Sau khi xuống núi tuyết Cống Ca, Nam Kiều và Thời Việt nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một đêm, sau đó hội họp với đoàn phi thủ lên đường quay về.

Trên đường đi, Thời Việt lái xe, Nam Kiều cầm di động của anh, giúp anh check email và tin tức.

Ở núi tuyết Cống Ca, 3G hay 4G gần như không bắt được tín hiệu, ngoại trừ thi thoảng có việc gấp thì đám người Khích Hạo và Hách Kiệt sẽ gọi điện thoại, còn những chuyện khác anh cũng không thể xử lý được.

Nam Kiều mở hộp thư đến, đọc tin nhắn cho anh nghe. Thời Việt trả lời bằng miệng, Nam Kiều giúp anh gõ chữ.

“Hi Thời tiên sinh, em là Tần Tiếu Ca đây, anh chắc còn nhớ em. Số điện thoại anh để lại cho em là số điện thoại công việc, thật không thành thật chút nào! Weixin của em là zhuzhuxiaoge, không add em vào thì anh là chó con!”

Thời Việt: “…”

Dưới email còn đính kèm theo một tấm selfie chu môi, Nam Kiều có chút ấn tượng với cô gái này, cô ta tham gia show của Thời Gian Hải, dựa vào bề ngoài trong sáng dễ thương và tính cách khôi hài phóng khoáng nên đã giẫm lên được Susie, trở thành một trong những nghệ sĩ mới hiện nay được Á Ngu nâng đỡ.

Nam Kiều nhìn vào cột thư đến, đoán chừng là Thời Việt cũng không lưu lại trong hòm thư, nhưng cái cô Tần Tiếu Ca này lại gửi thử hết một lần tất tần tật từ gmail, hotmail, 126, vân vân mây mây đến địa chỉ “shiyue” cho nên mới xuất hiện ở đây.

Thời Việt lạnh lùng nói: “Tâm kế quá đấy, chặn cô ta lại đi”

“…”

Lúc này di động vang lên, Nam Kiều nhìn, là Ôn Địch, cô ngay lập tức nhận máy.

“Nam Kiều! Tớ nói cho cậu nghe, xảy ra chuyện rồi”

Hàng mi dài của Nam Kiều nhướng lên. Ôn Địch một khi đã trực tiếp gọi điện thoại đến cho cô, lại còn dùng giọng nói bức thiết như thế này, thì không đơn giản chỉ là “xảy ra chuyện”.

“Cậu từ từ nói”

Ôn Địch nói: “Số liệu của X bị rò rỉ”.

Nam Kiều chấn kinh.

Số liệu bị rò rỉ là chuyện liên quan đến sống chết. Trước đây, chị gái Nam Cần cũng đã nhắc nhở cô, Lập tức phi hành là một công ty công nghệ cao, kỹ thuật nòng cốt chính là tất cả. Mà cốt lõi của kỹ thuật nòng cốt lại là số liệu của chương trình hệ thống bay.

Nam Kiều trấn tĩnh trở lại trong phút chốc, hỏi: “Sao xác định được là bị rò rỉ? Rò rỉ đến mức nào rồi?”

“Có một ID nặc danh post một vài số liệu lên diễn đàn 5IMX. Bài post này rất nhanh đã hot, bây giờ còn bị share đến R và một số diễn đàn quốc tế về máy bay không người lái. Người của chúng ta sau khi xem xong thì xác định đó đúng là số liệu chương trình của X, nhưng cũng chỉ liên quan đến một số thứ ở mặt ngoài, không phải là toàn bộ”

Nam Kiều lắng nghe, sắc mặc thâm trầm: “Mục đích của cái người post bài này là gì?”

“Đánh đổ chúng ta, thuận tiện kiếm tiền thôi”, Ôn Địch tức giận nói.

Nam Kiều lẳng lặng suy nghĩ. Thời Việt nhìn cô, dựa vào lời nói và thần thái của cô cũng biết được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Anh nhíu mi nhưng không làm gián đoạn dòng suy tư của Nam Kiều.

Môi trường start up của Trung Quốc chính là thế. Một khi có người thành công ở một lĩnh vực mới nào đó thì ngay lập tức trên thị trường sẽ có vô số kẻ xông tới, trong nháy mắt biến biển xanh thành biển chết.

Lấy ví dụ thực tế như năm ngoái, sau khi X bỗng nổi tiếng, chỉ trong một thời gian ngắn mà trong nước đã xuất hiện thêm vài công ty máy bay không người lái mới. Sản phẩm của Lập tức phi hành có trình độ rất cao, dòng tiền cũng khá tốt, đã tự có được tiếng nói của riêng mình, cho nên cực kỳ cẩn trọng trong việc chọn nhà đầu tư cho vòng đầu tư mới. Có không ít nhà đầu tư sau khi biết mình hết hy vọng đầu tư vào Lập tức phi hành, nhưng cũng không muốn để mất đi cơ hội có tiềm năng tiến vào thị trường cực lớn này nên đã đầu tư vào những công ty máy bay không người lái khác.

Như vậy, Lập tức phi hành lúc này đây đang dẫn đầu thị trường trở thành chướng ngại của bọn họ.

Qua vài tháng, các đối thủ cạnh tranh dùng mức lương và chức vị cao để cướp đi một vài nhân viên của Lập tức phi hành, đồng thời cũng có một số người có dã tâm cũng chủ động từ chức để ra ngoài gây dựng sự nghiệp.

Số liệu chương trình bị rò rỉ từ họ sao?

Đây chính là thứ mà người ta hay nói: “Cây to đón gió”

Lập tức phi hành trở thành đối tượng thu hút sự chú ý của tất cả mọi nơi trên thị trường. Chỉ cần nơi nào có chút biến động thì ngay lập tức giới truyền thông sẽ đưa tin và suy đoán đủ kiểu.

Nghiên cứu và thử nghiệm Jager tuy vẫn luôn tiến hành dưới trạng thái bảo mật cao, nhưng trên thị trường cũng đã xuất hiện rất nhiều hình ảnh do gián điệp tung ra. Nhưng bởi cũng không mấy quan trọng nên Ôn Địch vẫn nhắm một mắt mở một mắt, mượn điều đó tổ chức họp báo sản phẩm mới để tạo thế.

“Cậu có ý kiến gì không?”, Nam Kiều hỏi Ôn Địch.

Ôn Địch nói: “Tớ đã liên lạc với phía cảnh sát, đã bắt đầu điều tra rồi”. Cô nói: “Thật ra tớ nghi ngờ đây chỉ là kế tung hỏa mù mà thôi. Chương trình và kỹ thuật nòng cốt nhất chẳng phải nằm trong tay cậu sao? Bọn chúng muốn lấy cũng chỉ có thể lấy được một số mặt ngoài như chân đế cố định, camera, các phép tính và số liệu liên quan đến truyền hình ảnh”.

“Nhưng hiện tại, vấn đề lớn nhất chính là sau khi tin tức này lan truyền ra bên ngoài sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng tới trị giá của công ty chúng ta, bây giờ là thời khắc mấu chốt của vòng đầu tư mới, các nhà tư sản cũng đã có chủ ý hợp tác, đợi công bố xong sản phẩm mới Jager và phản hồi tốt từ thị trường thì sẽ rót tiền vào”.

Nam Kiều nói: “Là thế sao”.

Ôn Địch nói: “Trên thị trường bây giờ cũng đang chờ chúng ta đưa ra câu trả lời chính thức cho sự việc này. Tớ nghĩ chúng ta đã hoàn thành xong thử nghiệm Jager trên cao nguyên, vậy thì có nên tổ chức họp báo công bố sản phẩm mới của năm sớm chút hay không. Đợi cậu về rồi chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị”

Nam Kiều nói: “Được”

Tắt điện thoại, Thời Việt hỏi: “Số liệu bị rò rỉ à?”

Nam Kiều nói: “X”.

Thời Việt hỏi: “Jager sao?”, anh chợt nhớ: “Hai cái bị rơi lần trước có vấn đề gì không?”

Nam Kiều lắc đầu nói: “Em rất cẩn thận trong việc khai thác Jager, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Máy bay thử của chúng ta đều lắp ráp thiết bị tự hủy, dẫu là đã mất tích hay rơi nát cũng đều sẽ tự nổ”

Thời Việt gật đầu: “Thế thì tốt rồi”.

Ánh mắt anh nhìn thẳng con đường trước mặt, khuôn mặt lãnh đạm thản nhiên không một biểu cảm.

Nam Kiều nghĩ đến chị An.

Dẫu cho cô có là người ngay thẳng thì cũng không thể nào không nghĩ đến chị An.

“Nếu cô thật sự nhìn tôi không thuận mắt thì cứ dao thật súng thật mà chém tới.”

Tất cả những người rời khỏi Lập tức phi hành đều phải ký với công ty một thỏa thuận bảo mật nghiêm khắc với điều khoản là không được cạnh tranh. Trừ phi có lợi nhuận cực lớn, nếu không sẽ chẳng ai lại chó cùng giứt dậu đến vậy.

Đôi lúc cô cảm thấy mấy tháng ở cùng với Thời Việt thật sự quá thuận lợi.

Ngọt ngào đến mức khiến cô không khỏi cảm thấy có chút không thật.

Chị An kia chính là chờ đến thời điểm này đánh một cú trí mạng vào Lập tức phi hành của cô sao?

Cô không dám tin. Tình trạng trước mắt, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, cô chỉ có thể bình tĩnh đối phó tùy tình hình thôi.

Cô không muốn để Thời Việt lẫn vào hồ nước đục này. Cô nhìn anh, thản nhiên nói: “Anh đừng lo lắng, em không nghĩ họ có thể lấy được số liệu quan trọng của X. Chuyện này cuối cùng cũng sẽ sáng tỏ”

Thời Việt ừ một tiếng. Hai người trầm mặc.

Sau khi quay trở về Bắc Kinh, Nam Kiều và Thời Việt lại lao vào công việc của riêng từng người.

Giữa lúc đó, Thời Việt và Thường Kiếm Hùng gặp nhau một lần.

Sắc mặt Thường Kiếm Hùng có chút tái, đó là sự mệt mỏi sau một thời gian vất vả và lo âu.

Thời gian trước, bố anh đột nhiên bị chảy máu não, may mà cấp cứu kịp thời, nhặt về được một cái mạng. Ông vốn là một người khỏe mạnh quyết đoán, tinh thần cũng rất phấn chấn, còn bây giờ đây lại trở nên ngơ ngơ ngác ngác, cử động khó khăn.

Thường Kiếm Hùng còn có một em trai khác mẹ, tuổi vẫn còn nhỏ. Bây giờ toàn bộ trọng trách của Chấn Viễn Guard đều đặt hết lên vai Thường Kiếm Hùng.

Thời Việt nói: “Có chuyện gì cần giúp đỡ thì hãy gọi tôi”

Thường Kiếm Hùng bình tĩnh nhìn anh một hồi, nói: “Cậu vẫn ở cùng với cô ấy à?”

Thời Việt gật đầu.

Thường Kiếm Hùng nói: “Số mệnh cả”/

Anh nói: “Hãy đối xử tốt với cô ấy. Nếu không tôi sẽ không tha cho cậu”

Họp báo của Jager diễn ra sớm hơn một tháng, sắp xếp vào đầu tháng Chín.

Tất cả đều thuận lợi.

Jager lần nữa không phụ sự mong đợi của mọi người, thu hút rất nhiều người trong giới truyền thông và người trong ngành. Video tuyên truyền của Jager, trong đó có một đoạn video ngắn về lần bay thử ở khe Tử Mai. Lúc mở video, toàn hội trường cùng đứng lên vỗ tay tán thưởng.

Mà lần này, sự quan tâm của quần chúng còn lớn hơn nữa, các nhân sĩ có địa vị từ phía chính phủ, nông nghiệp, an ninh, vận tải,…cũng đến tham dự. Có rất nhiều hóa đơn mấy trăm triệu.

Tiếp theo là phần đặt câu hỏi, sau khi kết thúc những câu hỏi quan trọng có liên quan đến tính năng của Jager, mọi người đều biết, vấn đề thật sự nhạy cảm sắp đến rồi.

Ôn Địch mạnh mẽ đứng trên đài cao. Nam Kiều đứng trong một góc sau sân khấu, lẳng lặng quan sát tất cả trên đài dưới đài.

Thời Việt với tư cách là nhà đầu tư ngồi ở vị trí dành cho khách quý.

Vấn đề được đặt ra khá bình tĩnh. Là một phóng viên của một trang web công nghệ thông tin nổi tiếng trong nước: “Xin hỏi Ôn tổng, cách đây không lâu có xảy ra chuyện rò rỉ số liệu, về vấn đề này Lập tức có phát ngôn chính thức nào hay không?”

Ôn Địch đã tính toán sẵn mọi thứ, nói: “Chuyện này đều do kẻ có ý đồ xấu xa gây ra. Lập tức phi hành chúng tôi luôn có các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt đối với các kỹ thuật nòng cốt, những số liệu bị rò rỉ kia chẳng qua chỉ là một số nhỏ, là một đoạn đã bị hủy bỏ. Đối với kẻ tiết lộ bí mật công ty, chúng tôi đã xin truy cứu trách nhiệm từ phía pháp luật.”

Thêm một phóng viên nữa đứng lên nói: “Cho nên mọi người đã thừa nhận chương trình thật sự bị rò rỉ số liệu?”

Toàn bộ người trong hội trường như ngừng thở. Đây căn bản không phải vấn đề, phóng viên kia dường như đang ép buộc người phát ngôn của Lập tức phi hành chính miệng thừa nhận sự thật này.

Ôn Địch chần chừ một chút rồi nói: “Đúng thế”

Phóng viên kia lại tiếp tục hung hăng truy vấn: “Nhưng người đó đã công bố rằng, họ có trong tay toàn bộ số liệu chương trình hệ thống X của các người”

Ôn Địch nói: “Chúng tôi hy vọng giới truyền thông có thể điều tra ra chân tướng sự thật, lý giải được vấn đề, chứ không phải chỉ nghe từ một mặt phiến diện là đã tin ngay, dẫn dắt dư luận đi đến nhận thức sai lầm, những số liệu quan trọng nhất của X nằm trong tay nhân viên kỹ thuật nòng cốt của chúng tôi, không hề có khả năng bị rò rỉ toàn bộ”

Phóng viên nói: “Theo như tôi được biết, Ôn tổng là quản lý tài chính chuyên nghiệp, không hề có bất kỳ liên quan nào tới máy bay không người lái. Chúng tôi có lý do tin tưởng người sáng lập chính thức của Lập tức phi hành không phải là cô. Không biết lãnh đạo quản lý kỹ thuật của quý công ty có thể bước ra giải thích với chúng tôi một chút hay không. Tôi nghĩ tất cả những người trong nghề đều rất chờ mong”.

Sắc mặt Ôn Địch nhất thời trầm xuống.

Nhưng khách mời và người xem tại toàn bộ hồi trường đều bắt đầu xôn xao, chụm đầu ghé tai nhau bàn tán, trên mặt đầy vẻ hưng phấn và tò mò.

Không sai, chính thế.

Sau lần họp báo trước mọi người còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng lần họp báo này, trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy rất tò mò.

Lập tức phi hành lần lượt đưa ra thị trường những câu trả lời hoàn hảo, tung ra thị trường những sản phẩm khiến người khác phải kinh ngạc, đằng sau nhất định tồn tại một nhân vật tài hoa hơn người.

Đối với các công ty sáng nghiệp mà nói, người sáng lập thường bước ra thị trường để thúc đẩy ý tưởng và tuyên truyền sản phẩm. Nhưng nhân vật mang linh hồn của Lập tức phi hành lại chưa từng xuất đầu lộ diện, sao lại không khiến tất cả mọi người tò mò muốn gặp chứ?

Ôn Địch cân nhắc suy tính. Dưới khán đài đã có khán giả không kiềm chế được mà gào lên:

“Hãy để người sáng lập Jager bước ra giải thích đi!”

“Đúng thế! Không thể để người sáng lập ra giải thích với chúng tôi được hay sao?”

“Cô nói các kỹ thuật trọng yếu đều nằm trong tay nhân viên kỹ thuật nòng cốt của các người, vậy thì có thể để anh (cô) ta bước ra chứng thực không?”

“Đúng thế! Đúng thế! Tôi tán thành!”

Người bên dưới càng nói càng thêm náo nhiệt, giọng càng lúc càng lớn. Ôn Địch bỗng gõ một cái lên micro, nói: “Mọi người trật tự một chút. Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi không quen đứng diễn thuyết trước mặt mọi người. Cho nên, thành thật xin lỗi, không thể đáp ứng được nguyện vọng này của mọi người”

Phía dưới vang lên một tràng thất vọng.

Ôn Địch ra hiệu mọi người yên lặng, đang định cất tiếng, bên dưới bỗng vang lên một giọng nói rất lớn:

“Mọi người đoán không sai! Công ty này thật sự có một người không dám gặp ai, đó chính là người sáng lập chính thức! Tôi nói cho mọi người biết đó là ai! Chắc mọi người đều đã xem qua video chạy đêm ở trạm xe lửa kia rồi nhỉ! Người phụ nữ mặc áo trắng, khuôn mặt đã bị xử lý qua kia, chính là người sáng lập chính thức của Lập tức phi hành!”

Toàn trường bỗng chốc xôn xao, mọi người đều lấy di động ra, tìm kiếm video nọ.

Ôn Địch định thần, người vừa nói kia, chẳng phải là người quản lý đầu tư cấp cao của quỹ Quang Tốc, Cơ Minh sao!

Cái tên Cơ Minh này, bởi đã bỏ lỡ cơ hội cực tốt đầu tư vào Lập tức phi cho nên đã bị người trong công ty xỉa xói. Sau này anh ta đến tìm Ôn Địch khẩn thiết xin được gia nhập vào vòng đầu tư mới thì bị Ôn Địch cự tuyệt. Anh ta cảm thấy quá mất mặt, lại chịu không nổi ông chủ sỉ nhục anh ta cho nên trong lúc tức giận đã từ chức. Không ngờ anh ta lại có mặt ở đây hôm nay!

Ôn Địch gọi bảo vệ: “Đừng để anh ta nói nữa, đưa anh ta ra ngoài đi!”

Nhưng Cơ Minh ngồi giữa đám đông, bảo vệ muốn tiếp cận anh ta là chuyện không phải dễ.

Cơ Minh lại cao giọng nói: “Tôi lần nữa bùng nổ đây! Tất cả các nhà đầu tư hãy nghe cho kỹ đây! Bỏ tiền vô đầu tư cho cái công ty rác này, các người đừng tưởng là đã nhặt được của báu! Đầu tư không được mới là số đỏ đấy!”

“Tôi nói cho mọi người biết! Nhà đầu tư vòng đầu tiên của cái công ty rác rưởi này là một kẻ lừa gạt! Chính xác! Không sai! Chính là cái người đàn ông trong video chạy đêm kia, là người đàn ông trong video tuyên truyền kia!”

Cơ Minh vươn ngón tay chỉ về hướng Thời Việt: “Tất cả mọi người hãy nhìn cho kỹ! Chính là cái kẻ ngồi ở đằng trước kia! Kẻ đó tên là Thời Việt! Ngày trước bởi vì ăn cắp bí mật quân sự quốc gia nên đã bị học viện quân sự đuổi học! Bị đuổi học rồi mà thói xấu vẫn không đổi, bịp bợm, đánh nhau, từng ngồi tù một năm rưỡi! Ra tù rồi ngay lập tức biến thành nhà đầu tư!”

Toàn trường náo động, bỗng chốc hỗn loạn, tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc. Ôn Địch gõ micro: “Mọi người im lặng! Đừng nghe những lời vô lý đó! Phiền bảo vệ duy trì trật tự tại hiện trường!”

Nam Kiều đứng sau sân khấu, đôi tay nắm chặt nổi cả gân lên. Cô muốn bước ra nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thời Việt đang ngồi ở hàng thứ nhất, anh nhìn cô lắc đầu.

Hai bảo vệ chạy đến kéo Cơ Minh lại đưa anh ta ra ngoài. Nhưng Cơ Minh vẫn như một kẻ bị tâm thần gào lớn: “Thời Việt là một tên lừa đảo thực thụ! Anh ta lừa người phụ nữ kia làm bạn trai của cô ta! Là do anh ta lấy trộm số liệu của Lập tức phi hành! Anh ta ném một ngàn năm trăm vạn vào vòng đầu tư đầu tiên của Lập tức phi hành chính là muốn thừa dịp ăn sẵn!”

“Trị giá hơn mười mấy vạn, các nhà đầu tư! Các người hãy tính đi, đây là mười ngàn phần trăm lợi nhuận! Các người bây giờ đầu tư vào Lập tức phi hành, Thời Việt kia sau khi rời khỏi sẽ bán số liệu kia với giá cao hơn, Lập tức phi hành lúc đó chẳng đáng một đồng cắc! Không đáng một đồng!”

“Chó thì không thay đổi được! Trộm một lần thì sẽ trộm cả đời! Các người hãy nghĩ cho kỹ…”

Toàn bộ hội trường đều rối loạn. Các nhà đầu tư đã bước đầu đạt đến thỏa thuận đầu tư, bây giờ sắc mặt đều đanh lại, nửa tin nửa ngờ.

Ôn Địch đang cố gắng ngăn trận phong ba này thì Nam Kiều đã vội vã bước ra ngoài. Thời Việt đuổi theo, giữ cô lại góc cửa:

“Em muốn đi đâu!”

Nam Kiều vùng ra khỏi anh, lạnh lùng nói: “Em đi tìm chị. Anh bị oan, em không thể để anh vác nó trên lưng được”

“Không được đi!”

Thời Việt nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa hung dữ:

“Anh nói rồi! Không được đi!”

Thời Việt kéo Nam Kiều vào một phòng nghỉ ở bên cạnh, đóng cửa xong liền hét lên: “Nam Kiều, sao em vẫn không hiểu? Em đi tìm chị em, khôi phục danh dự cho anh thì có ích gì? Hôm nay Cơ Minh đã nói hết những gì cần nói rồi, lẽ nào còn vãn hồi được sao? Được! Cho dù chứng minh được anh không đánh cắp thông tin, vậy những chuyện khác thì sao? Anh chưa từng lừa đảo đánh nhau sao? Anh có! Anh mượn tay An Ninh, xử lý hết những kẻ hại bố anh năm đó! Anh chưa từng ngồi tù sao? Anh đã ngồi tù rồi! Bị xử mười năm! Là An Ninh đưa anh ra! Những việc này có thể xóa nhòa bằng một cuộc khôi phục danh dự đơn giản hay sao?”.

Nam Kiều mím chặt môi, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Thời Việt chợt bình tĩnh lại, anh bắt đầu hối hận, hối hận mình nói năng nặng lời như vậy. Vừa rồi bị Cơ Minh bôi nhọ, anh cũng rất phẫn nộ. Cuộc sống khó khăn bao năm qua tuy đã mài mòn mọi góc nhọn của anh, nhưng đâu thể rửa sạch bầu máu nóng của một người đàn ông.

Anh thật sự phẫn nộ. Nhưng Nam Kiều có lỗi gì chứ? Tại sao anh lại trút hết cơn giận vào cô? Cô là người phụ nữ anh yêu, là người anh muốn che chở cả đời. Anh giơ tay ôm chặt Nam Kiều vào lòng.

“Anh xin lỗi”.

Một tay anh ôm Nam Kiều, tay kia tách từng ngón tay đang cắm sâu vào lòng bàn tay của cô ra.

“Anh không quan tâm bọn họ nhìn anh thế nào”.

Anh áp tay cô lên tim mình, “Ở đây trong sạch, em biết điều đó, thế là đủ rồi”.

Nam Kiều vùi đầu vào ngực anh.

Thời Việt nói: “Em nghe này, Nam Kiều, anh sẽ chuyển 40% cổ phần cho em, cả số nợ nữa”.

Nam Kiều đột nhiên đẩy anh ra, cắn răng nói: “Anh tưởng em thực sự bận tâm đến mấy nhà đầu tư đó à? Không thích đầu tư thì cút!”. Cô hoàn toàn mất hết bình tĩnh trong cơn nóng giận.

Thời Việt khẽ cười: “Em hơi bướng bỉnh quá rồi đấy”.

Cô lạnh lùng nói: “Em không bướng bỉnh, em nói nghiêm túc”.

Anh vuốt má cô: “Không phải em muốn điên sao? Không có đủ vốn thì em điên sao được?”.

Cô lạnh lùng tiếp: “Em không cần tiền của anh”.

Thời Việt mỉm cười: “Sau này còn có ‘của em’, ‘của anh’ sao?”.

Nam Kiều sững ra, chợt hiểu ra ý Thời Việt nói là tài sản thuộc sở hữu chung sau khi cưới. Sắc mặt lập tức tươi tắn trở lại, cô chầm chậm nắm lấy tay anh, ngẩng lên nhìn anh.

Thời Việt hiểu ánh mắt mong chờ của cô, anh khẽ cười, kéo cô vào lòng, nghiêng đầu hôn lên má cô. Nam Kiều bật cười, ôm lấy anh.

Thời Việt áp sát vào mái tóc dài của cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trên mặt không còn nụ cười nào nữa.