Quà sinh nhật của Hạ Đàn được Hàn Triệt chuẩn bị từ ba tháng trước, anh đặc biệt tìm nhà thiết kế nổi tiếng làm riêng cho cô. Là bản giới hạn chỉ có duy nhất một chiếc trên thế giới.

Vòng tay rất đẹp, Hạ Đàn rất thích, giơ cổ tay lên dưới ánh nắng mặt trời tỉ mỉ ngắm nhìn rất lâu.

Hàn Triệt nghiêng người, nhàn nhã dựa vào cây cột ở dưới bậc thềm. Ánh nắng mùa đông chiếu lên người anh, giống như được một vầng sáng vàng nhạt bao phủ.

Anh nheo mắt, trên khóe môi gợn lên ý cười nhàn nhạt nhìn Hạ Đàn.

Hạ Đàn cúi đầu, miệng cười toe toét, lòng tràn đầy vui sướng ngắm nhìn vòng tay Hàn Triệt tặng cho mình, lâu lâu còn giơ tay lên mân mê một cái. Vòng tay dưới ánh mặt trời lấp lánh, rực rỡ làm chói cả mắt cô.

Lúc này Hạ Đàn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Hàn Triệt, “Vì sao anh tặng em vòng tay thế?”

Hàn Triệt chăm chú nhìn cô trong chốc lát, cười cười rồi nhìn đi chỗ khác.

Anh lười biếng dựa vào cây cột ở hành lang, hai tay đặt lên đầu gối, khẽ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt anh, rất dễ chịu.

Hạ Đàn xích lại gần ngồi bên cạnh Hàn Triệt. Nghiêng người qua, nửa người trên dựa vào ngực Hàn Triệt. Cô duỗi tay lên nắm lấy cằm Hàn Triệt, lắc lắc cười: “Nói đi, sao anh tặng em vòng tay thế?”

Cuối cùng Hàn Triệt cũng mở mắt ra, cười khẽ, kéo tay Hạ Đàn xuống rồi đặt vào bàn tay của mình.

Hạ Đàn nhìn anh cười tủm tỉm.

Hàn Triệt nhìn cô cũng cười theo.

Sau một hồi, nâng tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt của cô, khóe môi gợn lên ý cười, nói: “Muốn bắt em lại.”

Anh hơi cúi đầu, ngón tay vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay của Hạ Đàn

Trên vòng tay có khắc chữ cái viết tắt là tên của Hàn Triệt.

Có tên của anh, giam giữ cô cả đời.

Hàn Triệt rất thành thật thừa nhận, anh có một loại dục vọng chiếm hữu không thể khống chế được đối với Hạ Đàn.

Cái tên Hạ Đàn này, là sự tham luyến mà anh không thể nào buông bỏ được.

Anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô. Thích cô ở bên cạnh anh, thích cô làm tổ làm nũng trong lòng anh, thích nghe cô líu lo nói chuyện, thích nhìn cô cười. Thậm chí anh cũng thích cả những lúc cô giận dỗi thất thường.

Anh không thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó không có Hạ Đàn ở bên cạnh, sẽ buồn tẻ đến nhường nào.

Anh vuốt ve vòng tay trên cổ tay Hạ Đàn, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Trên vòng tay có khắc tên của anh.”

Khi nói chuyện, anh từ từ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên bắt gặp cái nhìn chăm chú vô cùng nghiêm túc của Hạ Đàn, từng chữ từng chữ một, vừa bá vừa cố chấp, “Hạ Đàn, đeo nó lên rồi, cả đời này em cũng chỉ thể là người của anh.”

Hạ Đàn cong mắt mỉm cười thích thú, vui vẻ vùi mình vào trong lòng Hàn Triệt, hai tay đặt lên bả vai của anh, nhìn anh mỉm cười, “Em là của anh, cả đời này em đều là người của anh.”

Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu vô tận.

Một lát sau, cuối cùng cười rộ lên. Một tay anh ôm lấy eo cô, cúi đầu, hôn lên môi Hạ Đàn.

Ánh nắng buổi sớm mai rơi lên bóng hai người, giống như một bức tranh vô cùng lãng mạn.

Sáng hôm đó, Hàn Triệt làm cho Hạ Đàn một chén mì trường thọ.

Lúc mì còn trong nồi, Hạ Đàn đã ngồi yên ổn trên chiếc ghế cao ở kệ bếp. Ỷ vào sự cưng chiều của Hạ Đàn, ngồi trên ghế vui vẻ xoay qua xoay lại, không ngừng hối thúc, “Hàn tổng nhanh lên đi, nhanh lên đi mà, em đói lắm rồi.”

Hàn Triệt nói: “Phòng khách có đồ ăn vặt đấy, em đói bụng thì ăn trước đi.”

Hạ Đàn nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, bước hai bước đến chỗ Hàn Triệt, ôm anh từ phía sau, đầu nghiêng qua khỏi cánh anh nhìn vào trong nồi, “Em không muốn đâu, em muốn ăn mì anh nấu thôi.”

Hàn Triệt cúi đầu nhìn cô.

Hạ Đàn nhón chân lên, cấp tốc hôn lên môi anh một cái, rồi sau đó cong mắt lên cười hì hì.

Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, cười cười.

Hôm nay Hạ Đàn là thọ tinh, rất oai phòng mà sai bảo Hàn Triệt.

Nếu như lúc bình thường ăn cơm ở nhà, đều là Hàn Triệt nấu cơm, cô rửa chén. Nhưng hôm nay cô không muốn rửa, ăn xong liền để lại một câu, “Hôm nay là sinh nhật em, em không muốn rửa chén đâu.” Nói xong, liền nhảy xuống ghế cao, tâm tình hớn hở đi ra khỏi phòng bếp.

Hàn Triệt vẫn còn ngồi trên ghế. Nâng mắt lên trộm liếc nhìn cô một cái.

Thấy cô hân hoan vui vẻ đi ra khỏi phòng bếp, lắc đầu cười cười.

Hạ đàn ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách, mở TV lên, thoải mái nằm xuống sô pha.

Trong TV đang phát lại chương trình tạp kỹ ngày hôm qua, Hạ Đàn vui vẻ xem TV. Ánh mặt trời từ cửa sổ sát mặt đất chiếu vào, làm cả căn phòng ở nên sáng ngời rực rỡ.

Một ngày cuối tuần như thế này thật là thoải mái.

Hàn Triệt dọn dẹp phòng bếp xong, lúc đi ra, đã nhìn thấy Hạ Đàn nằm trên sô pha, vui vẻ xem TV.

Hai tay anh đặt trong túi quần, nghiêng người, rũ mắt nhìn cô cười cười, “Hôm nay thọ tinh muốn ở nhà xem TV à?”

Hạ Đàn lập tức ngồi dậy, hai mắt sáng rực trong veo nhìn Hàn Triệt, “Chúng ta có đi đâu không anh?”

Hàn Triệt cười thành tiếng, nói: “Lên lầu thay quần áo đi, anh dẫn em đi chơi.”

Hai mắt Hạ Đàn sáng rực như ánh sao, lập tức đứng dậy khỏi sô pha.

Hàn Triệt không nói sẽ dẫn cô đi đâu. Hạ Đàn cũng không hỏi, dù sao thì cho dù anh dẫn cô đi đâu, đi chỗ nào cũng đều được cả.

Hai người ra khỏi cửa lúc mười giờ, lái xe suốt ba tiếng đồng hồ, đi qua mấy chục khúc cua quẹo, Hạ Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy toàn là rừng và núi, đừng nói là người, ngay cả xe cũng cực kỳ hiếm thấy.

Hạ Đàn nghiêng đầu qua, tò mò hỏi Hàn Triệt: “Chúng ta đi đâu vậy anh?”

Thế nhưng Hàn Triệt nói ít ý nhiều, “Lên núi.”

Hạ Đàn không ngờ, thì ra Hàn Triệt cũng có nhà ở trên núi.

Nói là nhà ở trên núi cũng đúng, thật ra là một căn biệt thự theo kiểu châu Âu ở giữa cánh rừng rậm rạp.

Cực kỳ yên tĩnh.

Hạ Đàn bước xuống xe, đứng ở trước sân, nhìn thấy cánh rừng um tùm này, vừa sửng sốt vừa ngạc nhiên.

Nơi này dường như cô lập với thế giới bên ngoài, ẩn dật ở đây.

Hàn Triệt đỗ xe xong, bước xuống.

Thấy Hạ Đàn vẫn còn ngây ngốc đứng sững sờ bên ngoài, duỗi tay xoa xoa gáy cô, dẫn cô đi lên phía trước, “Em không lạnh sao, vào nhà nào.”

Nhiệt độ trên núi thấp hơn so với trong nội thành. Nhưng vào nhà rất ấm áp. Máy sưởi tỏa ra hơi ấm, Hạ Đàn đi đến nơi lạ, đi tham quan khắp nơi, phát hiện căn phòng rất sạch sẽ, vả lại trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, đều là tươi mới.

Hạ Đàn bước ra khỏi phòng bếp.

Hàn Triệt cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhàn nhã dựa lưng trên sô pha.

Một tay vắt ngang trên vành ghế, tay còn lại cầm chiếc bật lửa ngắm nhìn nó.

Thấy Hạ Đàn đi ra, cười nhìn cô, “Em có hài lòng không?”

Hạ Đàn gật đầu, “Nơi này đẹp thật.”

Cô nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ, trong sân, có một chiếc võng được cột ở giữa hai cây cổ thụ.

Mùa hè nằm ở đó tắm nắng, ban đêm ngẩng đầu ngắm sao, sung sướng biết bao nhiêu.

Hàn Triệt cười cười, “Thích thì sau này sẽ dẫn em đến đây thường xuyên.”

Hạ Đàn vui vẻ gật đầu, quay đầu lại chỉ vào trong phòng bếp, nói: “Phòng này dọn dẹp rất sạch sẽ, trong tủ lạnh còn có thức ăn nữa đó anh.”

Hàn Triệt gật gật đầu, “Lúc sáng đã người dọn dẹp rồi. Chúng ta sẽ ở đây hai ngày, thức ăn cũng là do bọn họ chuẩn bị sẵn.”

Thế giới hai người.

Đã qua giờ cơm trưa, Hàn Triệt tùy tiện làm chút gì đó cho Hạ Đàn ăn, hai người ăn xong. Hàn Triệt dẫn Hạ Đàn ra bên ngoài đi dạo.

Lúc này Hạ Đàn mới phát hiện, trên núi không phải không có người khác. Nơi này giống như một thôn quê sống ẩn dật với thế giới bên ngoài, trong thôn cũng có người sinh sống. Còn có quầy bán đồ ăn vặt.

Lúc đi ngang quầy hàng, Hạ Đàn muốn khoai tây chiên, kéo Hàn Triệt lại, bảo anh mua cho mình.

Hạ Đàn luôn thích ăn những món ăn vặt, ngoài miệng Hàn Triệt luôn nói không tốt cho sức khỏe, nhưng mỗi khi cô muốn ăn, vẫn sẽ đi mua cho cô.

Hàn Triệt mua cho Hạ Đàn hai gói khoai tây chiên. Hai người nắm tay đi dạo một vòng rồi về nhà.

Hôm nay có ánh nắng, thời tiết rất đẹp. Nhưng dù sao cũng là mùa đông lạnh lẽo, ở bên ngoài lâu rồi nên sẽ cảm thấy rất lạnh.

Hạ Đàn và Hàn Triệt chỉ đi dạo ở bên ngoài một lúc thôi, nhưng cả gương mặt đã lạnh đến đỏ bừng.

Trở về nhà, có máy sưởi nên rất ấm áp.

Hạ Đàn nhảy nhót, xoa xoa mặt, “Lúc nãy lạnh chết em rồi.”

Hàn Triệt nâng tay chạm vào mặt cô, quả thật rất lạnh.

Anh cũng không nói gì, xoay người đi lên lầu.

Chỉ một lúc sau, trong tay cầm một túi nhiệt, ném cho Hạ Đàn,”Đặt lên mặt em đi.”

Hạ Đàn đang cầm một ly nước ấm, vội đặt cái ly xuống, cầm túi nhiệt lên.

Túi nhiệt vẫn chưa xé giá tiền, là một cái mới.

Hạ Đàn cầm túi nhiệt đặt lên mắt, rất ấm, nhìn Hàn Triệt nói: “Anh mua cái này lúc nào vậy?”

“Ngày hôm qua.” Thật ra là anh sợ lúc ra ngoài chơi, Hạ Đàn bị lạnh, liền mua sẵn một cái. Kết quả là khi ra khỏi cửa rồi lại quên mang theo cho cô.

Hạ Đàn nghiêng đầu, dán mặt lên túi nhiệt.

Cô thoải mái nhắm mắt lại, cong khóe môi lên mỉm cười.

Hàn Triệt nhìn cô một lúc, cũng nhẹ nhàng cười theo.

Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Đàn, cầm ấm trà lên rót một ly nước, “Buổi tối em muốn ăn gì?”

Hạ Đàn mở mắt, tư thế vẫn như cũ là dán mặt vào túi nhiệt, cười tủm tỉm nhìn Hàn Triệt,”Anh nấu cái gì thì em ăn cái đó.”

Hạ Đàn không kén ăn, chỉ cần là do Hàn Triệt nấu, cô đều thích hết.

Buổi tối, Hàn Triệt nấu cho cô vài món mà cô thích ăn.

Hạ Đàn vui vẻ ăn sạch bách hết tất cả đồ ăn. Ăn xong, lại tiếp tục cười toe toét nói: “Hôm nay em không rửa chén đâu.”

Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, cười rộ lên, “Hạ Đàn, em là ỷ sủng mà kiêu đúng không?”

Hạ Đàn cười hì hì, bước ra khỏi ghế, vui vẻ đi ra ngoài.

Bữa cơm này, vẫn là do Hàn Triệt rửa chén.

Quả thật là Hạ Đàn ỷ vào sự cưng chiều của Hàn Triệt cho mình, nhưng là do Hàn Triệt cam tâm tình nguyện chiều chuộng cô.

Cơm nước xong, Hạ Đàn lại kéo Hàn Triệt ra ngoài đi dạo một vòng để tiêu cơm.

Bên ngoài trời lạnh nên cũng không ở bên ngoài lâu, gần chín giờ đã trở về.

Hạ Đàn lên lầu tắm rửa trước, sau đó thay một chiếc váy ngủ màu trắng. Váy hai dây, bằng lụa trơn nhẵn mềm mịn, rất gợi cảm. Váy không dài, vừa đến đùi, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp.

Hạ Đàn tắm rửa thơm tho, mái tóc dài xõa trên vai, chậm rãi bước xuống lầu.

Hàn Triệt ngồi ở trên sô pha, hơi khom lưng đang hút thuốc.

Nghe tiếng động, mới giương mắt lên nhìn về phía cầu thang.

Anh nhìn Hạ Đàn, làn khói thuốc lởn vởn ở giữa hai ngón tay, điếu thuốc từ từ cháy.

Đôi mắt anh tối đen, nhìn chằm chằm Hạ Đàn rất lâu, “Không lạnh sao em?”

Hạ Đàn đi xuống cầu thang, “Không lạnh, máy sưởi vừa đủ.”

Cô bước đến trước mặt Hàn Triệt, vòng chân qua, ngồi trên đùi Hàn Triệt, hai tay ôm cổ anh.

Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối đen sâu thẳm, giống như màn đêm ở bên ngoài cửa sổ.

Hạ Đàn cúi đầu, chủ động hôn lên môi anh một cái.

Hàn Triệt bắt lấy tay cô, nhìn cô chăm chú, “Mặc áo ngủ vào.”

Hạ Đàn sửng sốt, bĩu môi, “Không muốn!”

Hàn Triệt nheo nheo mắt, một lúc sau, giọng nói khàn khàn: “Hạ Đàn, định lực của anh không tốt như thế.”

Hạ Đàn nhìn anh, “Vậy thì đừng kiềm chế nữa.” Sau đó, cô nâng tay lên, cúi đầu, giúp Hàn Triệt cởi từng nút áo của áo sơ mi.

Một nút, hai nút, ba nút…

Đôi mắt Hàn Triệt tối đen, cứ như vậy tựa lưng vào ghế sô pha, để mặc cho Hạ Đàn cởi từng nút của mình.

Anh nhìn cô, nhìn ngắm say sưa, bỗng nhiên không nhịn được mà cười rộ lên.

Hạ Đàn nghe thấy tiếng cười ở trên đỉnh đầu, ngước mắt lên, gương mặt đỏ bừng, nhìn Hàn Triệt.

Hàn Triệt cười, ôm eo cô, “Tiếp tục, đừng dừng lại.”

Khuôn mặt Hạ Đàn nóng rực, hơi cúi đầu nhìn xuống lồng ngực của Hàn Triệt.

Tất cả nút áo đều đã được cởi ra.

Cô có hơi , chuyện như thế này, vậy mà do cô chủ động…

Tên xấu xa này!

Hàn Triệt nắm lấy tay cô, kéo xuống đặt ở lưng quần của anh, “Quần nữa, tiếp tục.”

Tay Hạ Đàn run run.

Mặt đỏ rực như quả táo, cô ngẩng đầu lên, vừa xấu hổ vừa bực tức, nhìn Hàn Trệt, “Em không làm nữa.”

Khóe môi Hàn Triệt gợn lên ý cười, tâm tình rất vui vẻ, “Không phải lúc nãy rất lợi hại sao?”

Hạ Đàn: “…”

Hạ Đàn trừng mắt liếc anh, “Anh không muốn thì thôi.”

Cô giả vờ đứng dậy, vòng eo bị Hàn Triệt giữ chặt, ấn cô vào trong lòng anh.

Đôi môi ấm áp dán lên tai cô, giọng nói khàn khàn, “Trêu đùa xong còn muốn chạy? Hửm?”

Pass Chương 46:

Tên cây cầu mà Hàn Triệt đứng đợi Hạ Đàn khi không gọi được cho cô?

(Gợi ý: Từ chương 40 – 43, có 9 ký tự, viết hoa chữ cái đầu tiên và thứ 6, VD: AbcdeFghi)