“Bạn trai bạn gái.”

Tôi cười thản nhiên, che đậy sự chột dạ trong lòng.

“Thật sao?”

Lương Khanh Vũ nhìn tôi, trong ánh mắt anh hiện rõ vẻ không tin tưởng.

Tôi chần chừ trong chốc lát, cuối cũng vẫn đáp lại anh bằng ánh mắt kiên định: “Thật đấy, em lừa anh làm gì, anh ấy đối xử với em rất tốt, bây giờ em sống rất tốt mà.”

Lông mày của Lương Khanh Vũ nhíu chặt lại với nhau, đôi mắt trong veo nhìn tôi chằm chằm.

Anh chưa nói gì mà tôi đã thấy hơi chột dạ rồi, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Thật đấy, bây giờ em sống rất tốt, cực kỳ tốt.”

Nói rồi, tôi rút tay về, bước xuống ga tàu.

Tôi biết, lời nói dối này như tờ giấy, chỉ cần chọc nhẹ là rách.

Nhưng nào còn sự lựa chọn khác.

Bởi vì tôi không xứng đáng với sự tốt đẹp mà Lương Khanh Vũ dành cho mình.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, sau ngày hôm đó, hình như Lương Khanh Vũ đã quay về, tôi không gặp được anh nữa.

Mười ngày sau, về vụ án của tôi, phiên tòa sơ thẩm được khai mạc.

Tống Cẩm Dương ngồi trên ghế dành cho nguyên cáo, mà tôi, ngồi trên ghế của bị cáo.

Phiên tòa bắt đầu.

Tôi gặp được Bùi Tiến Chung, người bị cảnh sát bắt ngay sau khi phát hiện ra sự việc.

Tại phiên tòa, ông ta chắc chắn rằng đây là sự cố do tôi đưa tiền và ép ông ta cố ý thực hiện.

Nhưng vẫn may, Tô Ngọc Nhiên tìm thấy chứng cứ về những vết nhơ trong sự nghiệp của ông ta trước kia, dẫn đến việc lời làm chứng của ông ta không còn tác dụng, sau đó chỉ cần dùng tình thân để nói chuyện, nhẹ nhàng xử lý xong phiên toàn sơ thẩm.

Khi tôi và Tô Ngọc Nhiên đi ra khỏi phòng xử án, gặp ngay Tống Duyên Minh vẫn luôn ngồi trên ghế dự thính.

Chị ta chắn trước mặt tôi, đánh giá Tô Ngọc Nhiên rồi cười lạnh: “Tống Duyên Khanh, vì muốn thắng kiện mà giường của ai cô cũng chịu trèo lên!”

“Sao cơ? Thua kiện rồi mà không tìm nguyên nhân từ phía bản thân mình? Bắt đầu tưởng tượng bôi nhọ tôi à?”

Tôi lườm Tống Duyên Minh một cái.

Nói thật lòng, trước kia tôi cảm thấy có người trông giống hệt mình là chuyện rất hạnh phúc.

Nhưng bây giờ nhìn thấy chị a, tôi chỉ thấy phản cảm.

Tống Duyên Minh đưa mắt nhìn Tô Ngọc Nhiên, nhanh chóng đổi sang biểu cảm vô hại: “Luật sư Tô, ông phải cẩn thận với người bên cạnh một chút đấy nhé, tâm tư của cô ta nhiều lắm.”

“Vậy sao?” Tôi đang định giải thích với Tô Ngọc Nhiên thì ông ấy đã lên tiếng trước.

Ông ấy nhìn Tống Duyên Minh với vẻ thản nhiên, rồi lấy một chiếc bút đen ra khỏi túi áo: “Lời mà cô vừa nói, tôi đã ghi âm lại rồi, nếu cần thiết, tôi sẽ truy tố cô tội phỉ báng, làm tổn hại danh dự cá nhân của Tống Duyên Khanh.”

“Ông…”

Tống Duyên Minh thực sự không ngờ rằng Tô Ngọc Nhiên còn có thủ đoạn này.

Mặt mũi chị ta trắng bệch rồi!

Không dám nói thêm một chữ nào nữa, bỏ đi một nước.

“Cảm ơn.” Tôi nhìn Tô Ngọc Nhiên với vẻ cảm kích.

Ông ấy huơ huơ cây bút trong tay, mỉm cười: “Lừa cô ấy thôi, đây chỉ là một chiếc bút bình thường.

Chúng tôi ra khỏi tòa án, tôi nhìn Tống Duyên Minh lên xe rời đi, đột nhiên nhớ ra, trong thời gian Tống Tuyết nằm viện, có một lần túi xách của tôi không ở bên người.

Chính là lúc Tống Duyên Minh nhảy lầu.

Tôi nói chuyện này với Tô Ngọc Nhiên, ông ấy hỏi thời gian cụ thể, ghi chép lại, rồi rời đi trước.

Tôi về công ty tiếp tục làm việc, tan làm về nhà thay đồ, tắm rửa rồi lại tới bệnh viện thăm Tống Tuyết, buổi tối ở lại đó làm thiết kế.

Đến một giờ đồng hồ trước thời hạn nộp bài dự thi vòng sơ khảo, tôi mới nộp bản thảo của mình.

Một tuần sau đã có kết quả.

Cuộc thi thiết kế có một trang web chuyên biệt, khi tôi lên đó kiểm tra kết quả, phát hiện mình xếp hạng 52, nhưng chỉ vòng sơ tuyển chỉ chọn ra 50 hạng đầu.

Tuy rằng tôi không quá hài lòng với tác phẩm của mình, biết rằng có khả năng sẽ không qua được vòng sơ khảo.

Nhưng khi nhìn thấy mình chỉ thiếu hai hạng, ít nhiều gì vẫn thấy thất vọng.

Khi ấy tôi đang ở văn phòng.

Nghe thấy rất nhiều đồng nghiệp đang chúc mừng Trịnh Thảo, tôi cuộn lên trên xem thử, phát hiện Trịnh Thảo xếp thứ 32.

Khi tôi đang xem xét thứ hạng của cô ấy, Trịnh Thảo đi tới bên cạnh tôi, nhìn vào trang web tôi đang mở mà cười: “Tống Duyên Khanh, bình thường tôi thấy cô nhận việc cần mẫn nhất, còn có cả khách hàng viết thư riêng cho công ty khen thiết kế của cô rất tốt, làm sao mà không qua nổi vòng sơ khảo thế?”

“Không bằng người khác.”

Tôi chỉ nói bốn chữ như thế.

Còn về chuyện kiện cáo, bệnh tình của bà nội, tôi cũng không muốn lấy những thứ này ra làm lí do.

“Ha ha ha, cô cũng biết mình biết ta thật.” Trịnh Thảo vừa cười vừa quay về vị trí của mình.

Chưa được bao lâu, tôi đã nhận được tin nhắn của Lương Khanh Vũ: Anh thấy kết quả của vòng sơ loại rồi, xin lỗi, anh không cho em được hướng dẫn chuẩn xác, hại em không vào được vòng bán kết.

Lương Khanh Vũ lúc nào cũng vậy.

Rõ ràng là vấn đề ở tôi, nhưng anh ấy lại vơ nguyên nhân vào mình.

Nhưng bất kể thế nào, chuyện cuộc thi thiết kế cuối cùng đã kết thúc, sau này tôi cũng không cần thức đêm nữa.

Chỉ có điều, những ngày tháng tốt đẹp vừa qua được ba ngày thì bên phía cuộc thi đưa ra thông báo mới.

Bởi vì trong số 50 tuyển thủ mà vòng sơ loại đã chọn ra, bản thiết kế của hai người nào đó bị phát hiện sao chép khá nhiều từ những tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng.

Nên bị tước bỏ tư cách thi đấu.

Tôi vốn nằm ở thứ hạng 52, đột ngột trở thành hạng 50.

Mà trong số hai người bị tước bỏ tư cách thi đấu, có một người là Trịnh Thảo.

Sự việc vừa nổ ra, những người trước đó điên cuồng nịnh nọt Trịnh Thảo lại chụm đầu với nhau.

“Tôi nói rồi mà, chúng ta đều không được chọn, làm sao có chuyện cô ta được vào, lại còn hạng 32, quả nhiên là hàng đạo nhái.”

“Đúng thế, trước kia chúng ta khen cô ta tượng trưng mấy câu, coi cái vẻ đắc ý của cô ta kìa.”

“Chứ còn gì nữa, bây giờ thì hay rồi, xem sau này cô ta ăn nói thế nào.”

Tôi nghe những người đó nói chuyện, chỉ cười bất đắc dĩ, cầm túi xách, chuẩn bị ra ngoài.

Hôm nay có hẹn với Tô Ngọc Nhiên.

Tôi ngồi taxi tới gần văn phòng luật sư của Tô Ngọc Nhiên, vừa xuống xe đã thấy đoạn đường trước cửa có một đám người.

Tôi định đi vòng qua đó thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Cái đệt, tôi có đụng phải bà đâu!”

Ngay sau đó là tiếng khóc lóc của một bà lão: “Chính là cậu, cậu đâm phải tôi, cậu lái xe nhanh như thế, tôi căn bản không thể tránh kịp!”

Tôi đứng đó liếc một cái.

Xác nhận người trong đó có Ngô Tiến An, chuẩn bị đi luôn.

Dù sao hắn ta cũng là người có tiền, chẳng sợ bị ai lừa lọc.

Thế mà, vừa đi được một bước, tôi đã nghe thấy có người gọi mình: “Tống Duyên Khanh! Cô qua đây!”

“…”

Thế này mà cũng nhìn thấy tôi hả?

Tôi quay người lại, thấy Ngô Tiến An định qua đây, bà lão kia ôm lấy chân hắn ta, không để hắn đi.

“Tống Duyên Khanh, cô qua đây giúp tôi, mau lên nào! Hôm đó tôi còn đến đồn cảnh sát đón cô mà!”

Ngô Tiến An cũng không dám đạp bà lão kia quá mạnh, chỉ có thể gọi tôi.

Hôm đó đúng là hắn ta đến đồn cảnh sát đón tôi thật.

Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đi về phía đó, hỏi thăm đại khái mới biết được sự việc.

Đại khái là hắn ta đang đợi đèn giao thông, đèn tín hiệu vốn là màu đỏ, vừa chuyển qua xanh, Ngô Tiến An vừa khởi động xe, bà lão này đã tự ngã trước mũi xe hắn ta.

Nói là anh ta khởi động xe quá nhanh, đâm vào bà ấy.

Sau khi nghe xong, tôi lạnh lùng nói ra ba chữ, “Báo cảnh sát.”

Chuyện chỉ đơn giản thế thôi mà.

Nói xong định lấy điện thoại ra.

“Không được đâu, không được!” Ngô Tiến An giằng lấy điện thoại của tôi: “Không thể báo cảnh sát!”

“Tại sao?” Tôi nhìn hắn ta với vẻ ngờ vực: “Lẽ nào anh đâm phải người ta thật à?”

Ngô Tiến An nghe tôi nói vậy, trả điện thoại lại cho tôi, có vẻ chột dạ ghé tới bên tai tôi nói nhỏ: “Xe này của anh hai đó, nếu anh ấy biết tôi xảy ra chuyện này, sau này không cho tôi mượn xe nữa.”