Liên Thắng híp híp mắt: “Đùa gì vậy?”

Vì Liên Thắng là người đại diện của Hứa Đình Thâm, đôi khi sẽ đăng vài tấm ảnh của Hứa Đình Thâm nên cũng có rất nhiều fan trên Weibo, anh ta lấy điện thoại ra liếc nhìn những bài like gần nhất, mở to hai mắt: “Đây là cô like, liên quan gì tới tôi?”

Lâm Kỳ không ngờ Liên Thắng cũng sợ: “Anh Thắng nói chút đạo lý đi, bài này là do anh like, em dùng tay trái chơi điện thoại, căn bản không hề nhấn like bài viết Weibo nào cả.”

“Cô nhấn ý.”

“Anh ý.”

Liên Thắng cầm điếu thuốc: “Tạo phản hả?”

“Huhuhu anh lấy quyền để chèn ép, ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen.”

Sa Minh dè dặt giơ tay lên: “Vậy, ai trong hai người sẽ đi nói với anh Thâm.”

Liên Thắng và Lâm Kỳ đều chỉ về đối phương, trăm miệng một lời nói: “Anh đi / Cô đi.”

Thấy rõ rằng thời khắc tình hữu nghị giả dối đã đến, Sa Minh không đành lòng nhìn, lại cẩn thận giơ tay lên: “Nếu không thì để em đi nói cho.”

“Là cậu like bài.” Hai người lại đồng thời mở miệng.

Ăn ý đến nỗi không lệch một nhịp.

Tay Sa Minh run run gửi tin nhắn cho Hứa Đình Thâm: “Anh Thâm, tài khoản clone của anh không cẩn thận bị fan đào được rồi, không phải em làm, không phải em làm, không phải em làm!”

Anh ta đang chờ ông chủ nhà mình nổi giận, nhưng rõ ràng là anh đang quay chương trình, vốn dĩ không rảnh để nổi giận với anh ta. Mặc dù không bị thu điện thoại, nhưng vì hiệu quả của chương trình nên khách mời sẽ không sử dụng, trừ phi phải trả tiền hoặc lúc tuyên bố nhiệm vụ, nên Hứa Đình Thâm cũng không thấy tin nhắn mà trợ lý gửi.

Bây giờ chỉ khổ Sa Minh và Lâm Kỳ, Hứa Đình Thâm không trả lời khiến hai người đều run lẩy bẩy, về phần Liên Thắng, anh ta vẫn duy trì thể diện của người đại diện.

Một đám con gái “kính hiển vi” trên Weibo đã đào ra được tài khoản clone của Hứa Đình Thâm.

Ban đầu là vì Liên Thắng nhấn like bài viết Weibo nào đó trên tài khoản clone của Hứa Đình Thâm, khiến bài đăng đó lập tức hiển thị trên trang đầu. Một nghệ sĩ hot như Hứa Đình Thâm thì người đại diện của anh cũng rất được chú ý, vì thế, fan hâm mộ đã phát hiện Liên Thắng đã nhấn like một bài đăng không rõ trên Weibo, sau đó đào được tài khoản này.

ID tài khoản clone của Hứa Đình Thâm rất thú vị, tên là “Thâm Hải Nhập Giang Lưu”, fan vừa nhìn trên ID có từ “Giang” và “Thâm”, vốn chỉ mới nghi ngờ nhưng lúc này đã chắc chắn 100% rằng đây chính là tài khoản clone của Hứa Đình Thâm.

Tài khoản rất sạch sẽ, fan cũng chỉ có hơn năm trăm người, hầu như bài viết nào cũng không hề đăng ảnh, đa số bài viết mọi ngày đều là say mê Khương Sơ, chẳng những say mê mà còn rất giống fan não tàn.

“Khương Sơ đẹp nhất thế giới.”

“Rất thích quà bà xã tặng.”

“Tôi muốn nói mấy chữ mà mình đã nói đến mệt rồi, chị gái nhỏ hãy làm em đi.”

【 Má ơi, tài khoản clone của Hứa Đình Thâm cũng bay cao quá rồi đấy. 】

【 Thứ lỗi cho tôi vẫn luôn nghĩ người này bị tâm thần, bởi vì anh ấy luôn cosplay ông xã của Khương Sơ. 】

【 Tôi còn tưởng là fanboy não tàn của Khương Sơ cơ, vì thích quá mức nên mỗi ngày đều tự sướng rằng mình là mối tình đầu của Khương Sơ, không ngờ anh ấy lại thật sự là mối tình đầu của Khương Sơ. 】

【 Ha ha ha ha ha các người làm tôi cười chết mất, đã từng có một Hứa Đình Thâm chân thật bày trước mặt mà các người lại không biết trân trọng!!! 】

Hứa Đình Thâm đăng Weibo rất nhiều, có người còn đào tỉ mỉ từng chút một, chọn ra vài bài thú vị để làm video, ngay sau đó, “Hứa Đình Thâm là fan only của Khương Sơ”, “Hứa Đình Thâm dấm tinh” lại lên hot search, bị một đám dân mạng cười nhạo.

Lợi hại nhất là có một lần Hứa Đình Thâm dám nói thẳng tên Khương Sơ ra, cảm giác như có ảo tưởng biến thái gì đó, thế là trực tiếp bị trạm phản hắc [1] của Khương Sơ treo để report.

[1] Trạm phản hắc: cộng đồng fan hâm mộ chống lại antifan, làm sáng tỏ các scandal sai sự thật để bảo vệ idol,…

Bài treo Weibo kia bị fan hâm mộ của Hứa Đình Thâm điên cuồng share, đối với chuyện idol nhà mình bị trạm phản hắc treo, bọn họ chẳng những không cảm thấy Hứa Đình Thâm đáng thương, ngược lại còn điên cuồng cười ha ha dưới bình luận.

【 Idol ảo tưởng @ Hứa Đình Thâm nhớ đừng ghi rõ tên nữa nha, nếu không thì trạm phản hắc sẽ dạy anh làm người đấy [đầu chó] 】

【@ Hứa Đình Thâm thấy chưa? Ở đây có một bài học nè, nhất định mọi người phải lấy đó làm gương, đây không phải cách hâm mộ thần tượng chính xác đâu nha. 】

【@ Hứa Đình Thâm, sao anh lại chẳng chính đáng gì vậy, cách sinh hoạt cá nhân của idol xa một chút, tích cực ủng hộ các tác phẩm của cô ấy đi nha. 】

*

Đến tối, có người lục toàn bộ bài viết trên Weibo của Hứa Đình Thâm, thấy rất nhiều năm về trước, Hứa Đình Thâm đăng một bài viết thực sự có ý nghĩa nhất, là: “Bởi vì hoa hồng quá đẹp nên luôn khiến người ta quên rằng nó còn có gai.”

Người trong cuộc là Hứa Đình Thâm không hề biết rằng mình đã bị lộ, ngược lại là buổi tối Khương Sơ trở về liền phát hiện chuyện này.

Cô vừa lấy điện thoại ra đã bị tin nhắn của Trần Niệm Niệm oanh tạc.

“Em mau xem ông xã của em đi!”

“Ha ha ha ha ha buồn cười quá.”

“Ông xã của em thật đáng yêu, ghen tị quá.”

Khương Sơ không thèm quan tâm chuyện gì đã xảy ra, cảnh cáo cô nàng lần thứ n+1: “Đồ fan cuồng của Hứa Đình Thâm, hãy cách xa anh ấy một chút.”

“Hừ, chị không phải fan cuồng của cậu ta!”

Khương Sơ: Quỷ mới tin chị.

Cô nhấn vào hot search Weibo, suýt nữa thì ngất.

Sau đó lại nhìn bình luận trên Weibo của mình, ở đó đã bị các kiểu trêu đùa chiếm hết.

【 Chị gái nhỏ, Hứa Đình Thâm bên kia bảo chị làm anh ấy kìa. 】

【 Lầu trên kia, internet cũng không phải nơi ngoài vòng pháp luật, đã treo trên trạm phản hắc của Khương Sơ, cẩn thận bị kẹp mấy ngàn lần đấy. 】

【 Hứa Đình Thâm ăn dấm rồi, muốn Khương Sơ dỗ dành mới có thể vực dậy được. 】

Đến khi Hứa Đình Thâm bước vào phòng đã thấy Khương Sơ chôn mình trong chăn, may mắn là tổ chương trình cung cấp điều hòa cho phòng này, không thì chẳng phải bạn nhỏ của anh sẽ bị bí bức đến chết sao.

Hứa Đình Thâm chớp mắt, thấy lỗ tai hồng hồng của cô lộ ra ngoài: “Làm chuyện xấu gì thế?”

Khương Sơ không chịu dậy, giọng nói rầu rĩ: “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi em làm chuyện xấu gì sao, anh… anh mỗi ngày đều nói linh tinh gì trên mạng thế?”

Cô đã không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.

Hứa Đình Thâm lấy điện thoại ra, vừa thấy có nhiều tin nhắn chưa đọc như vậy, huyệt thái dương liền giật giật.

Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, anh liền cong môi: “Sao vậy? Nói chút lời thật lòng mà lại biến thành chuyện xấu sao?”

Khương Sơ quay đầu trừng người nào đó vừa ngụy biện: “Nhiều người thấy như vậy.”

Hứa Đình Thâm nằm nghiêng trên giường, một tay tùy ý chống lên trán: “Về sau anh sẽ không lên mạng nói nữa, anh chỉ nói cho một mình Tiểu Khương Sơ nghe thôi, được không?”

“…”

Giọng nói của người đàn ông mang theo vẻ lười biếng: “Dù sao thì vốn dĩ những lời kia đều là nói cho Tiểu Khương Sơ nghe.”

Lần này Khương Sơ đã tiến bộ, biết rằng đây chỉ là cạm bẫy: “Em không muốn, anh cũng không cần nói gì cả.”

“Em sợ cái gì?”

Cô khẽ cắn môi, thầm so da mặt dày với Hứa Đình Thâm: “Vậy anh đọc lại những điều mà anh đã viết đi, đọc rõ ràng, diễn cảm một chút.”

Hứa Đình Thâm nhíu mày: “Em chắc chắn?”

Khương Sơ cứng đầu, cảm thấy mình không thể thua trận trước: “Em chắc chắn.”

Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu xuống, hàng lông mi vừa dày vừa dài hơi run run, anh vươn tay đặt trên lưng cô, giọng điệu ngả ngớn: “Đừng làm việc với dây bảo hộ nữa, làm anh đi.”

Vừa nghe câu đầu tiên, cả người Khương Sơ đã mềm nhũn, cô xác định không nghe nổi nữa, lúc này liền muốn đổi ý.

“Còn muốn nói tiếp không?”

Khương Sơ lắp bắp: “Em, em hơi mệt, để em nghỉ ngơi đã.”

Hứa Đình Thâm còn muốn trêu chọc cô, may mắn là lúc này điện thoại lại “tinh” một tiếng, tổ chương trình công bố thử thách của ngày hôm sau trong nhóm chat: “Ngày mai sẽ có khách mời bí mật, sáng mai sẽ công bố nhiệm vụ cụ thể.”

“Khách mời đặc biệt.” Khương Sơ cảm thấy thú vị: “Thâm Thâm, anh cảm thấy sẽ là ai?”

Đầu lưỡi của người đàn ông chống lên răng hàm: “Chắc không phải Trì Tinh đâu nhỉ, chẳng lẽ nó tới để làm bóng đèn?”

Trì Tinh đang đeo tai nghe chuyên chú chơi game bỗng hắt hơi một cái, thời tiết này mà lại bị cảm sao?

“Không thể nào.” Khương Sơ cười phì một tiếng: “Sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.”

“Tàn nhẫn sao?” Hứa Đình Thâm nhíu nhíu mày: “Sao anh không biết nhỉ.”

Cô giơ tay lên, vỗ một cái lên đầu anh: “Ý em là tàn nhẫn với Trì Tinh cơ.”

Hứa Đình Thâm xem thường: “Nó hẳn là đã sớm thành thói quen.”

Khương Sơ: “…” Da mặt dày quả là tốt.

Điện thoại của Hứa Đình Thâm lại vang lên hạ, anh ra ngoài ấn nút nghe, tại đầu dây bên kia, hai người nào đó vẫn luôn trốn tránh trách nhiệm mà chỉ trích nhau, thấy Hứa Đình Thâm im lặng một lúc lâu, bèn thử hỏi dò: “Anh đang nghe sao?”

Anh “Ừ” một tiếng, không lạnh không nhạt.

Lâm Kỳ nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Chết rồi, chết rồi, rất tức giận.”

Mặc dù bình thường Hứa Đình Thâm rất thích khoe ân ái, nhưng thật sự chưa từng phơi bày chuyện riêng tư của mình cho người khác xem. Sở dĩ, hai người bọn họ sợ Hứa Đình Thâm tức giận là bởi vì Hứa Đình Thâm có giới hạn của mình, hoặc là anh không tức giận, nhưng một khi đã tức giận thì ngay cả Liên Thắng cũng không chịu nổi.

Lâm Kỳ đang thấp thỏm thì thấy anh cười phì một tiếng: “Lâu rồi không thấy dáng vẻ sợ hãi như vậy của mấy người, lại còn rất thú vị.”

Liên Thắng: “…”

“Không cần cảm ơn, nếu nhất định muốn cảm ơn thì nộp tiền cho Khương Sơ là được.”

Liên Thắng khinh bỉ: “Đừng có mơ.”

*

[Cập nhật nhanh nhất tại wattpad.com/user/depbietbay]

Bóng đêm dần phủ xuống.

Ba đôi khách mời khác đều nhao nhao đoán xem khách mời đặc biệt sẽ là ai, đến ngày hôm sau, lúc mở cửa, không ai là không giật mình.

Khương Sơ mở to mắt, không dám tin mà kêu một tiếng: “Mẹ?”

Hứa Đình Thâm vừa dậy đã nghe thấy tiếng động bên ngoài liền mặc áo thun vào, dáng vẻ lười biếng đi ra ngoài, sau khi thấy người tới, lập tức nghiêm chỉnh lại: “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”

Khách mời mà tổ chương trình mời đến lại là mẹ của hai bên.

Khương Sơ và Hứa Đình Thâm đều không ngờ sẽ như thế này, vậy mà lần đầu phụ huynh hai bên gặp mặt lại là trong gameshow.

Mặc dù mẹ của Hứa Đình Thâm tạo cho người ta một loại cảm giác sang trọng như phu nhân, nhưng bà lại không hề kiêu ngạo, rất nhanh đã bắt đầu trò truyện với mẹ của Khương Sơ, ngược lại là Khương Sơ và Hứa Đình Thâm bên cạnh thì không nói, căng thẳng nhìn hai người còn lại.

Mẹ Khương Sơ quan sát Hứa Đình Thâm vài lần: “Con trai chị rất ưu tú.”

Hứa Đình Thâm thu lại đuôi sói, nhu thuận nói: “Không ưu tú sao có thể xứng với Khương Sơ được chứ ạ.”

Anh nâng cánh tay khoác lên vai Khương Sơ, Khương Sơ ghét bỏ nhìn anh một chút, lúc này đã biết nói lời hay rồi hả?

Tổ chương trình chia toàn bộ khách mời thành hai đội, một đội là nhà trai và mẹ của nhà gái, một đội khác là nhà gái và mẹ của nhà trai, cùng nhau ra ngoài du lịch.

Hứa Đình Thâm hơi bất mãn: “Đây là gameshow của các đôi tình nhân sao?”

Camera man nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy sao còn chia tình nhân thành 2 đội?”

Nhân viên tiếp tục chảy mồ hôi lạnh.

Khương Sơ thấy dáng vẻ chăm chỉ của anh, liền nhịn cười, lắc lắc cánh tay anh: “Các bạn nhỏ khác đều không nói gì, sao chỉ có anh phàn nàn?”

Coi như là báo thù anh vụ lúc trước nói mình là trẻ con.

Hứa Đình Thâm vừa định phản bác, Khương Sơ cố ý không để cho anh cơ hội: “Ngoan, chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Em…”

“Em cũng sẽ chăm sóc dì thật tốt.” Khương Sơ lanh lợi nói, chỉ thiếu cái đuôi mèo vẫy vẫy phía sau.

Mọi người thu dọn đồ đạc xong thì lên xe buýt để xuất phát, đội nhà trai đến vườn bách thú, đội nhà gái thì đến thủy cung.

Trên đường đi, mẹ của Hứa Đình Thâm hỏi cô: “Bình thường Hứa Đình Thâm có hay bắt nạt cháu không?”

Vốn dĩ Khương Sơ có thể mách lẻo, nhưng không biết vì sao lúc ấy lại vô thức bao che cho anh: “Không ạ, Thâm Thâm không bắt nạt cháu đâu, anh ấy đối xử với cháu khá tốt.”

【 Ha ha ha ha ha ha miệng lưỡi con gái lừa người thật đấy. 】

【 Tôi còn tưởng Khương Sơ sẽ nói rằng mỗi ngày Hứa Đình Thâm đều bắt nạt mình chứ, mau đánh chết tên đàn ông tồi kia đi. 】

【 Dù sao cũng là ông xã nhà mình nên mới không nỡ đó, chao ôi. 】

Lữ Vận Hàn gật đầu: “Dì cũng đoán vậy, Đình Thâm là đứa nhỏ hiểu chuyện.”

Khương Sơ sửng sốt, thầm nghĩ, ngài cũng khen quá rồi. Dáng vẻ lưu manh xấu xa kia của Hứa Đình Thâm và hai chữ “hiểu chuyện” vốn không hề có nửa xu quan hệ.

Nhưng ngoài mặt thì: “Đúng đúng đúng, dì nói rất đúng.”

Khương Sơ nín cười, nhưng lại đột nhiên nhớ đến lời nói lần trước của Hứa Gia Tứ, nụ cười trên mặt đã phai nhạt đi đôi chút: “Dì ơi, Hứa Đình Thâm từ nhỏ đã rất ngoan ạ?”

“Sao có thể chứ, hồi học cấp ba nó rất thích gây sự.”

Khương Sơ bắt đầu tưởng tượng, có phải Hứa Đình Thâm muốn dùng cách này để tạo sự chú ý từ cha hay không: “Lại nói lần trước cháu đến chơi, cũng không thấy chú đâu cả.”

Lữ Vận Hàn cười khẽ một tiếng: “Ông ấy mỗi ngày đều bận rộn như vậy, dì cũng không gặp được mấy lần, cháu cứ coi như ông ấy không tồn tại là được.”

Không tồn tại?

Khương Sơ thầm nghĩ, thế này thì cũng quá kỳ quái rồi, cô còn muốn hỏi, nhưng lại bận tâm lúc này đang quay chương trình nên đành thôi.

Khương Sơ lặng lẽ gửi tin nhắn cho Trì Tinh: “Anh có biết Hứa Đình Thâm đã trải qua chuyện tổn thương gì không?”

Trì Tinh như gặp ma: “Đùa à? Trải qua tổn thương gì chứ? Cô nhìn cái dáng vẻ đó của anh Thâm xem có giống như đã trải qua chuyện tổn thương gì không? Toàn bộ đều là anh ấy khiến cho người khác tổn thương thì có.”

Khương Sơ: “…”

Nói thô nhưng lại là thật.

“Nếu cô thực sự tò mò thì hỏi anh ấy đi, nhưng tôi đoán anh ấy cũng sẽ không nói đâu.” Trì Tinh hiểu rất rõ Hứa Đình Thâm: “Anh ấy ghét nhất là ngang ngược, nhưng nếu anh ấy ngang ngược với cô, hơn nửa là muốn vay tiền.”

“…”

Vay tiền? Khương Sơ suy nghĩ lại cẩn thận, sao lại cảm thấy như mình bị Hứa Đình Thâm gài bẫy rồi nhỉ, đáng sợ hơn chính là đến bây giờ cô mới phát hiện ra điều đó.

“Sao anh còn hiểu Hứa Đình Thâm hơn cả tôi thế?”

Khương Sơ híp mắt, muốn giết người diệt khẩu.

Trì Tinh cười ha hả: “Sao có thể chứ, chẳng qua là anh đây chính xác hơn cô thôi.”

Khương Sơ sửng sốt một chút, nhịn cười.

“Nhưng vẫn hơi không giống nhau, cùng lắm là Hứa Đình Thâm chỉ lừa gạt tôi được một lần, nhưng anh ấy lại có thể lừa gạt cô nhiều lần chỉ bằng một cái bẫy.”

“…” Cô tức giận: “Sao anh cũng hiểu rõ tôi như vậy?”

“Bởi vì cô ngây thơ dễ bị lừa.” Trì Tinh ngáp một cái: “Vậy nên đừng cố kháng cự, cho dù Hứa Đình Thâm đào hố cho thì chẳng phải cô vẫn nhảy xuống như thường sao?”

Khương Sơ thầm nghĩ, tôi ngu vậy sao?

Trì Tinh nghĩ đến gì đó: “Chỉ cho cô một chiêu, nên chuốc say Hứa Đình Thâm, cái gì anh ấy cũng nói.”

“Hả?” Khương Sơ cảm thấy đây là một ý kiến hay. Nhưng Hứa Đình Thâm đang bị thương nên cô không nỡ: “Hứa Đình Thâm bị thương, không được, không được.”

Trì Tinh nhớ tới điều này, vô cùng ghét bỏ mà nói: “Sao eo của anh ấy luôn bị thương vậy, tôi cũng đau lòng thay cô.”

“???”

Cô ho khan một tiếng, Lữ Vận Hàn bên cạnh đột nhiên nói: “Có lúc dì còn lo lắng vì Hứa Đình Thâm quá hiểu chuyện.”

Khương Sơ: “???” Ngài nghiêm túc sao?

Lữ Vận Hàn mấp máy môi: “Có lẽ Hứa Đình Thâm đã nói với cháu rằng dì không phải mẹ ruột của nó, vậy nên, mặc dù nó vẫn luôn tôn trọng dì, nhưng lại không hề có cảm giác có thể nương tựa vào nhau như người thân, nó và cha nó thì càng là người xa lạ. Nhưng dù như vậy, từ trước đến nay Hứa Đình Thâm đều không biểu hiện ra ngoài, quá hiểu chuyện, khiến người khác không an lòng.”

Khương Sơ ngẩn người.

“Những đã có cháu ở đây rồi, dì nghĩ có lẽ nó sẽ bằng lòng nói với cháu.”

*

Mãi cho đến tối, trong đầu Khương Sơ vẫn còn quanh quẩn những lời kia, cô muốn đau lòng cho Hứa Đình Thâm một chút, nhưng người nào đó ngay cả một cơ hội cũng không cho cô.

Hứa Đình Thâm vừa mặc đồ ngủ đi ra đã thấy người nào đó ngồi trên giường, trước mặt bày một bộ bài poker.

Anh ngồi trên mép giường: “Tiểu Khương Sơ, em muốn giở trò gì với anh hả?”

Cô gái hoạt bát ngẩng lên đầu: “Bài ba lá, dám chơi không? Người thua sẽ phải đồng ý với đối phương một yêu cầu.”

Hứa Đình Thâm nhìn bộ bài trước mặt, không nhịn được mà cười ra tiếng, nói đùa: “Em đừng thua đến nỗi không còn cả đồ lót đấy.”

Lỗ tai Khương Sơ đỏ lên, đánh người nào đó một trận tơi bời trước đã.

“Bắt đầu đi.” Hứa Đình Thâm hạ mí mắt, lại ngẩng đầu cười khẽ: “Đã nói rồi, đến lúc đó đừng có thua đấy.”

Khương Sơ không chịu yếu thế: “Lời này hẳn là em nói trước mới đúng.”

Người đàn ông cúi đầu, cười khẽ một tiếng.

Khương Sơ thua liên tiếp năm ván, cuối cùng không dám chơi nữa, cô sợ lại thật sự như lời Hứa Đình Thâm nói.

Hứa Đình Thâm lại không bỏ qua cho cô dễ dàng: “Không chơi hả? Lần sau anh sẽ nhường em một chút.”

“Em không thèm tin anh.”

Dựa theo tính nết của Hứa Đình Thâm thì có thể anh sẽ tiếp tục lừa cô, cô mà chơi nữa thì thật sự thua sạch sẽ.

Hứa Đình Thâm gật đầu, chậm rãi trộn bài poker: “Cộng thêm yêu cầu mà lần trước em đã đồng ý với anh trong gameshow, tổng cộng là em nợ anh sáu lần.”

Sáu lần?!

“Anh còn…” Khương Sơ trừng to mắt.

“Chắc em sẽ không cảm thấy trí nhớ của anh kém như vậy chứ.” Thân hình cực nóng của người đàn ông đặt cô dưới thân, Khương Sơ có thể nhìn thấy lồng ngực khiến người khác phải xấu hổ của anh, anh hạ mí mắt, lông mi tựa như muốn quét trên mặt cô: “Chậc, chỉ tượng tượng thôi đã thấy đặc sắc rồi.”

Khương Sơ ngoảnh khuôn mặt đang nóng lên sang chỗ khác, dáng vẻ thanh cao như các bậc trí thức thời xưa: “Muốn chém giết, muốn róc thịt, hay muốn làm gì cũng được.”

“Ai muốn giết em chứ?” Khóe miệng Hứa Đình Thâm cất giấu ý cười, giơ tay lên nắm cằm của cô, cười nói: “Tiểu Khương Sơ, em nói xem em có ngốc không chứ, em muốn cái gì anh cũng cho em, sao còn học chiêu này nữa?”

Khương Sơ ngẩn người, dùng dáng vẻ “biết vậy thì chẳng làm” mà nhìn Hứa Đình Thâm: “Thật sự cái gì cũng cho em sao?”

Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, đường cong khóe mắt rất đẹp: “Để xem biểu hiện của em đã.”

Khương Sơ có một loại cảm giác như mình lại bị gài bẫy, nhưng cô vẫn kéo áo Hứa Đình Thâm, gần như làm nũng mà tiến đến gần khuôn mặt anh: “Em chỉ muốn biết chuyện trước đây của anh thôi, em muốn đau lòng cho anh. Anh mà không nói thì em luôn cảm thấy anh sẽ lén lút đau lòng.”

Sợi dây cung trong lòng Hứa Đình Thâm đột nhiên bị kích thích, chấn động đến mức cả ngực đều phát đau, chưa từng có ai nói với anh rằng “Em muốn đau lòng cho anh”.

Sức nặng của mấy chữ kia lại khiến khóe mắt anh khó chịu.

Trước đây anh chỉ biết, tuyệt đối không cho phép bản thân gục ngã, cho dù có bị cộng đồng mạng mắng chửi bao nhiêu, bị coi thường bao nhiêu, thì anh cũng chưa từng muốn kể lại chuyện cũ, bởi anh cảm thấy, phơi bày điểm yếu ớt của mình chính là một hành vi hèn nhát.

Một lúc lâu sau anh mới cảm thấy buồn cười: “Thương thế nào? Đòi làm cha anh giống như lần trước hả?”

“Em cũng có thể làm mẹ anh.”

“…” Hứa Đình búng một phát trên tay cô: “Có thể có chuyện gì chứ, cho dù cha mẹ ruột không quan tâm anh, chẳng phải vẫn còn mẹ kế sao?”

“Vậy nên anh càng khó chịu hơn phải không?”

Hứa Đình Thâm bị chạm đúng nỗi lòng, yết hầu dịch chuyển: “Đã quên lâu rồi.”

Khương Sơ ôm anh.

“Khương Sơ.” Anh bỗng nghiêm túc gọi tên cô, nửa câu sau lại mang đôi chút ngả ngớn: “Nếu hồi đó bên nhau, anh kể cho em những chuyện này, có phải em đã không rời xa anh rồi không?”

Khương Sơ không chút do dự nói: “Vâng, cả đời này em cũng sẽ không rời xa anh.”

“Hứ.” Anh hơi hé môi, lại thêm mấy phần nghẹn ngào: “Em nói xem, tại sao lúc đầu anh phải giữ thể diện chứ?”

Hứa Đình Thâm nhớ tới lời mà mẹ Khương Sơ nói với anh: “Lúc dì ly hôn với cha Khương Sơ, dì đã không dẫn nó đi, về sau, con bé bị cha vứt bỏ, suýt nữa thì chết trong đất tuyết, dì liền dẫn con bé về nhà cha dượng nó. Dì vẫn cảm thấy có lỗi với Khương Sơ, may mắn rằng nó là đứa trẻ ngoan, đồng ý tha thứ cho dì.”

“Dì thật sự cảm thấy cô ấy tha thứ cho dì rồi sao?” Hứa Đình Thâm cười khẽ một tiếng, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà, nói tiếp: “Khương Sơ nhìn thì không tim không phổi, sẽ không để bụng bất kỳ lỗi lầm nào của người khác, nhưng có lẽ mọi người không biết, trong lòng cô ấy có một cán cân, còn tinh tường hơn bất cứ ai. Không phải cô ấy tha thứ cho người, mà là từ lâu đã không còn quan tâm rồi.”

Bởi vì không quan tâm, nên cũng không yêu cầu xa vời rằng đối phương sẽ dành cho mình một loại tình cảm nào đó.

Cho tới tận bây giờ, Hứa Đình Thâm chưa từng là một người sĩ diện, anh cũng rất ghét sĩ diện, ghét yếu ớt, ghét phải kể ra cái gọi là số phận bi thảm, anh cũng không tin có người có thể cứu vớt mình, nhưng đột nhiên có một ngày, có người trèo đèo lội suối đến trước mặt anh, kiên định mà dũng cảm nói: “Em muốn đau lòng cho anh”, hơn nữa, người này còn trải qua nhiều đau khổ hơn cả chính anh.

Anh chỉ muốn giao phó cả thế giới cho người ấy.

“Tiểu Khương Sơ, em thật đúng là đứa trẻ hư.”

“…”

Hứa Đình Thâm ngồi dậy, cầm bộ lá poker nhẹ nhàng đánh lên đầu cô: “Nếu muốn đau lòng cho anh, vậy thì hãy nhớ kỹ mấy yêu cầu này, đợi sau khi trở về, hãy thương anh thật nhiều đấy.”