“Anh ngủ chưa vậy?” Lộ Lộ thì thào, đôi mắt xa xăm nhìn trăng khuyết trên bầu trời.

“Chưa.” Trịnh Dật Hàn nằm cách vách mỏng manh bên cạnh, cũng không có ngủ như Lộ Lộ.

“Hah, em vẫn chưa cảm ơn anh, có người đi chung như vậy thật sự rất vui, so
với phải đi du lịch một mình em thoải mái hơn nhiều.” Lộ Lộ thở dài một
hơi, xoay người đổi tư thế nằm.

“Đối với người đàn ông nào em cũng dễ dãi vậy sao?” Trịnh Dật Hàn bỗng có chút tức giận.

Lộ Lộ nhíu mày không vui, giọng nói lạc hẳn đi “Ra từ trước giờ anh coi tôi là người như vậy sao?”

“Coi như tôi nhìn nhầm anh, quên đi. Ngủ sáng mai tôi phải đi giúp bà nội.” Lộ Lộ trùm mềm ngủ đi, không muốn nói thêm lời nào.

Trịnh Dật Hàn có chút sửng sốt, bất ngờ cả về Lộ Lộ và bản thân, tại sao hắn
lại sơ ý như vậy? Trước mặt người khác hắn chưa từng nói ra suy nghĩ của mình, bây giờ lại…

Lúc cuộn mình trong chăn, Lộ Lộ nghĩ lại về bản thân. Cô đã làm rất tốt, mối quan hệ gia đình, bạn bè, xã hội đều
ổn thỏa. Những chuyện diễn ra xung quanh Lộ Lộ đều rất êm đẹp, nhưng bề
ngoài cởi mở, cô vẫn lừa dối mọi người và chưa ai cô thật sự mở lòng.

Mang một bí mật lớn trong lòng thật mệt mỏi.

Lộ Lộ đã đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, có rất nhiều người đã xuyên
vào cơ thể người khác và nhanh chóng thích ứng với chuyện này. Tại sao
Lộ Lộ… vẫn là không làm được!

Buổi tối hôm đó, mỗi người lại mang một tâm tư riêng và nỗi niềm khó xử…

Mặt trời dần tản nhẹ ánh sáng ấm áp trong không gian, chiếu vào cơ thể thiếu nữ đang cuộn chăn loạn xạ.

Lộ Lộ nhíu mày vì chói mắt, trở mình tìm lại bóng tối vốn có trong phòng.
Cô ngủ dưới sàn nhà, tuy đã có một cái đệm nhưng Lộ Lộ vẫn có chút không quen, cộng thêm quá nhiều tâm tư tối qua khiến cô mất ngủ. Bây giờ lại
trở thành cú mèo muốn ngủ nướng.

Lộ Lộ chớp chớp đôi mắt nhập
nhòe thì bắt gặp đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn mình. Cô trợn mắt ngã về phía sau, cánh cửa cách vách của hai người không biết mở ra từ lúc nào.
Trịnh Dật Hàn tự nhiên lại nhìn chằm chằm cô ngủ như vậy.

Nói chung nhìn chẳng khác gì đang ngủ chung.

Qua kinh hách buổi sáng, Lộ Lộ cũng không quá để ý chuyện cỏn con như vậy. Cô máy móc đánh răng rồi lại thay quần áo.

Lộ Lộ đi ra phía sau vườn lấy vài quả trứng gà, ông bà cô nuôi thật nhiều
gà mái, trứng đầy ắp trong rổ không biết khi nào mới ăn hết.

Trứng gà là một món ăn yêu thích của Lộ Lộ. Trứng chiên, trứng ốp la, trứng
luộc, trứng kho thịt, trứng xào cà chua,… vô cùng ngon!

Đúng là hơi bất thường với một tiểu thư ‘Chân không chạm đất, tay không đụng
nước’ như Lộ Lộ, nhưng linh hồn vốn có cuộc sống bình dân thì sao thay
đổi được sở ăn?

Lộ Lộ dậy sớm cũng muốn trổ tài nấu nướng cho ông bà và Trịnh Dật Hàn ăn một lần.

À, còn về xích mích tối hôm qua, Lộ Lộ cũng cho qua lâu rồi. Cô là người
dễ giận, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua, trừ khi việc đó không đáng bận
tâm lắm.

Lộ Lộ vui vẻ vừa hát vừa nấu ăn, chân nhịp nhàng theo lời ca.

Không khí trong ngôi nhà dường như ấm áp hơn hẳn so với những mùa xuân khác.

Bà nội từ sau bức tường gỗ liếc nhìn lén đứa cháu gái của mình, đã bao lâu rồi khung cảnh này trở về. Bà vốn chỉ có một mụn con trai, sau khi lớn
lên hắn liền lập nghiệp rồi lên thành phố sinh sống, vì quá tủi thân nên bà đã tìm đến mảnh đất yên bình này dưỡng lão. Nhưng sự lạc lõng đó
không nguôi ngoai phần nào. Bà không hề hận gì đứa con trai của bà,
nhưng cảm xúc lấn át lí trí khiến bà trở nên gắt gỏng và nghiêm khắc hơn với người khác.

Phải chi bà sinh thêm con gái nữa thì sẽ không như vậy nhỉ? Bà nội Lộ Lộ cười thầm trong bụng, rồi bước đi nơi khác làm việc.

Trịnh Dật Hàn cũng khá bất ngờ khi Lộ Lộ nhanh chóng hòa giải với mình, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.

Những ngày tiếp theo, giống như bao gia đình Nhật Bản khác, ông bà Lộ Lộ cùng Lộ Lộ và Trịnh Dật Hàn chào đón năm mới truyền thống.

Những ngày mát mẻ Lộ Lộ lại kéo Trịnh Dật Hàn đi tham quan các địa điểm du lịch
nổi tiếng. Đền chùa, quán ăn, nơi mọc cây hoa anh đào,… nơi nào cũng
không thiếu trong bộ sưu tập ảnh của Lộ Lộ.

Lần đầu cả hai đều có những trải nghiệm mới mẻ như vậy. Lộ Lộ là do không có tiền, còn Trịnh
Dật Hàn lại là không có thời gian và hắn cũng không hứng thú.

Không muốn phủ nhận, nhưng bên cạnh Lộ Lộ rất vui! Trịnh Dật Hàn dần hiểu được vì sao em trai mình lại mở lòng với Lộ Lộ.

Đơn giản vì nó đáng được như vậy!

Đặc biệt là vào ngày đi tới đền cầu nguyện, Trịnh Dật Hàn lần đầu tiên thấy Lộ Lộ mặc kimono.

Màu vải trắng ngà giống như màu trà sữa, tô điểm bởi những bông hoa đào đỏ
tươi. Lộ Lộ còn búi gọn mái tóc ngắn của mình và gắn một bông hoa hồng
đỏ rực rỡ, nhưng không lấn át đi gương mặt xinh đẹp, năng động của cô.

Lộ Lộ cũng dụ dỗ Trịnh Dật Hàn mặc kimono, nhưng hắn làm gì chịu đồng ý dễ dàng. Đợi khi Lộ Lộ mi má hắn Trịnh Dật Hàn mới cười vẻ mặt vô số tội
chịu mặc.

Tah! Tah!

Lộ Lộ tung đồng xu xong liền vỗ tay giống như người khác, bắt đầu chắp tay cầu nguyện.

“Mong sao mọi người mình quan tâm thật khỏe mạnh!” Lộ Lộ lẩm bẩm.

Trịnh Dật Hàn quay sang, trầm tư lại hỏi “Sao cô không cầu nguyện điều gì cho mình?”

“Nah, vì em quá hoàn hảo, bằng năng lực của em thì có gì không làm được.” Lộ Lộ cười ha ha đầy tự tin.

Trịnh Dật Hàn giật khóe miệng, lại phì cười thành tiếng. Dù Lộ Lộ tự cao tự đại… nhưng nhìn cô như vậy cũng thật đáng yêu.

Hắn cũng cầu nguyện một điều “Mong Lộ Lộ luôn giữ nụ cười trên môi.”

Lộ Lộ kéo Trịnh Dật Hàn sang viết điều ước trên miếng gỗ mỏng rồi treo
lên. Lần này cô dùng những chữ Nhật đơn giản mới học, cũng chỉ là viết
để lưu lại chút kỉ niệm.

Ngang dọc mọi nơi tới tận buổi tối, Trịnh Dật Hàn cùng Lộ Lộ tìm một nơi thật tốt ngắm bắn pháo hoa.

Lộ Lộ nhâm nhi thanh kẹo táo trong tay, cái này tuy ngọt nhưng cũng thật ngon, lâu lâu ăn cũng được nhỉ?

“Há miệng nè, a…” Lộ Lộ bất ngờ đưa thanh kẹo táo đang cắn dở đưa tới cho Trịnh Dật Hàn, ê a ra hiệu.

Trịnh Dật Hàn mỉm cười ôn hòa, cũng thuận theo cô cắn một miếng.

“Cắn gì mà nhiều vậy, mau đền em cây kẹo táo khác đi.”

“…” Lộ Lộ hảo! Hắn bị cô gạt rồi.

Bùm!

Pháo hoa bắn lên, Lộ Lộ hứng khởi ngắm nhìn chùm pháo hoa trên bầu trời, còn Trịnh Dật Hàn lại ngắm nhìn pháo hoa phản chiếu trong mắt của Lộ Lộ.

“Cảm ơn cô, Lộ Lộ.”

“Hửm? Vì chuyện gì?”

“Tất cả.”

Khoảng kí ức bên cạnh Lộ Lộ, Trịnh Dật Hàn sẽ không bao giờ quên.

Vì đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn.