Sau khi rời đi, tôi liền trông thấy Cố Nam Phong đang ở bên ngoài. “Ta thấy rồi, bọn họ cũng nên có một kết quả.”
Cố Nam Phong nói lời này là muốn an ủi tôi, nhưng tôi vẫn rất đau lòng. Tôi hỏi: “Lý Tú Hoàng có thể….”
”Không có bất kỳ hi vọng rồi.” Cố Nam Phong đơn giản nói xong câu đó, rồi vỗ vỗ bả vai tôi: “Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem xem.”
Tôi im lặng nhẹ gật đầu, Cố Nam Phong đưa tôi và Hạ Dương ra phía sau núi. Có Cố Nam Phong dẫn đường, chúng tôi không tốn nhiều công sức đã tới được cấm địa ở phía sau núi. Đây là nơi tôi chưa bao giờ đi qua. Cố Nam Phong dừng lại trước một tấm bia đá.
”Hai người đi theo bước chân của ta, không được phép đi sai.”
Mới đầu hắn đi khá chậm, tôi còn có thể đuổi kịp, nhưng sau đó tốc độ của hắn lại càng ngày càng nhanh, tôi gần như là bị hoa mắt. Tôi dốc hết sức lực, liều mạng đi theo sát bước chân hắn.
”Đến rồi.”
Vừa dứt lời, Cố Nam Phong ngừng lại, tôi còn không có kịp phản ứng nên thoáng cái đã đâm vào người hắn. Tôi che trán, nhìn cảnh sắc xung quanh. Một cái cửa động đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi. Lý Nhất Phàm nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nhưng hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ ngẩn người nhìn Lý Tú Hoàng đang nằm trên giường. Cho dù là tôi cũng có thể nhìn ra hắn ra không sống được bao lâu nữa.
”Hắn và Tạ Nam cũng là minh hôn, nhưng mệnh hắn không được tốt như ngươi, cho tới bây giờ Tạ Nam cũng chưa từng nguyện ý.” Lý Nhất Phàm đột nhiên mở miệng, nói với Cố Nam Phong.
”Khi còn bé, Tạ Nam đã xông vào cấm địa, đi mãi không ra được. Tiểu hài tử bảy, tám tuổi, đừng nói trời tối, cho dù là ban ngày nhưng một mình ở trong núi cũng rất nguy hiểm. Chính vào lúc đó, nghĩa huynh của ta đã gặp nàng.”
Chẳng trách Lý Nhất Phàm lại đối với Lý Tú Hoàng như vậy. Chắc hẳn tình cảm giữa hai người bọn họ rất sâu nặng mới có thể làm một tên cà lơ cà phất như Lý Nhất Phàm biến thành cái dạng này. Nói đến đây, hắn ngừng lại.
Tôi nhịn không được chen miệng nói: “Sau đó thì sao?”
Lý Nhất Phàm khẽ cười một tiếng: “Bất quá chỉ là tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu thôi. Ta cũng không biết rõ Tạ Nam có gì mà khiến hắn phải hy sinh nhiều như vậy.”
” Sau khi Tạ Nam được nghĩa huynh ta đưa về thì bệnh nặng một hồi, cũng nhớ không rõ rốt cuộc là ai đã đưa nàng ta trở về đấy.”
”Chớp mắt, cô bé ấy đã lớn, đã có người mình thích. Chỉ có người nam nhân kia, vẫn yên lặng ở tỏng bóng tối bảo vệ cô bé ấy.”
Nghe đến đó, tôi liền biết nhất định sau đó đã có biến cố xảy ra, bằng không thì, Lý Tú Hoàng đã lựa chọn yên lặng bảo vệ bà cô rồi, cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện trước mặt bà cô. Tuy tôi chưa rõ chuyện giữa bà cô và Lý Tú Hoàng lắm, nhưng tôi chắc chắn, đây chính là bi kịch.
Quả nhiên, Lý Nhất Phàm nói tiếp: “Cô bé kia muốn kết hôn cùng với người nam nhân mà cô ấy thích, vốn người nam nhân kia đã quyết định từ bỏ. Nhưng đột nhiên có một ngày, người nam nhân đó phát hiện người kia không thật lòng thích cô bé, hắn phát hiện cô bé kia đã bị lừa dối.”
”Hắn tìm được cô bé kia, nói cho nàng biết chân tướng, nhưng cô bé ấy vẫn tin tưởng người chồng chưa cưới của mình.”
”Hắn tình nguyện khiến cô bé ấy hận hắn, cũng không muốn nàng gả cho một kẻ giả nhân giả nghĩa, một tên tra nam không bằng cầm thú. Vậy là hắn đã ép buộc cô bé kết minh hôn với hắn. Trong lúc này, người nam nhân kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã chết, nhưng cô bé ấy vẫn cho rằng người giết chết chồng chưa cưới của mình là hắn.”
Hạ Dương hiếu kỳ nói.”Vì sao?”
Lý Nhất Phàm nói: “Đơn giản là hắn đã từng nói qua một câu: Ta tình nguyện giết chết hắn, cũng sẽ không để nàng gả cho hắn ta!”
Cố Nam Phong cau mày nói: “Cho nên Tạ nam liền cho rằng là Lý Tú Hoàng giết người nàng thích?”
”Những thành kiến chủ quan và những lời nói dối của hai người đó đã xáo trộn sự thật.” Lý Nhất Phàm thở dài nói: “Tên nam nhân kia bị nghãi huynh ta cảnh cáo, hắn sợ sự việc bại lộ, nên đã ra tay trước, cắn ngược lại nghãi huynh ta, hơn nữa Tạ Nam thích hắn ta, đương nhiên sẽ coi những lời hắn ta nói là thật.”
Sự cố chấp và thành kiến của bà cô tôi cũng đã được lĩnh giáo. Xác thực rất khó có thể làm thay đổi cách nhìn nhận của bà. Huống chi, thời gian dài như vậy, mối cừu hận ấy, dường như đã trở thành một thói quen. Tuy nhiên mấy người chúng tôi không giống họ, nhưng chúng tôi cũng không khỏi trầm mặc.
”Khụ, khụ khụ.” Một hồi tiếng ho khan vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc làm người ta khó chịu.
Sau đó Lý Tú Hoàng phun ra một ngụm máu tươi. Lý Nhất Phàm nhanh chóng ôm lấy hắn, muốn giúp hắn cầm máu, nhưng lại không có cách nào khiến máu ngừng chảy ra được. Trái tim hắn đã bị bà cô đâm thủng, hắn ta đã vô phương cứu chữa rồi.
Hạ Dương khó hiểu nói: “Hắn là tiên, sao lại có thể bị thương nặng như vậy?”
”Bởi vì hắn đối với Tạ Nam hoàn toàn không có phòng bị, vì thành toàn cho nàng ta, cũng vì thỏa lòng muốn chết của hắn.”
Lời này là Cố Nam Phong nói, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nhưng khi về giường của Lý Tú Hoàng thì mắt lại ánh lên vẻ kính trọng.
”Ta sẽ không để cho ngươi chết! Ngươi mà chết ta nhất định sẽ khiến con tiện nhân kia đền mạng!” Lý Nhất Phàm nâng Lý Tú Hoàng dậy, truyền quỷ khí vào người hắn, muốn cố gắng kéo dài tính mạng của hắn. Nhưng chưa được bao lâu, Lý Nhất Phàm cũng không chống đỡ nổi..
Cố Nam Phong nhanh chóng tiến lên lôi hắn ra: “Ngươi điên rồi sao? Vừa rồi ngươi đã vận hết quỷ khí sang người Lý Tú Hoàng rồi, nếu cứ như vậy…, ngươi cũng sẽ không chịu nổi đâu.”
Lý Nhất Phàm vẫn đang cố chấp muốn kiên trì, Cố Nam Phong lại bảo Hạ Dương kéo Lý Nhất Phàm ra, thay Lý Nhất Phàm giúp Lý Tú Hoàng kéo dài tính mạng.
”Nam Nam,…” Một tiếng gọi nỉ non truyền ra từ miệng Lý Tú Hoàng. Tôi thấy nghe được liền lập tức chạy ra ngoài, hi vọng có thể bù đắp cho sai lầm của bản thân.
Cố Nam Phong trông thấy tôi rời đi, hắn cũng không gọi tôi lại. Tôi chạy đến chỗ ma trận. Không biết nên đi ra ngoài như thế nào. Lúc này Hạ dương tới, dẫn tôi đi ra ngoài. Chúng tôi cùng đi tới chỗ của bà cô.
”Bà cô.” Tôi vừa gọi vừa lấy tay đập cửa phòng.
”Két..” Một tiếng, cửa phòng bị tôi đẩy ra. Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi thấy bà cô đang ngồi lẳng lặng ở bên giường, quần áo cũng chưa thay, cũng không có mở đèn. Xem ra bà cô đã ngồi như vậy được một khoảng thời gian dài rồi.
Thấy tôi đến, bà cô liền kinh hãi, vội vàng hỏi tôi: “Cháu tới đây làm gì?”
Lúc ấy tôi vội vàng, cũng không có chú ý tới cử động khác thường của bà cô. Tôi kéo bà cô đi ra ngoài, vội vàng muốn đưa bà cô đi nghe Lý Nhất Phàm kể lại chuyện xưa một lần nữa. Bà cô rất nghe lời, mặc kệ tôi lôi kéo bà đi. Đi vào trong động, Lý Tú Hoàng đang nằm trên giường.
Tôi dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, bất giác nói: “May quá, còn kịp.”
”Ngươi tới đây làm gì?”
Lý Nhất Phàm nhìn thấy bà cô, hắn liền như nổi điên, thoáng cái đã phi tới túm chặt cổ áo của bà cô: “Ngươi không phải vẫn luôn muốn hắn tan thành mây khói ư? Hiện giờ hắn sắp tan thành mây khói rồi, ngươi vui chưa? Ngươi hài lòng chưa?”
Bà cô không chút nào phản kháng, thậm chí có chút tỉnh táo nói: “Còn có cái gì là ta không biết hay sao?”
Lý Nhất Phàm cười lên ha hả: “Ngươi không biết thì thôi đi.”
”Ngươi đột nhiên nhập đạo, nếu không phải là do thiên phú quá lớn thì ngươi cho rằng tại sao mỗi lần ngươi giết quỷ xong người đều có thể an toàn rút lui? Thậm chí còn không phải chịu bất kỳ tổn thương nào?”
”Ngươi cho rằng ngươi có thể phong ấn thụy tiên sao? Nếu như không phải hắn nguyện ý, ngay cả một góc áo của hắn ngươi cũng đừng hòng đụng vào được!”
Càng nghe Lý Nhất Phàm nói Lý Tú Hoàng đã vì bà cô mà làm hết thảy, tôi càng cảm thấy lòng chua xót, khó chịu.
”Ngươi giết ta đi, để báo thù cho nghĩa huynh ngươi.” Bà cô vẫn đang duy trì vẻ mặt kiên định. Chỉ là trong lời nói vẫn nghe ra sự nghẹn ngào chua xót.
”Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Lý Nhất Phàm bóm mạnh hơn, sắc mặt bà cô đỏ bừng, không chút phản kháng. Bà cô nhìn chằm chằm vào Lý Tú Hoàng đang nằm trên giường, khóe mắtt từ từ đỏ lên.
Tôi muốn đi tới ngăn cản, nhưng Cố Nam Phong giữ chặt tay tôi lại, khẽ lắc đầu. Đây là ân oán tình thù giữa mấy người bọn họ, cũng là bà cô tôi nợ hắn, người ngoài cuộc không thể nhúng tay vào được.
”Xin… Lỗi!”
Có lẽ là bà cô cảm giác mình sắp chết rồi, nên đã thốt ra lời xin lỗi. Thế nhưng mà người đã sắp chết, quỷ cũng sắp tan thành mây khói, bây giờ nói những lời này còn có nghĩa gì?
”Tạ Nam!”
Đột nhiên một tiếng gọi vang lên, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía giường của Lý Tú Hoàng. Rất khó có thể tin tiếng gọi mạnh mẽ ấy lại được phát ra từ một con quỷ sắp tan thành mây khói.
Cho dù là đang hôn mê, nhưng chỉ cần cảm giác được bà cô đang gặp nguy hiểm là hắn sẽ tỉnh lại. Lý Tú Hoàng gắng gượng ngồi dậy, ôn nhu nói: “Nam Nam, là ngươi sao?”
Tôi chưa từng nghe qua tiếng gọi nào ôn nhu đến vậy, cho dù là người có tâm địa sắt đá, cũng có thể nghe ra tiếng gọi này hàm chứa bao nhiêu tình cảm.
Bà cô cuối cũng không nhịn được nữa mà bổ nhào vào lòng Lý Tú Hoàng. Bà cô ôm hắn thật chặt, tôi không ngờ vào giờ khắc này bà cô lại khóc lóc đến đáng thương như thế.
”Ta không phải là đang nằm mơ đấy chứ?”
Tinh thần Lý Tú Hoàng bừng sáng, hắn cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất trong đời hắn.
”Là ta, là ta.” Bà cô cũng không nói ra được lời nào, chỉ có thể nghẹn ngào lặp đi lặp lại một câu nói đó.
”Thật tốt, cuối cùng ta… “
”Đừng! Đừng!” Tiếng thét thê lương của bà cô vang lên dữ dội.