Tôi quay đầu lại nhìn, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Đây không phải là Lý Nhất Phàm đó sao? Sao hắn lại mặc hỷ phục của tân lang chứ?
Lý Nhất Phàm mỉm cười đi tới trước mặt tôi: “Sao? Trông thấy ta thì liền vui mừng đến nỗi không nói nên lời à?”
Không đợi tôi mở miệng, hắn đã nói tiếp: “Ta biết rõ nhất định cô không muốn kết minh hôn, nhưng nếu nhỡ cô bị gả cho một ông già lưu manh bảy tám mươi tuổi thì chẳng thà gả cho ta còn hơn. Cô thấy ta nói đúng không?”
”Đúng cái shit.” Dù tận mắt nhìn thấy nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được chuyện này lại là do một tay Lý Nhất Phàm an bài: “Vậy bộ giá y kia cũng là anh đưa tới sao?”
Lý Nhất Phàm hỏi ngược lại: “Đúng vậy. Bằng không thì cô nghĩ là ai?”
Chẳng lẽ những lời bà cô nói là sự thật? Lý Nhất Phàm tiếp cận tôi là có mục đích?
”Tôi không tin!” Tôi không nhịn được mà nói: “Lúc ấy anh….”
”Lúc ấy là là do cô không nhận ra thôi.” Lý Nhất Phàm lạnh lùng mà ngắt lời tôi. Sau đó hắn quay sang nói với bà mối ở bên canhk: “Chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, đừng làm trễ giờ lành.”
Bà mối nhẹ gật đầu, cất cao giọng nói: “Nhất bái thiên địa.”
Sau lưng tôi có người ép tôi phải cúi đầu xuống. Tôi không đủ sức chống lại người ta nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo. Trong lòng tôi định gọi Cố Nam Phong, nhưng những lời nói của Phong Trà lại luôn quanh quẩn trong đầu tôi, thậm chí tôi còn tưởng tượng đến cảnh Cố Nam Phong cạnh Phòng Trà hoặc những người phụ nữ khác.
Tôi cắn chặt răng, ngăn không cho nước mắt mình chảy xuống. Chỉ vài giây sau, bà mối đã tiếp tục hô: “Nhị bái cao đường”.
Tôi có chút nghi ngờ nhìn Lý Nhất Phàm ở bên cạnh, trên mặt Lý Nhất Phàm không có chút nào gọi là vui vẻ giống như vừa nãy cả, hiện giờ vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
Tôi đang cảm thấy chán nản tuyệt vọng thì bỗng một bóng đen chợt lao tới. Trong lòng tôi bỗng chốc liền trở nên vui vẻ, nhưng đến khi trông thấy người tới là ai thì tôi lại cảm thấy thật buồn.
Hạ Dương đứng chắn trước mặt tôi. Trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, lạnh lùng nói: “Muốn kết minh hôn thì trước hết phải bước qua xác của ta đã.”
Lý Nhất Phàm cười khẩy: “Chỉ bằng ngươi? Không lẽ tiểu tử nhà ngươi muốn kết minh hôn với cô ấy đấy chứ?”
Hạ Dương không nói gì chỉ nhìn hắn với đầy vẻ cảnh giác.
Lý Nhất Phàm nhẹ nhàng vung tay lên, hai người chúng tôi đã lập tức bị bao vây. Tôi thấy bọn người đông thế mạnh nên liền nói với Hạ Dương: “Hạ Dương, cậu không cần phải xen vào của tôi, cậu đi đi.”
Hạ Dương liếc nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên gương mặt non nớt của người đàn ông ấy không ngờ lại tràn đầy sự kiên định. Trong lòng tôi đối với Hạ Dương có chút áy náy, trên đường tới đây tôi đã hiểu lầm Hạ Dương, tôi đã nghĩ hắn nghe thấy tiếng gào thét của tôi nhưng hắn lại không chạy tới cứu. Cho đến khi tôi nhìn thấy vết thương ở sau lưng hắn, vết thương ấy trông giống như bị móng vuốt sắc bén của động vật làm bị thương, và máu cũng đã làm áo hắn ướt đẫm một mảng. Vừa rồi hẳn là hắn đã phải trải qua một trận ác chiến để đến đâu cứu tôi.
Không biết từ lúc nào mà bọn họ đã bắt đầu đánh nhau. Hạ Dương quả thực rất lợi hại, những người kia vừa mới tiếp cận hắn thì đã bị trường kiếm trong tay hắn làm cho bị thương.
Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra người hầu, nha hoàn gì đấy, bất quá chỉ là thuật che mắt, tất cả những người đó đều từ giấy biến thành.
Người càng ngày càng ít, Lý Nhất Phàm vẫn đứng khoanh tay như cũ, hai mắt bình thản nhìn mấy người kia đánh nhau.
Mãi đến khi người giấy cuối cùng bị Hạ Dương tiêu diệt, Lý Nhất Phàm mới mỉm cười, lắc đầu nói: “Không phải ngươi.”
Vừa dứt lời, hắn đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, tốc độ nhanh đến nỗi tôi không thể nhìn ra hắn đã làm cái gì. Tôi chỉ nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau vang lên ầm ầm, kiếm trong tay Hạ Dương bị đánh bay rồi, cắm chặt vào cái cột ở gần đó.
Hạ Dương đứng chắn trước người tôi, nhìn thẳng vào Lý Nhất Phàm, vội vàng nói: “Cô đi trước đi, ta sẽ ở lại kéo chân hắn.”
Ngược lại với sự khẩn trương của Hạ Dương thì Lý Nhất Phàm lại bình tĩnh cười nói: “Vậy thì phải xem người có đủ khả năng đó không.”
Hạ Dương không chút nào sợ hãi mà đối mặt với hắn, trong mắt Lý Nhất Phàm hiện lên sự khát máu mà trước nay tôi chưa từng thấy.
”Cho ngươi một cái cơ hội cuối cùng, ngươi nói ra ngươi người đứng phía sau, hoặc là…, ” nói đến đây, Lý Nhất Phàm dừng một chút, cười tà mị “Hoặc là, hai người các ngươi đều lưu lại. Ta sẽ đích thân đi tìm hắn.”
”Lý Nhất Phàm, anh…”
Tôi đang muốn chất vấn xem vì sao Lý Nhất Phàm phải làm như vậy thì tiếng mở cửa truyền đến, cắt đứt lời nói của tôi.
”Không cần làm phiền ngươi, ta đến rồi đây.”
Ba người chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Nhìn thấy người tới, trên mặt Lý Nhất Phàm hiện lên vẻ thích thú, còn trên mặt Hạ Dương thì ẩn chứa sự lo lắng, còn trên mặt tôi là vẻ vui mừng rạng sỡ.
Hạ Dương tiến tới nói: “Chủ nhân, sao người…”
Cố Nam Phong đưa tay ngăn không cho hắn nói tiếp, sau đó Cố Nam Phong mỉm cười nhìn về phía Lý Nhất Phàm:” Ta chính là người mà ngươi muốn tìm – Cố Nam Phong, không biết là ma tiên muốn tìm ta để làm gì?”
Trong mắt Lý Nhất Phàm chợt léo lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại thái độ bình thường rồi cười nói: “Ta bất quá chỉ là quỷ chết đã nhiều năm rồi thôi, không biết ma tiên là cái gì cả.”
”Ngược lại là ngươi, họ Cố, không biết cùng….”
Không đợi Lý Nhất Phàm nói xong, Cố Nam Phong đã cao giọng nói: “Đúng là tại hạ.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ tôi hoàn toàn không hiểu,tôi cũng muốn hỏi Hạ Dương ở bên cạnh, nhưng tôi phát hiện ra Hạ Dương vẫn luôn nhìn Cố Nam Phong không chớp mất.
Lý Nhất Phàm thu lại vẻ mặt bấn cần đời, khom người nói, “Nghe danh đã lâu, thất kính thất kính.”
Vừa dứt lời, hắn đã lập tức khôi phục lại bộ dạng thường ngày: “Ngươi và con nhóc này có minh hôn?” Thanh âm hắn rất vui vẻ, dường như ý nghĩ này trước kia hắn chưa từng nghĩ tới nên hiện giờ cảm thấy rất hứng thú.
Cố Nam Phong không chút do dự nói: “Đúng vậy, cô ấy là người của ta.”
Trong lòng tôi cảm thấy rất vui vẻ nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
”Thật đúng lúc ta cũng muốn lấy Tạ Thu Đồng làm vợ, chúng ta là hai người, mà cô ấy chỉ có một, ngươi nói xem, nên làm sao bây giờ?”
Nói xong Lý Nhất Phàm giữ chặt bả vai tôi, giống như quan hệ giữa tôi và hắn rất thân thiết vậy.Tôi giãy giụa uốn thoát ra.
Cố Nam Phong thấy vậy thì đôi mắt liền trở nên tối sầm, hắn cười nói: “Cô ấy chỉ có thể là của ta.”
Nói thì chậm nhưng mà chuyện xảy ra lại rất nhanh, tôi chỉ cảm thấy có hơi hoa mắt rồi loáng cái tôi đã ở trong lòng Cố Nam Phong