Khi tôi gọi ra cái tên này, tôi có thể cảm thấy được hai cánh tay đang ôm lấy tôi kia rõ ràng cứng lại.
Tôi không để ý, chỉ cảm thấy lại có chút lạnh, theo bản năng rúc vào trong lòng người đàn ông kia.
Lúc tôi tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã sáng.
Tôi ngồi dậy bóp bóp đầu, dường như đã không còn choáng nhiều nữa, sốt cũng giảm bớt.
Nhìn quanh bốn phía.
Trong phòng trống không vắng vẻ.
Tôi đứng dậy đi vào toilet, cửa toilet đang được khép hờ. Tôi đẩy ra, tuy đèn đang tắt nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được bên trong không có người.
Tôi lại quay người muốn đi về phía sân bể bơi.
Mới vừa cất bước tôi chợt nhận ra được, tôi đang đi tìm người.
Tôi tìm Lý Hào Kiệt.
Dưới tình huống vô thức không nhìn thấy anh ta ở đây, trong lòng tôi nổi lên cảm giác mất mác.
“Không được, không thể như vậy.”
Tôi liều mạng lắc đầu, muốn đẩy hết những chuyện liên quan tới người đàn ông kia ra khỏi đầu.
Dù sao, quan hệ giữa tôi và anh ta từ sớm đã nên phân rõ giới hạn rồi.
Tôi đo nhiệt độ cơ thể, quả nhiên đã hạ sốt rồi.
Lúc này là hơn năm giờ sáng, thời gian bữa sáng còn chưa tới, tôi đi tắm rửa, thay một bộ quần áo khác, khó khăn lắm mới đợi được tới bảy rưỡi.
Vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Lý Hào Kiệt đứng ở cửa, đang chỉnh lại quần áo trên người,
Anh ta nhìn tôi, lúc đầu sửng sốt một phen sau đó trực tiếp ngăn tôi ở cửa phòng, vẻ mặt rõ ràng không được vui, “Sao lại dậy rồi?”
“Đi ăn sáng.”
Không thể không nói, nhìn thấy Lý Hào Kiệt, cho dù tôi muốn giả vờ như không có việc gì thì trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực vẫn bán đứng tôi.
Dáng người Lý Hào Kiệt rất cao, anh ta vừa vươn tay ra đã nắm lấy hai khung cửa, cúi đầu nhìn tôi, “Tống Duyên Khanh, tình trạng lúc này của em mà ra ngoài ăn cơm, em định buông bỏ trận đấu này sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, anh ta nhìn tôi chăm chú khiến trái tim tôi đập lỡ một nhịp.
Tôi cúi đầu, “Đâu có, chỉ là ăn một bữa cơm.”
“Ăn cơm thì ở trong phòng cũng có thể ăn, anh đã nói nhà bếp làm rồi, đợi chút nữa đưa tới đây.”
Lúc Lý Hào Kiệt nói chuyện, hai cánh tay vẫn giữ khung cửa, không hề có ý để cho tôi rời đi.
Tôi đành chịu, lùi một bước quay về.
Lý Hào Kiệt cũng bước theo vào.
Không biết vì sao, tôi cảm thấy hôm nay tâm trạng Lý Hào Kiệt không tốt. Anh ta nhìn tôi, tuy trên mặt không có biểu cảm nào dư thừa nhưng lại có cảm giác như mây đen kín trời.
Tôi ngồi trên sofa mở máy tính muốn tìm chút chuyện để làm. Nhưng mà, vừa mới khởi động máy, người đàn ông kia đã bước tới, sau đó lập tức đóng máy tính của tôi lại, giọng nói có chút lạnh lùng, “Công việc không thể giải quyết hết trong một sớm một chiều.”
“…..”
Ánh mắt của tôi dừng lại trên cánh tay đang đè lên máy tính của người đàn ông ấy.
Tay anh ta rất đẹp, thẳng tắp thon dài.
Chỉ là trên bàn tay màu lúa mạch đang hơi úp, đầu ngón áp út có một vùng da rõ ràng mang màu sắc nhạt hơn.
Xem ra đây là nơi bình thường anh ta hay đeo nhẫn.
Vị trí này, dựa theo lễ nghi thì hẳn là nhẫn cưới.
Lúc này không có, chắc vì trước lúc đến muốn gặp tôi, cho nên mới tháo ra.
Nghĩ tới chuyện này, tâm trạng tôi không hiểu sao có chút khó chịu, có chút tức giận. Tôi muốn chất vấn anh ta, nhưng nghĩ kỹ hơn thì tôi và Lý Hào Kiệt có quan hệ gì chứ? Dựa vào đâu mà chất vấn.
Trong lòng suy nghĩ rối rắm mãi, cuối cùng tôi vẫn đè nén vấn đề này xuống.
Cũng may vào lúc này nhân viên phục vụ cũng đưa bữa sáng tới.
Phần bữa sáng của hai người.
Lý Hào Kiệt cùng tôi ăn.
Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau trên bàn ăn cơm, mỗi người tự ăn phần của mình, không ai nói chuyện.
Không khí áp lực trong cả buổi ăn khiến tôi hơi không thở nổi.
Tôi có thể cảm nhận được, cả hai chúng tôi đều đang tức giận.
Tôi giận anh ta tay đeo nhẫn còn bao đồng chuyện của tôi, mà anh ta vì sao lại giận dữ?
Tôi không biết.
“Cốc cốc cốc.”
Vào lúc tôi chuẩn bị ăn xong, đang xoắn xuýt không biết làm sao mở miệng để phá vỡ không khí im lặng này.
Thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lần này, người ngoài cửa không giống với nhân viên phục vụ to giọng nói ra lý do tới đây của mình như vừa nãy.
Có phải là Đào Nhi không?
Trong một giây suy nghĩ này hiện lên trong đầu tôi, tôi đứng dậy, bước nhanh tới cửa.
Cũng may, ngoài cửa thật sự là Đào Nhi
Trên tay cô ấy cầm một cái hộp nhỏ, thấy tôi mở cửa, vừa định nói chuyện thì cô ấy giương mắt nhìn thấy Lý Hào Kiệt đang ngồi trên bàn cơm sau lưng tôi, lại nhìn thấy bữa sáng bày đầy bàn. Lúc đầu cô ấy sửng sốt một phen, sau đó nói, “Chị còn lo em không có bữa sáng, xem ra chị suy nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong thì muốn đi.
Tuyệt đối không thể để cô ấy đi!
Chuyện này tôi rất rõ, tôi lập tức kéo Đào Nhi lại, “Em còn đang muốn tìm chị đó. Em có mấy câu muốn hỏi chị. Có phải máy tính của chị đang ở trong phòng không, chị đợi em chút, em đi cùng chị.”
“Chuyện này…”
“Đợi em một chút, em lấy di động là đi với chị được ngay!”
Tôi không muốn ở cùng một chỗ với Lý Hào Kiệt.
Loại áp suất thấp này tôi thật sự chịu không nổi, tôi lại không thể ngừng nhắc nhở bản thân về thân phận của mình.
Nhưng hình ảnh Lý Hào Kiệt đối xử tốt với tôi mấy ngày trước vẫn đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu tôi, khiến tôi chẳng biết phải làm sao.
Tôi sợ mình lại lầm lạc.
Tôi muốn rời xa anh ta.
Đào Nhi đứng ở cửa lúng túng.
Tôi rất nhanh chóng vọt vào trong phòng, cầm lấy di động, nhìn thoáng qua Lý Hào Kiệt đang ngồi trên bàn ăn, sắc mặt vẫn không tốt lắm, lên tiếng nói, “Tổng giám đốc Lý, tôi và Đào Nhi ra ngoài trước, anh đi ra ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa.”
Nói xong, tôi kéo Đào Nhi rời đi.
Chúng tôi đi được một đoạn, tới một cái chòi nghỉ mát của làng du lịch nằm gần đó ngồi xuống.
Chòi nghỉ mát dùng mấy cột gỗ dựng lên, xung quanh treo vài dải lụa màu trắng, chúng tôi ngồi ở bên trong, gió nhẹ từ từ thôi, dải lụa lay động theo làn gió.
Đào Nhi hỏi tôi, “Tổng giám đốc Lý đối xử với em tốt như vậy, em trốn gì chứ?”
“Em không chịu nổi.”
Tôi rũ mi, cảm giác khó chịu trong lòng không thể nỏi rõ.
“Chị thấy cô ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.” Đào Nhi liếc xéo tôi. Trong ánh mắt cô ấy hiện lên chút hâm mộ, “Lúc trước, đồng nghiệp thường thảo luận với nhau tổng giám đốc Lý đẹp trai thế nào, nhiều tiền thế nào, người gả cho anh ấy hạnh phúc biết bao. Chị lúc đó, lại không hề cảm thấy những điểm thu hút này của anh ấy.”
Tôi nhìn cô ấy.
Đào Nhi dừng một chút, nhìn về phía xa tiếp tục nói, “Nhưng mà, hai ngày trước em bị ốm, chuyện anh ấy làm khiến chị nhận ra, anh ấy ở bên ngoài là tổng giám đốc bễ nghễ trên cao, nhưng khi bên cạnh em, lại đồng ý hạ mình xuống, giống như một người đàn ông bình thường chăm sóc em, giúp em ăn cơm, giúp em uống thuốc.”
Đúng vậy, tôi biết.
Đương nhiên tôi biết hết thảy những điều Lý Hào Kiệt làm.
Nhưng như thế thì sao đây?
Tôi nhìn về phương hướng Đào Nhi đang nhìn, nơi đó chỉ có một khoảng trời xanh, ngay cả một đụn mây cũng không có.
“Nhưng mà, giữa em và anh ấy không chỉ có em và anh ấy. Anh ấy, ngoại trừ việc ở trước mặt em là một người đàn ông bình thường, ở bên ngoài là tổng giám đốc bễ nghễ ngôi cao, không chỉ như vậy, anh ấy còn có một người phụ nữ dù thế nào cũng không buông bỏ được.”
Tôi nhìn Đào Nhi, ánh mắt có chút thê lương, “Một người phụ nữ hại chết con em, nhưng một đời của Lý Hào Kiệt đã định trước phải dây dưa với cô ta. Nếu chị là em, chị còn đồng ý ở bên anh ấy không?”