Hạ Đàn không thích những trường hợp như thế này, vừa ồn ào vừa ầm ĩ.

Cô đã ăn no, cầm ly nước ép dưa hấu, tìm chỗ yên tĩnh để ngồi.

Ở khu vực ngồi nghỉ có bày vài chiếc ghế sô pha, xung quanh không có ai.

Hạ Đàn ngồi xuống, cuối cùng có thế yên tĩnh được một chút.

Cô ngẩng đầu lên, cách một đám người nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được Hàn Triệt.

Ở bên cạnh anh có vài người đàn ông, không biết đang nói chuyện gì, đôi khi anh sẽ mỉm cười xã giao.

Nụ cười rất nhạt, nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

Nhiều cô gái đúng ở xung quanh, đều nhìn trộm anh.

Trong lòng Hạ Đàn khẽ buông tiếng thở dài, cô thật sự muốn đem anh giấu đi.

Cô ngồi nghỉ ở sô pha một hồi, nước ép dưa hấu trong ly cũng đã uống hết. Có nhân viên phục vụ bưng khay nước đi vòng quanh bước đến hỏi cô, có muốn uống rượu không.

Hạ Đàn không biết uống rượu, cô lắc đầu, “Tôi muốn một ly nước ép dưa hấu.”

Đối phương đáp lời, nói: “Vâng, cô vui lòng chờ chút.”

Không bao lâu sau, cậu ta mang đến cho cô một ly nước ép dưa hấu lớn.

Hạ Đàn nhận lấy, ngẩng đầu lên, cong mắt cười, “Cảm ơn anh.”

Hạ Đàn cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt cong cong, giống như một vầng trăng non xinh đẹp.

Người phục vụ trước mắt cũng bị mê hoặc, thậm chí còn không hiểu vì sao đỏ mặt, lắp bắp nói chuyện, “Không… Không cần cảm ơn. Cô…cô lát nữa nếu cần thêm gì, có thể gọi tôi.”

Hàn Triệt xã giao xong, đi đến trước mặt, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh này, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn lướt qua người phục vụ ở đối diện Hạ Đàn.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Đàn, ôm lấy ngang eo và cúi đầu hôn cô.

Hạ Đàn hơi sửng sốt, nhưng nghỉ vẫn có người ở đây, theo bản năng đẩy anh ra.

Hàn Triệt lại càng siết chặt eo cô hơn nữa, không coi ai ra gì tiếp tục hôn.

Người phục vụ thấy thế, vội vàng tránh đi chỗ khác.

Lúc này Hàn Triệt mới chịu buông lỏng Hạ Đàn, khẽ cắn một cái ở môi cô.

Hạ Đàn kéo tay anh ra, trừng mắt liếc anh một cái, “Anh bệnh hả?”

Hàn Triệt lấy ly nước ép dưa hấu trong tay cô, uống một ngụm, tiếp đó mới nghiêng đầu liếc cô một cái, “Ai bảo em tùy tiện cười với người khác?””

Hạ Đàn nhìn anh đầy khó hiểu, “Em cũng không được cười hả?”

Hàn Triệt nhìn cô, sau một lúc lâu, nâng tay khẽ véo cằm cô, nhỏ giọng nói: “Cũng có thể cười, nhưng không được phép cười như vậy với người đàn ông khác.”

Hạ Đàn giật tay anh ra, khẽ hừ một tiếng, “Anh chỉ biết quản em, sao anh không tự quản chính mình đi?”

Hàn Triệt sững sờ, “Anh làm sao?”

Hạ Đàn mím môi, “Có nhiều cô gái thích anh như vậy, em vẫn còn chưa nói, ngược lại anh còn dám đến đây nói em nữa.”

Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, im lặng một lát, sau đó cúi đầu cười thành tiếng, nâng tay lên xoa xoa đầu Hạ Đàn.

Hạ Đàn né tránh anh, quay đầu sau chỗ khác.

Hàn Triệt thấy cô mất hứng, duỗi tay qua, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói, “Sao vậy em?”

Hạ Đàn không để ý đến anh, tự kỷ ngồi ở đó.

“Giận à?”

Hạ Đàn lắc đầu nhưng lại không trả lời.

Hàn Triệt chăm chú nhìn Hạ Đàn, không hiểu vì sao cô không vui.

“Có phải rất chán đúng không?” Sự nhẫn nại cả đời của Hàn Triệt đều dành hết cho Hạ Đàn, cũng chỉ có Hạ Đàn, anh mới có thể kiên nhẫn dỗ dành.

Hạ Đàn không nhìn anh, ghé vào tay vịn của ghế sô pha, ánh mắt chăm chú nhìn chỗ khác, qua một lúc sau mới khẽ ừ.

“Đi thôi, về nhà.” Hàn Triệt nói xong, liền đứng dậy.

Cuối cùng Hạ Đàn mới chịu nâng mắt lên nhìn anh, “Đã xong rồi sao?”

Hàn Triệt ừ một tiếng, đưa tay ra kéo cô, “Đi thôi em.”

Vốn dĩ Hàn Triệt cũng không dự định sẽ ở đây lâu, Hạ Đàn không thích nơi này, vậy thì dứt khoát đưa cô đi về sớm.

Tài xế đã đậu xe chờ sẵn, thấy Hàn Triệt nắm tay Hạ Đàn đi ra, vội vàng vòng ra cửa sau, mở cửa xe ra.

Hàn Triệt bước đến, giơ tay chắn ở mui xe, dắt Hạ Đàn lên xe, “Từ từ thôi em.”

Hạ Đàn nắm váy, khom người ngồi vào trong xe.

Đợi Hạ Đàn lên xe, sau đó Hàn Triệt mới bước vào.

Trên đường trở về, Hạ Đàn vẫn nằm sấp lên cửa sổ hóng gió, cũng không nói câu gì, thậm chí cũng không nhìn Hàn Triệt.

Hàn Triệt nhìn cô vài lần, anh có thể cảm nhận được rõ là Hạ Đàn không vui, nhưng cô không nói, anh cũng không đoán được. Vả lại, anh cũng không muốn suy đoán tâm tư nhỏ của con gái.

Anh nhìn sang chỗ khác, ánh mắt nhìn chằm chằm ở phía trước xe, đôi mắt tối đen, khuôn mặt trầm xuống.

Dọc đường đều im lặng, giống như là hai người cãi nhau.

Về đến nhà đã hơn 10h30, gần 11h

Hạ Đàn vừa vào cửa, thay đổi dép rồi đi lên lầu.

Hàn Triệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, không hiểu vì sao có hơi buồn bực.

Anh cũng không lên lầu, đi đến trước sô pha, mồi điếu thuốc.

Hạ Đàn lên lầu, tắm sạch sẽ và thay áo ngủ.

Lúc cô vừa bước ra thì Hàn Triệt cũng đi vào.

Không nhìn cô, lập tức vào phòng tắm.

Hạ Đàn hơi sửng sốt, sau đó nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra. Trái tim cô chợt chùng xuống.

Hàn Triệt tắm xong bước ra, nhìn thoáng qua chiếc giường, thấy Hạ Đàn quay lưng với anh, đắp chăn và ngủ say.

Anh nhìn cô một lát, rồi sau đó mới ném khăn lau đầu lên tủ đầu giường, cầm một chiếc áo thun trên giường lên.

Sau đó đi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, Hạ Đàn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm tủ quần áo ở đối diện không chớp mắt.

Không hiểu vì sao, bỗng nhiên cô muốn khóc.

Qua một lúc sau, Hàn Triệt quay trở lại.

Anh đóng cửa, rồi đi đến cạnh giường, thuận tay tắt đèn phòng.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Anh kéo chăn trên giường ra.

Hạ Đàn cảm giác bên cạnh có người nằm xuống.

Cô đợi thêm lát nữa, vẫn không thấy Hàn Triệt ôm mình.

Cô quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Hàn Triệt nằm cách xa cô, còn quay lưng với cô nữa.

Ngay lập tức, cô khóc lên.

Trong phòng rất im lặng.

Hàn Triệt nằm một lát, bỗng nhiên nghe tiếng khóc đè nén ở sau lưng.

Anh hơi sững sờ, quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Đàn cuộn mình trong chăn, đầu cũng vùi vào trong.

Anh tiến lại gần, ôm Hạ Đàn từ phía sau lưng, “Sao vậy em?”

Anh ngồi dậy nhìn cô, Hạ Đàn nắm chặt chăn, vùi mặt vào trong chăn, khóc càng thê thảm hơn.

Hàn Triệt đứng lên mở đèn phòng, sau đó kéo Hạ Đàn từ trong chăn ra.

Hạ Đàn không giãy giụa, chăn bị kéo ra, cô nằm thẳng trên giường, nhìn Hàn Triệt khóc.

Khóc đến mức mặt đỏ bừng.

Đột nhiên Hàn Triệt cảm thấy đau lòng, duỗi tay lau nước mắt cho cô, “Rốt cuộc em bị sao vậy?”

Hạ Đàn ôm anh, cả gương mặt vùi vào trong lòng anh, cọ nước mắt lên áo anh, nghẹn ngào hỏi: “Sao anh không để ý đến em?”

Hàn Triệt nghiêng người nằm xuống, ôm Hạ Đàn vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô. Trong lúc nhất thời, anh lại không biết nên nói cái gì.

Qua một hồi lâu, mới thở dài nói: “Anh thấy em không vui.”

Hạ Đàn khóc, “Em không vui thì anh chỉ cần ôm em một cái thôi mà, anh dỗ em một chút, em sẽ vui lại ngay.”

Cô khóc nức nở, kéo áo Hàn Triệt lau nước mắt, “Anh lại còn làm lơ em luôn.”

Hàn Triệt thấy Hạ Đàn khóc thảm thiết, ôm cô sát lại, hôn lên thái dương của cô, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Anh xin lỗi, anh sai rồi.”

Hạ Đàn nức nở, lấy nước mắt lau tới lau lui trên áo Hàn Triệt, sau một lúc lâu, mới khẽ nói: “Không phải em cố ý cáu kỉnh với anh đâu, chỉ là em hơi sợ thôi.”

Hàn Triệt sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Em sợ cái gì?”

Hạ Đàn không chịu ngẩng đầu lên, vẫn vùi mặt trong lòng Hàn Triệt, nghẹn ngào nói: “Sợ một ngày nào đó anh không còn thích em nữa.”

Những lời nói của các cô gái kia làm cho cô hơi khó chịu.

Cô lại có chút sợ hãi nếu lời nói của các cô ấy thành sự thật, có lẽ là Hàn Triệt chỉ thích cô lúc này thôi, cho đến khi anh không còn thích nữa, sẽ chia tay với cô.

Trong lòng cô đang có tâm sự, mà Hàn Triệt lại không đến dỗ mình, cô buồn bực nên không nén được phải khóc lên.

Hàn Triệt nâng mặt cô lên, biểu tình nghiêm túc, chăm chú nhìn cô rất lâu.

Hạ Đàn mím môi, nước mắt cũng từ từ ngừng rơi, nhưng mà đôi mắt vẫn đỏ nhưng con thỏ.

Sau một lúc lâu, Hạ Đàn khẽ thở dài, sờ sờ lên đâu Hạ Đàn, “Trong đầu em cả ngày suy nghĩ cái gì vậy hả?”

Hạ Đàn hít hít mũi, khóc thút thít, không trả lời.

Hàn Triệt cúi đầu hôn cô, ngón tay vái nhẹ nhàng vuốt mặt cô, “Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.”

Hạ Đàn nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy anh thấy em rắc rối lắm không?”

“Không có.”

“Vậy sao anh lại không để ý đến em?”

Hàn Triệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Anh muốn cho em thời gian để bình tĩnh.”

“Em không muốn bình tĩnh mà.” Hạ Đàn cụp mắt xuống, hai tay nắm áo Hàn Triệt, “Sau này em có không vui, anh phải dỗ em. Em cũng dễ dỗ lắm, chỉ cần anh dỗ em một chút thôi là em sẽ vui vẻ lại ngay.”

Hàn Triệt gật đầu, ấn đầu cô vào trong lồng ngực mình, dịu dàng nói: “Anh nhớ rồi.”

Hạ Đàn úp mặt vào ngực Hàn Triệt, tâm tình từ từ bình tĩnh lại.

Hàn Triệt cúi đầu hôn mắt cô, từng cái từng cái một.

Cô nhắm mắt lại, sau đó khẽ nói: “Hàn Triệt, em rất thích anh.”

Hàn Triệt gật gật đầu, “Anh biết.”

Tối hôm qua Hạ Đàn khóc xong, ngày hôm sau thức dậy, đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào.

Hiếm khi Hàn Triệt không đi đến công ty, lấy cho cô cái túi chườm nước đá, để cô nằm lên đùi anh, giúp em áp lên mắt.

Hạ Đàn sợ lạnh, không muốn làm. Hàn Triệt nhìn cô, nói: “Chờ chút.”

Sau đó đứng dậy, lấy một chiếc khăn bao túi nước đá lại, quay trở lại sô pha, lại đặt Hạ Đàn nằm trên đùi anh, láy túi nước đá áp lên mắt cô, “Còn lạnh không em?”

Hạ Đàn đáp, “Đỡ hơn rồi ạ.”

Hàn Triệt nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười, “Em đúng là khó hầu hạ.”

Vừa thích khóc nhè, lại còn thích làm nũng.

Hàn Triệt nhớ đến tối hôm qua Hạ Đàn khóc trong lòng anh, lại không nhìn được cười rộ lên, cúi xuống hôn lên môi cô một cái, véo cằm cô, khẽ mỉm cười.

Hai tay Hạ Đàn ôm cổ anh, chủ động hôn lại, “Hôn thêm cái nữa đi.”