Khi tôi nói xong câu đó, đầu bên kia điện thoại chỉ còn là sự im lặng. 

Rất lâu. 

Tôi cuối cùng nghe thấy anh nói với giọng hơi khàn khàn: “Được, mười giờ sáng ngày mai, em tới văn phòng của anh.” 

Văn phòng sao? 

Nói cho cùng, chỗ đó là nơi làm việc, hóa ra trong cái nhìn của Lý Hào Kiệt, việc gặp gỡ tôi bây giờ đã thuộc về công việc rồi. 

Lòng tôi khó có thể chấp nhận, nhưng không chấp nhận thì tôi có thể làm gì đây? 

Tôi đồng ý: “Vâng, mười giờ sáng mai, tôi sẽ đến đúng giờ.” 

Sáng sớm hôm sau, Khương Thanh đi công ty tập huấn, tôi lập tức dậy trang điểm. 

Đây có lẽ là lần trang điểm lâu nhất của tôi. Tôi che phủ vết sẹo trên mặt thật kỹ, sau đó sử dụng đánh bóng và tạo khối để cố gắng khiến khuôn mặt mình trông không quá thảm hại. 

Dù sao đây cũng là lần gặp gỡ cuối cùng. 

Tôi lựa một chiếc áo len dài thân màu trắng gạo, chân thì đi bốt, khoác thêm một chiếc áo khoác cùng màu bên ngoài. 

Tôi đứng trước gương, trông bản thân rất trẻ trung, rất xinh đẹp. 

Với tiền đề là không lấy khẩu trang xuống. 

Tôi còn đặc biệt thay chiếc khẩu trang hình mặt mèo hoạt hình mà mình mới mua, coi như che khuất khuyết điểm của mình một cách hoàn hảo. 

Chín giờ rưỡi, tôi ra cửa, mười giờ đúng, tôi đã đến dưới tòa nhà Hào Thiên. 

Khi tôi tới đại sảnh của Hào Thiên, còn chưa đi tới chỗ quầy lễ tân thì tôi đã nhìn thấy Dương Trung đang đi tới phía tôi, sau đó đứng cách tôi một mét, cung kính nói: “Cô Tống, tổng giám đốc Lý chờ cô ở trên kia.” 

Tôi theo Dương Trung đi vào thang máy. 

Vì tôi tin tưởng Dương Trung, nên tôi hỏi: “Anh biết anh ấy đính hôn với Lâm Tuyền từ khi nào không?” 

“Chuyện này… Tôi không biết rõ về việc riêng tư của tổng giám đốc.” Dương Trung trả lời. Anh ta ngừng lại một chút rồi nói với vẻ có chút xin lỗi: “Cô Tống, về chuyện này, tôi cũng từng hỏi tổng giám đốc Lý giúp cô, nhưng anh ấy lại khiển trách tôi rất nghiêm khắc.” 

“Cảm ơn anh.” 

Tôi cảm ơn Dương Trung vì đã nói giúp tôi. 

Đảo mắt thang máy đã lên tới tầng cao nhất. 

Cửa thang máy mở ra, toàn bộ tầng này đều trống không, chỗ ngồi của Amanda phía trước cũng không có ai. 

Dương Trung đưa tôi tới trước văn phòng của Lý Hào Kiệt rồi lập tức rời đi. 

Tôi đẩy cửa bước vào. 

Văn phòng trông vẫn như trước, Lý Hào Kiệt ngồi trước bàn làm việc to rộng, đang xem mấy tập tài liệu trên tay. 

Anh ta thấy tôi bước vào, khẽ ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm thừa thãi nào, chỉ lên tiếng: “Không phải có lời muốn nói với tôi sao? Nói đi.” 

Vẻ mặt ấy tràn đầy sự xa cách. 

Thật giống như không phải anh ta đang nói chuyện với người phụ nữ từng liên quan tới anh ta, mà là đang nói với cấp dưới của mình. 

Sự xa cách của Lý Hào Kiệt làm cho tôi có chút không thích ứng được, thậm chí tôi còn nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. 

Ánh mắt của Lý Hào Kiệt luôn dán vào đống tài liệu. 

Anh ta chờ một lúc, thấy tôi không nói gì, mới đặt tài liệu trong tay xuống, nói với vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Tôi bận lắm, nếu không có gì để nói thì mời cô đi đi.” 

Tôi nhìn anh ta, nhất thời có chút hoảng hốt. 

Đây là Lý Hào Kiệt sao? 

Dường như người đàn ông này là một con người hoàn toàn khác, chỉ có khuôn mặt và vóc dáng là giống với Lý Hào Kiệt. 

Lý Hào Kiệt mà tôi biết, chí ít là cách đây không lâu, anh ấy biết quan tâm tới tôi, sẽ yêu thương tôi, sẽ dịu dàng nói chuyện với tôi. 

À, tôi còn nhớ rõ lúc anh ta cho tôi thuốc chống phơi nhiễm, tôi có nói là anh ta điên rồi. 

Anh ta đáp lại rằng: “Em chết rồi anh mới điên.” 

Trong khoảnh khắc đó, sự quan tâm để ý trong đôi mắt anh vẫn còn hiển hiện rõ trong đầu tôi, không tài nào xua đi được. 

Nhưng mới được bao lâu, tại sao lại trở thành như thế này? 

Tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều mắc kẹt trong cuống họng, không thể thốt nên thành lời. Tôi rối rắm nửa ngày, mới hỏi: “Anh và Lâm Tuyền quyết định kết hôn từ khi nào?” 

“Tầm khoảng hơn nửa năm.” 

Lý Hào Kiệt trả lời. 

Tôi sửng sốt: “Hơn nửa năm?!” Câu trả lời của anh ta làm tôi buồn cười, tôi nhìn anh ta với vẻ khó tin: “Anh đã đính hôn hơn nửa năm, vì sao còn làm mấy chuyện vô dụng kia?” 

“Tại sao anh lại nói muốn theo đuổi tôi lại từ đầu? Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi?!” 

“Tại sao anh lại ra nước ngoài tìm tôi, tại sao anh nói tôi chết rồi anh mới có thể phát điên?!” 

“Tại sao anh lại để tôi vào ở Nhất Thế Gia, tại sao lại ra vẻ muốn ở cùng tôi mãi mãi?” 

Từng câu hỏi một hệt như những nút thắt tích tụ trong lòng tôi! 

Lý Hào Kiệt nghe xong, nét mặt không hề thay đổi chút nào. 

Hệt như những gì tôi nói là những chuyện anh ta không muốn làm. 

Anh ta cúi đầu xuống suy nghĩ, mới trả lời: “Trước khi kết hôn tôi không thể ở chung với Lâm Tuyền, vả lại ngủ cô nhiều nên có vẻ nghiện.” 

“Hóa ra, tôi chỉ là một bạn trên giường thôi phải không?” 

“Có thể nói là như vậy.” 

Câu nói này của Lý Hào Kiệt làm trái tim tôi đau thắt lại. 

Nhưng tôi biết là tôi không thể khóc, tôi không thể yếu thế trước mặt anh ta được! 

Móng tay của tôi đâm vào trong thịt, tôi cố gắng nhẫn nhịn nửa ngày, mới đi tới trước bàn làm việc của anh ta: “Lý Hào Kiệt, bây giờ anh hãy nói cho tôi biết, những gì anh nói là thật, anh không hề giấu diếm nửa lời! Nếu anh có nửa lời nói dối nào, sẽ bị sét đánh, chết không tử tế!” 

Suy cho cùng vẫn là tôi không cam lòng. 

“Được, tôi thề.” Lý Hào Kiệt ngẩng đầu lên, bình thản nhìn tôi: “Nếu tôi có nửa lời nói dối, sẽ bị sét đánh, chết không tử tế!” 

“Lý Hào Kiệt, Lý Hào Kiệt, tại sao anh lại ác như vậy! Lừa tôi vui lắm hả!” Nghe anh ta nói xong, nước mắt rốt cuộc rơi xuống không thể kiểm soát, tôi nhìn anh ta: “Điều đáng sợ hơn là anh còn là một diễn viên giỏi, lừa tôi tin sái cổ, lừa tôi tự nguyện trao tấm chân tình cho anh!” 

Trước kia tôi luôn cảm thấy bản thân không thích khóc. 

Nhưng tới giờ phút này tôi mới phát hiện ra những bắt nạt trước đây đều chỉ là đau đớn về thân xác, còn nỗi đau trong tim này mới là đau thật!! 

Nước mắt của tôi rơi từng giọt lên tài liệu của người đàn ông kia. 

Lý Hào Kiệt khẽ cau mày, đẩy tài liệu sang một bên, chỉ vào khoảng trống trước mặt anh ta và nói: “Nếu cô không ngại, tôi có thể diễn lại một lần nữa. Qua hôm nay, hai ta không ai nợ ai.” 

Diễn lại một lần nữa? 

up trên app mê tình truyện 

Tôi nhìn thấy khi nói những lời này, ánh mắt của anh ta đã trở nên dịu dàng hẳn đi. 

Một lần cuối cùng, hãy để tôi buông thả đi. 

Trái tim của tôi đã khiến tôi quyết định. Tôi đi tới trước mặt anh ta, không tiếp tục đè nén cảm xúc của bản thân nữa, lập tức nhào vào trong ngực anh, nước mắt lã chã tuôn rơi. 

Bàn tay của anh ta khe khẽ vỗ về lưng tôi. 

Không ai nói câu nào. 

Tôi khóc một lúc lâu, rồi tự lẩm bẩm: “Lý Hào Kiệt, nếu có thể lựa chọn, tôi nhất định sẽ không yêu anh, tôi thà rằng chưa từng gặp anh.” 

“Ừ.” 

Giọng của người đàn ông ấy rất dịu dàng ấm áp. 

“Tôi có một bí mật, bí mật mà tôi trước nay tôi chưa từng nói cho anh nghe.” 

“Bí mật gì?” 

Tôi không trực tiếp trả lời anh ta, mà chỉ nói: “Lúc trước tôi không nói bí mật này cho anh, là bởi vì tôi muốn rời khỏi anh, tôi sợ mình nói ra rồi, anh sẽ không buông tha tôi. Nhưng mà, giờ phút này tôi thật sự sắp phải rời khỏi anh rồi, tôi muốn nói cho anh.” 

“Ừ, em nói đi.” 

Giọng của Lý Hào Kiệt dịu dàng vô cùng. 

Thật giống như chúng tôi chưa từng có hiềm khích, vẫn là chúng tôi của trước đây.