa đối diện mở ra, Thẩm Quyến nhìn kỹ một chút, vẫn là quần áo và kiểu tóc giống như khi nãy nhưng anh lại cảm thấy có gì đó khác, khác chỗ nào thì chưa tìm ra.

“Bác sĩ Thẩm, tôi vừa kịp giờ hen.” Tô Dạng Nhiên đi đến bên cạnh anh, ngẩng đầu lên mỉm cười, cái chớp mắt của anh đã bị cô thu vào hết, mặc dù cô vẫn giống như vừa nãy nhưng đã kịp trang điểm khác đi, cái cô beauty blogger kia nói là gì nhỉ, à, trang điểm trái tim!

Bởi vì dựa vào quá gần nên anh ngửi được trên người cô mùi nước hoa nhàn nhạt, ngọt, Thẩm Quyến lui về sau một bước nhằm kéo dài khoảng cách, anh đi tới cửa thang máy, “Đi thôi.”

Tô Dạng Nhiên đi theo lên, bước cạnh anh, “Bác sĩ Thẩm chút nữa chúng ta đi ăn gì vậy?”

“Gì cũng được.”

“Gì cũng được là cái gì? Phải có một món nhất định chứ?”

Thẩm Quyến suy nghĩ một chút, vứt vấn đề sang cho cô, “Cô muốn ăn gì?”

Tô Dạng Nhiên theo anh vào thang máy, mỉm cười nói, “Bác sĩ Thẩm, đây có coi như là anh đang chiều theo ý tôi không?”

Thẩm Quyến đưa tay ấn phím một, cái cô gái này luôn tự cho mình là ánh mặt trời rực rỡ, anh cũng lười tranh cãi, dứt khoát nói: “Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ đi.”

Tô Dạng Nhiên “ừm” một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ xong lại mở miệng, “Bác sĩ Thẩm, tôi cho anh một lời khuyên nhé?”

“Ừ?”

“Sau này hàng vạn lần đừng nói vậy với bạn gái anh nhé.”

Thẩm Quyến nhìn đợi Tô Dạng Nhiên nói tiếp, cô cười, đột nhiên sát lại gần anh, một tay còn che miệng.

“Bởi vì là.”

“Khó dỗ.”