Trên ngọn đảo hình
bán nguyệt, một tòa biệt thự hiện đại, sang trọng sừng sững giữa lớp cây xanh, bên cạnh còn có một hồ bơi lấp lánh ánh mặt trời chiếu sáng.

Một cô bé bước chân trần trước nền cát trắng mịn, cô có thể cảm nhận được
gió biển thổi vào, gương mặt lộ sự vui vẻ. Không ngờ nơi này so với
thành phố lại đẹp đẽ, thanh bình như vậy.

Một mảnh đen tối bất ngờ đập tới mắt cô bé, cô giật mình kinh ngạc, sau đó nhoẻn cười ha hả.

“Quân Nguyệt, ngươi cứ thích hù dọa ta hoài, ta biết chắc chắn là ngươi mà.”

Một tiếng hừ trẻ con tỏ vẻ mất hứng, cô bé cảm nhận được bàn tay lành lạnh bỏ ra khỏi tầm mắt của cô.

“Lan Ư, ngươi thật không thể giả vờ một chút được sao?” cậu bé tầm 4, 5 tuổi dặm chân buồn bực.

“Hứ, ta mới không có vị hôn phu ngu ngốc như ngươi.” Lan Ư lè lưỡi trêu chọc Mạc Quân Nguyệt, hoàn toàn không nhường nhịn một chút nào.

Lan Ư là cô gái tương lai trở thành phu nhân của Mạc Quân Nguyệt do chính Mạc gia chọn lựa. Mọi người ai ai cũng không ngờ, gia đình Lan Ư vốn sinh
sống ở nước ngoài, gia cảnh cũng không tính là tầm thường, nhưng so sánh với Mạc gia lại cách xa vạn trượng. Nhưng Mạc gia vẫn chấp nhận mối hôn sự này, thậm chí còn cho Lan Ư trở về quốc gia cùng với Mạc Quân Nguyệt giao hảo tăng thêm tình cảm.

Lan Ư cũng giống như tên của mình,
bông hoa Calla (Lan Ư) xinh đẹp, lỗng lẫy, đôi mắt xanh lưu ly mỹ lệ hơn cả biển cả, tính cách hồn nhiên, ngọt ngào dễ gần nhưng cũng rất chững
chạc đáng tin cậy. Mạc Quân Nguyệt còn nhỏ tuổi luôn sùng bái cô bé này
trong lòng, mặc dù bề ngoài luôn cạnh tranh thắng thua với Lan Ư nhưng
hắn luôn coi Lan Ư là tỷ tỷ thân thiết của mình.

“Lan Ư ngươi
xem, hôm nay ta vừa vẽ một bức tranh và được gia sư khen ngợi đó, ông ta nói tranh của ta sáng tạo hơn ngươi nhiều.” Mạc Quân Nguyệt cười kiêu
ngạo, nhưng hàm răng lại bị sún mất một cái nên trông vô cùng buồn cười. Lan Ư run run thân thể nén nhịn cười, quả thật quá mất hình tượng nha!

“Ta biết Quân Nguyệt nhà ta rất tài năng nha, sau này sẽ trở thành một nhà
thiết kế tài ba.” Lan Ư mỉm cười khích lệ, tay xoa xoa mái tóc mềm mại
của Mạc Quân Nguyệt. Ừm, cảm giác không tệ tí nào.

Mạc Quân
Nguyệt nghe xong đôi mắt lóe sáng, nhưng lại trở nên ảo não, buồn bã nói “Nhưng pa pa nói ta không được vẽ vời lung tung, tập trung vào việc học hành, sau này phải trở thành bác sĩ, còn phải quản lý công ty nữa.”

Ngoài Lan Ư ra không ai biết Mạc Quân Nguyệt lại có ước mơ này.

“Ngươi a…” Lan Ư thở dài, cô tuy là một đứa trẻ nhưng cũng được 6, 7 tuổi
rồi, trải qua nhiều thứ nên cũng biết nhìn sắc mặt người khác.

Lan Ư im lặng không nói, ngắm nhìn sóng biển xô ạt vào bờ, bỗng nhiên cô
đạm mạc nói ”Ngươi biết không, ta chưa từng thích cái tên Lan Ư này.”

”Tại sao?” Mạc Quân Nguyệt không hiểu, cái tên có gì không hay?

”Lan Ư- tượng trưng cho sắc đẹp lộng lẫy, nhưng lỗng lẫy đến mấy thì có làm
được gì, khi bão táp xuất hiện cũng trở nên tàn lụi mà thôi. Nếu được ta muốn trở thành Huệ Thung hơn.” Lan Ư nhìn bầu trời mỉm cười xa xăm,
thoạt nhìn có chút không phù hợp với độ tuổi.

Cuối cùng cô vỗ vai Mạc Quân Nguyệt nói tiếp ”Trên đời này có rất nhiều thứ bất đắc dĩ,
những chuyện không theo ý muốn của mình. Ngươi chỉ nhớ một điều, không
hổ thẹn với lương tâm là được.”

Mạc Quân Nguyệt nghe từng chữ một, cái hiểu cái không gật gật đầu.

”Gió biển lạnh lẽo, vào nhà trước rồi tính.” Lan Ư xốc lại tinh thần vui vẻ nói, nắm lấy bàn tay múp múp của ai đó dắt vào nhà.

Mạc Quân
Nguyệt rất thích vị hôn thê này của mình, bên cạnh cô hắn cảm thấy thoải mái, có thể là chính mình, tin tưởng cùng tín nhiệm của hắn lần đầu
tiên đưa cho một nữ nhân xa lạ.

Lan Ư rất thích hoa cỏ, chỉ cần
là thực vật cô đều yêu thích và suốt ngày tán gẫu với Mạc Quân Nguyệt về sở thích này. Mạc Quân Nguyệt đối với chuyện này cảm thấy không sao, pa pa nói nữ nhân thích những ai biết lắng nghe mình, hắn cũng sẽ kiên
nhẫn lắng nghe để cho Lan Ư vui vẻ.

Không bao lâu, tin dữ tới…

Việc gia đình Lan Ư gặp tai nạn xe cộ, toàn bộ công ty đều thu gọn vào tay Mạc gia.

Mạc Quân Nguyệt biết chuyện này cũng không có gì lạ, sau này Lan Ư sẽ là
người của Mạc gia, tài sản liền vợ chồng của chung? Mạc Quân Nguyệt quay sang an ủi Lan Ư đang khóc hết nước mắt.

“Lan Ư, đừng buồn nữa, chuyện đã qua liền cho qua đi.”

Lan Ư mắt sưng húp lên, nước mắt nước mũi tèm lem vô cùng nhếch nhác, quay sang nhìn Mạc Quân Nguyệt càng khóc lớn.

Mạc Quân Nguyệt gãi gãi đầu bối rối, hắn mới 5 tuổi làm sao biết dỗ dành hôn thê thế nào đây?

Lan Ư khóc quá nhiều, lúc hết hơi sức cũng thiếp đi ngủ, Mạc Quân Nguyệt
thở dài kêu người hầu đưa Lan Ư vào phòng cô, còn hắn cũng tự vào phòng
mình chìm vào mộng đẹp.

Hơi thở dần đều đặn, Mạc Quân Nguyệt ngủ
say không biết trời dắt. Bỗng nhiên hắn cảm giác có chút khó thở, hô hấp bụ đình chỉ trở nên nặng nề.

Mạc Quân Nguyệt mở choàng mắt, sững sờ nhìn Lan Ư đang bóp cổ mình.

Biết trước Mạc Quân Nguyệt sẽ tỉnh lại, Lan Ư càng tăng thêm sức lực siết cổ Mạc Quân Nguyệt.

“Ưm… a… l… Lan… u” Mạc Quân Nguyệt gương mặt đỏ bừng, chân tay quơ loạn muốn đẩy Lan Ư ra.

Tại sao chứ?

Mong muốn sống sót vô cùng mãnh liệt, Mạc Quân Nguyệt lấy lọ thuốc dưới giường ngủ quăng vào mặt Lan Ư.

Xèo xèo…

“Aaaaaaaa…” tiếng la hét thất thanh của Lan Ư đánh thức cả biệt thự, mọi người đều tỉnh giấc chạy đến nơi phát ra âm thanh.

Cạch.

Bảo tiêu cùng người hầu hoảng hốt nhìn Lan Ư đang ôm mặt mình, bên cạnh là thiếu gia đang gấp rút thở hổn hển.

“Bắt lấy ả tiện nhân kia, cô ta tính ám sát thiếu gia.” một người hầu nhanh chóng bình tĩnh quay sang nói với mọi người.

Lan Ư bị Mạc Quân Nguyệt tạt axit vào mặt mà đau đớn, ánh mắt mờ nhạt nhìn
qua cửa sổ. Bị dồn vào bước đường cùng, cô nhảy xuống cửa thoát ra
ngoài.

Phòng của Mạc Quân Nguyệt ở lầu hai, Lan Ư nhảy xuống dù không chết cũng gãy xương.

Rầm.

Tiếng động lớn như vậy khiến cho Mạc Quân Nguyệt thêm thanh tỉnh, từ nhỏ đã
được giáo huấn nghiêm khắc nên cậu trở nên lý trí hơn.

“Bắt Lan Ư lại, chính bổn thiếu gia sẽ tra khảo cô ta. Vạn nhất không được để cô ta chết.”

“Tuân lệnh thiếu gia.”

Lan Ư mặt bị biến dạng, chân cùng xương sống bị gãy nát, nhưng không có ai
đứng tới chữa trị cho cô. Mạc Quân Nguyệt nhìn bộ dạng thê thảm của Lan Ư thì lòng nhói lên, cũng nhắm mắt không tiến lại, đó là hình phạt cho sự phản bội.

Chỉ là… Mạc Quân Nguyệt hắn không hiểu?

“Tại
sao cô lại làm như vậy?” Mạc Quân Nguyệt bị khổ sở dày vò, chẳng lẽ thời gian qua đối với Lan Ư đều là bọt biển sao? Ngay cả một chút tình cảm
cũng không có?

“Tại sao?” Lan Ư cười lạnh, ho khan phốc ra máu
tươi. Đau đớn thể xác hoàn toàn chẳng là gì đối với nỗi đau mất đi người thân của cô.

“Mày đừng tưởng tao không biết ai đã hại chết gia
đình tao, Mạc gia đê tiện dùng thủ đoạn dơ bẩn này, bề ngoài thật tốt
lắm, bây giờ lại giết từng người từng người một…”

Mạc Quân Nguyệt nghe xong thì tái xanh mặt mày, pa pa?

Thủ đoạn tuyệt tình này của pa pa quá rõ ràng, nhưng Mạc Quân Nguyệt cũng
đâu có biết chuyện này, tại sao Lan Ư lại giết hắn mà không giết pa pa?

Lúc này hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng, hắn đối xử với Lan Ư rất tốt, dù hắn
có dòng máu của kẻ thù giết cha mẹ cô, cô vẫn sẽ không hận lây sang hắn.

Mạc Quân Nguyệt không còn nghe bất kì lời nào của Lan Ư lọt vào tai cả, đôi mắt hắn như chảy huyết lệ.

Niềm tin duy nhất bị phản bội, rốt cuộc cô ta cũng chẳng khác những kẻ xung quanh là bao.

Hận thù làm mờ mắt, căm ghét, điên cuồng, giả dối…

“Nữ nhân đều là những món đồ tiết dục ngu ngốc cả.”

Lời nói của pa pa xâm chiếm toàn bộ lí trí của hắn, nữ nhân… tình cảm… trân trọng… đều không còn ý nghĩa gì với hắn.

Mạc Quân Nguyệt bỗng nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương, hắn
tiến lại gần Lan Ư, từng bước từng bước như âm thanh địa ngục vang vọng.

Lan Ư hoảng hốt, người mà cô từng biết không còn xuất hiện nữa.

“Lan Ư, tôi nghe mọi người thường nói… hôn môi chính là đích thực tình yêu hành động…” Mạc Quân Nguyệt cười cười, bàn tay nhẹ nhàng sờ gò má của Lan Ư.

Ưm.

Lan Ư thất thần, Mạc Quân Nguyệt tự nhiên lại hôn cô?

Mạc Quân Nguyệt cười xấu xa, thô bạo tách môi Lan Ư xâm nhập, cắn nát đầu lưỡi cùng bờ môi của Lan Ư.

“Ah… a… ưm.” Lan Ư kinh hoảng, đau đớn kích thích này còn khủng khiếp hơn
cơn đau trước đây, sự tuyệt tình lạnh nhạt của Mạc Quân Nguyệt khiến cô
run rẩy.

Mạc Quân Nguyệt rời khỏi đôi môi của cô, tơ bạc phảng
phất máu tươi dính trên khóe môi của hắn. Mạc Quân Nguyệt liếm môi, đôi
mắt vô tình cùng ác độc nhìn Lan Ư.

Gương mặt non nớt của hắn nở nụ cười giả tạo, nhẹ nhàng thanh âm nói với Lan Ư.

“Cảm ơn.”

Phập!

Máu đỏ tươi bắn vào mặt Mạc Quân Nguyệt, lưỡi dao bén nhọn đâm vào cổ Lan Ư cũng ồ ạt máu tươi chảy xuống.

Huyết tinh lan tràn trên mặt đất như hoa bỉ ngạn nở rộ.

Mạc Quân Nguyệt cảm ơn Lan Ư, vì cô ta đã làm cho hắn tỉnh ngộ.

Sau giấc mộng tuổi thơ đẹp đẽ ngây ngô, hắn cuối cùng cũng đã tỉnh giấc.

Hắn không còn là quân tử, cũng không thanh khiết như ánh nguyệt trên bầu trời.