“Tôi tự có cách của mình.” Tôi cố ý làm ra vẻ thần bí để lừa anh ta.

La Anh Kiệt cười: “Đều là những chuyện nhỏ, cô Sa không nói thì tôi cũng quên mất. Có điều cũng không phải chuyện gì khuất tất, nói cho cô cũng chẳng sao, nhưng mà…” Anh ta ngập ngừng: “Tôi nói cho cô biết thì được gì?”

Quả nhiên là dân làm ăn.

“Vậy thì đừng nói nữa, dẫu sao cũng là chuyện quá khứ rồi, tôi vốn chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

La Anh Kiệt là người thế nào, tôi hiểu rất rõ.

Anh ta ép đến mức Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc không có một xu nào, phải đi làm thêm kiếm sống mà cũng không dám tìm anh ta, cuối cùng còn lợi dụng bọn họ, suýt chút giết chết tôi!

Người như vậy, có thể tránh thì nên tránh cho xa.

Tôi quay người bỏ đi. La Anh Kiệt cũng không gọi tôi lại.

Khi đi đến ven đường, tôi đang chuẩn bị bắt xe về nhà thì một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại bên cạnh tôi.

Lý Hào Kiệt từ trên xe bước xuống, anh thấy tôi thì vội vàng đi tới, quan sát tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt lướt qua cẳng chân gầy gò lộ ra ngoài áo khoác của tôi: “Sao lại mặc như thế này tới đây?”

“Em… em vốn muốn vào trong xem xem, tưởng là mặc thế này dễ qua cửa kiểm tra hơn.”

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, những lời vừa rồi La Anh Kiệt nói lại vang vọng trong đầu. Thì ra người ở bên lúc tôi hôn mê là Lý Hào Kiệt.

Lý Hào Kiệt hơi cau mày, kéo tay tôi nói: “Đi thôi, vào với anh.”

Lúc này Dương Trung cũng bước xuống xe đi tới.

Tôi nhìn Dương Trung, lại nghĩ đến lời La Anh Kiệt nói, một thư mời chỉ có thể đưa hai người vào, sợ lát nữa sẽ xấu hổ, bèn hỏi: “Ba người chúng ta chỉ có một thư mời, có thể vào được sao?”

“Cô Sa, chúng ta không chỉ có một thư mời.” Dương Trung đứng sau giải thích.

Lúc này tôi mới yên tâm.

Thấy sắp đến trung tâm Noah, đằng trước rất nhiều người đang đợi để đi vào.

Nhìn xung quanh cũng thấy vài gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trên mặt báo, dù sao bây giờ Lý Hào Kiệt cũng là người đã có gia đình, tôi hơi do dự, cuối cùng rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông.

Lý Hào Kiệt không phản ứng kịp, đến khi tôi rút tay ra rồi anh mới quay đầu nhìn tôi, tôi đỏ mặt nhắc nhở: “Anh đã có gia đình rồi.”

Một câu đã khiến anh hiểu ra, không nói gì nữa.

Dương Trung ở bên cạnh liếc nhìn tôi rồi lùi về sau hai bước, đi ngang hàng với tôi. Tôi và anh ta giống như trợ lý của Lý Hào Kiệt vậy.

Đến cửa, nhân viên công tác ban nãy vừa nhìn đã nhận ra tôi, anh ta lại nhìn sang Lý Hào Kiệt, không nói gì mà cho chúng tôi vào luôn.

Bên trong trung tâm Noah rộng lớn đã đầy người ngồi.

Vị trí của chúng tôi cũng gần nhau. Tôi và Dương Trung ngồi ở hai bên Lý Hào Kiệt.

Ngồi xuống rồi, tôi bắt đầu quan sát những người xung quanh.

“Tìm ai vậy?” Lý Hào Kiệt duỗi tay qua, một lần nữa nắm lấy tay tôi.

Tôi ấm lòng, nhìn anh chốc lát rồi bảo: “Vừa rồi em gặp La Anh Kiệt ở cửa, anh ta nói Lý Trọng Mạnh sẽ đến.”

“Ồ, không bất ngờ.” Lý Hào Kiệt thản nhiên nói.

Chúng tôi ngồi đó hồi lâu, tôi nhìn khắp xung quanh, mãi đến khi buổi đấu giá bắt đầu, tôi vẫn không thấy bóng dáng Lý Trọng Mạnh đâu cả.

Lần này đấu giá thời gian quảng cáo, ban đầu chỉ là khung giờ bình thường, cũng chỉ có vài công ty nhỏ biển số mấy nghìn đang ra giá.

Mà số của Lý Hào Kiệt là 0009.

Thời gian dần trôi, cũng bắt đầu đến lượt đấu giá khung giờ tốt.

Người chủ trì nói: “Khung giờ đấu giá tiếp theo là sau khi kết thúc chương trình dự báo thời tiết của đài quốc gia 5 giây.”

Khung giờ này đã được coi là vô cùng tốt!

Dương Trung đã lấy máy tính ra, tính lợi nhuận thu được từ khung giờ này, và cả mức giá mà bọn họ có thể chấp nhận.

Lúc này một vài công ty nhỏ đã bắt đầu ra giá. Giá cả tăng liên tục đến 14 nghìn 500 tỷ!

Theo như trước đây thì mức giá này cũng không tính là cao, thế nhưng mấy năm nay thị trường bão hòa, mọi người đã khá bình tĩnh trước giá cả của quảng cáo.

Cuối cùng Lý Hào Kiệt giơ bảng, Dương Trung nhập con số vào.

Người chủ trì hô: “Số 9, 15 nghìn 500 tỷ!

Người chủ trì vừa hô thì tất cả mọi người đều nhìn lại!

“Số 9, 15 nghìn 500 tỷ, lần 1!”

“Số 9, 15 nghìn 500 tỷ, lần 2!”

Khi người chủ trì nói đến đây, tôi nhìn thấy vẻ mặt Lý Hào Kiệt căng thẳng.

Đang lúc tôi tưởng rằng đã nắm chắc thì bỗng có tiếng hô…

“Số 723, 17 nghìn 500 tỷ!”

Khi người chủ trì báo con số này cũng không kìm được kích động!

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển hướng!

Tôi cũng nhìn sang.

Số 723 cách chúng tôi quá xa, vốn dĩ tôi khó mà nhìn rõ. Nhưng chỗ tôi ngồi vừa hay cùng bên với số 723, tuy cách rất nhiều hàng, nhưng tôi vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy bọn họ…

Tôi nhìn thấy người đàn ông đó ngồi ở nơi xa, anh ta đeo kính, mặc bộ vest màu xanh xám…

“Lý Trọng Mạnh, là Lý Trọng Mạnh.” Tôi lập tức quay sang nói với Lý Hào Kiệt.

Bất tri bất giác tôi đã đặt Lý Trọng Mạnh ở vị trí đối lập. Nhất là khi hôm nay La Anh Kiệt cũng nói với tôi, vụ nghiên cứu AI của Lý Hào Kiệt là do Lý Trọng Mạnh động tay. Còn cả cuộc hôn nhân giữa tôi và anh ta cũng là do anh ta dùng tài liệu AI để ép buộc… Tôi hoàn toàn không còn chút hảo cảm gì với anh ta nữa rồi.

“Anh biết.” Lý Hào Kiệt bình tĩnh, vừa nói vừa giơ bảng.

Dương Trung nhập vào một chữ số.

“Số 9, 19 nghìn tỷ!”

Người chủ trì vừa báo giá xong lại lập tức nói: “Số 723, 21 nghìn tỷ!”

Nghe thấy mức giá này, Dương Trung nhìn sang Lý Hào Kiệt: “Sếp Lý, giá này đã…”

“Bỏ qua.” Lý Hào Kiệt nói.

Dương Trung hiểu.

Thấy Lý Hào Kiệt không định ra giá nữa, người chủ trì bắt đầu chốt.

“Số 723, 21 nghìn tỷ, lần 1.”

“Số 723, 21 nghìn tỷ, lần 2.”

“Số 723, 21 nghìn tỷ, lần 3.”

Hô xong ba lần, người chủ trì dứt điểm: “Giao dịch thành công!”

Với khung giờ này thì 21 nghìn tỷ chắc chắn là mức giá xưa nay chưa từng có!

Lúc này tôi nhìn thấy sắc mặt Lý Hào Kiệt kém hơn vừa rồi rất nhiều.

Dương Trung ở bên cạnh không ngừng gõ máy tính trước mặt, nhưng sắc mặt anh ta cũng nghiêm trọng y như Lý Hào Kiệt.

Tôi biết, biến số của trận chiến này càng lúc càng lớn.

Rất nhanh, người chủ trì lại bắt đầu với khung giờ tốt hơn.

Lần này người cạnh tranh càng nhiều, lúc Lý Hào Kiệt ra giá rõ ràng là đã lực bất tòng tâm.

Cuối cùng không có gì bất ngờ, khung giờ tốt nhất được Lý Trọng Mạnh dùng 73 nghìn tỷ lấy được!

73 nghìn tỷ.

Đây là con số gây chấn động nhất trong các buổi đấu giá tại trung tâm Noah từ trước tới nay.

Mà lần này, Lý Trọng Mạnh đã chi gần 100 nghìn tỷ ở trung tâm Noah!

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh cách đó không xa, nhất thời toát mồ hôi lạnh.

Tôi chưa bao giờ ngờ tới Lý Trọng Mạnh mà tôi quen biết bao nhiêu năm nay lại có thực lực đến mức này, 100 nghìn tỷ!

Buổi đấu giá kết thúc, tất cả mọi người đều vây quanh chúc mừng Lý Trọng Mạnh.

Lý Hào Kiệt ngồi im ở đó, đột nhiên anh giơ tay nắm tay tôi, vẻ mặt mang vài phần bất đắc dĩ: “Nếu như anh mất hết tất cả, em có đồng ý cùng anh tạm thời rời khỏi đây, cùng anh gây dựng lại sự nghiệp không?”

CHƯƠNG 308: TIỂU ĐIỆP, QUA ĐÂY

“Em đồng ý.” Tôi chẳng cần suy nghĩ đã thốt ngay, nói xong tôi lại nhỏ giọng: “Cho dù không gây dựng lại được cũng không sao, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau là tốt rồi.”

Dương Trung nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi thì tự giác cầm máy tính đứng lên bỏ đi.

Những người xung quanh cũng ồn ào ra về, đa số đều qua vây quanh Lý Trọng Mạnh.

Đây chính là nơi thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có kẻ đứng đầu mới là ngôi sao lấp lánh nhất, những người khác đều chỉ làm nền.

Đám người ở hàng trước đã đi hết, chỉ còn tôi và Lý Hào Kiệt ngồi lại.

Người đàn ông nghiêng người nhìn tôi: “Vậy sao được, anh đã nói rồi, anh muốn cho em mọi thứ tốt nhất, nếu không làm được thì chẳng phải là nuốt lời sao?”

“Có gì đâu, mười mấy tuổi em đã tự kiếm tiền nuôi thân, bây giờ tuổi tác đã gần gấp đôi rồi, cho dù anh không làm gì, em nuôi anh cũng không thành vấn đề!”

Tôi biết tâm trạng của Lý Hào Kiệt bây giờ rất sa sút, thế nên tôi cố gắng thể hiện thái độ nhẹ nhàng.

Người đàn ông đặt tay lên cổ tôi, hơi dùng sức kéo tôi vào lòng, lát sau mới nói: “Ngốc ạ, người phụ nữ của anh có thể lựa chọn vất vả vì sự nghiệp của mình, nhưng không thể không có lựa chọn nào khác.”

“Em… em rất thích công việc hiện tại, cũng nguyện vất vả. Em có thể nuôi bản thân, và cả anh nữa.”

Tôi ôm lại anh, tiếp tục nói.

“Vậy còn con của chúng ta?”

Câu nói của Lý Hào Kiệt khiến tim tôi thắt lại.

Thiểm Thiểm ư?

“Thằng bé…”

“Hôm đó rất xin lỗi em, anh muốn cùng Lâm Tuyền đi bàn một hợp đồng quan trọng, thế nên…”

“Không sao cả, em hiểu.”

Tôi biết, Lý Hào Kiệt thật sự không cố ý làm tổn thương Thiểm Thiểm.

Mặc dù tôi thường tự nhắc nhở mình, nhưng đối với anh, tôi vẫn luôn lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

Người đàn ông đứng lên, nhìn tôi, vẻ mặt dường như đã khá hơn ban nãy nhiều, khóe miệng anh cong lên: “Vì em, vì con của chúng ta, anh sẽ cố gắng.” Anh nói xong thì vỗ mu bàn tay tôi: “Đi thôi.”

Khi chúng tôi đi ra ngoài cửa trung tâm Noah, nhân viên công tác đi qua nói: “Bữa tiệc được tổ chức ở bên đó ạ.”

Thì ra sau buổi đấu giá còn có tiệc.

“Tôi còn có việc, không tham gia.” Lý Hào Kiệt nói xong thì định ra ngoài.

Nhân viên công tác chỉ chịu trách nhiệm thông báo, chắc chắn sẽ không ép người ta tham gia.

“Tiểu Điệp.”

Tôi và Lý Hào Kiệt đang định đi thì nghe thấy tiếng gọi tên tôi giữa những âm thanh huyên náo đằng sau. Rõ ràng bao nhiêu giọng nói như vậy, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng Lý Trọng Mạnh gọi mình.

Tôi quay lại, thấy Lý Trọng Mạnh đang bị một đám người vây quanh đi về phía chúng tôi. Những người vây quanh anh ta đều mang vẻ mặt nịnh bợ.

Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, do dự một lát mới nói: “Chúc mừng anh, tôi còn có việc, đi trước.”

Tôi không biết nên xưng hô với Lý Trọng Mạnh như thế nào nữa rồi.

Gọi anh Mạnh ư? Chuyện anh ta làm đã bại lộ, tôi không gọi nổi.

Gọi bác sĩ Lý? Anh Lý? Tổng giám đốc Lý? Tôi không nghĩ ra, thế nên bỏ luôn xưng hô.

Lý Trọng Mạnh nhìn tôi rồi lại nhìn Lý Hào Kiệt bên cạnh, vẻ mặt vẫn ôn hòa: “Bây giờ còn chưa đến bữa tiệc, anh có chuyện muốn nói với Tiểu Kiệt, cùng đến phòng nghỉ đi.”

“Không, chúng tôi không quấy rầy nhã hứng của chú ba nữa, chúng tôi đi trước.”

Lúc Lý Hào Kiệt nói, tôi chỉ cảm thấy bờ vai hơi nặng. Nghiêng đầu thì thấy cánh tay Lý Hào Kiệt khoác lên vai tôi.

Rõ ràng anh chỉ đặt tay nhẹ nhàng, nhưng đối mặt với Lý Trọng Mạnh tôi lại cảm thấy nặng nề không gì sánh được.

Lý Trọng Mạnh nhìn chằm chằm cánh tay đặt trên vai tôi của người đàn ông, chiếc mặt nạ trên mặt cuối cùng cũng không che được nữa, anh ta chìa tay ra, nói với tôi: “Tiểu Điệp, qua đây.”

“Tôi…”

“Lẽ nào em đã quên em là vị hôn thê của anh?”

Giọng Lý Trọng Mạnh đã không còn chút ấm áp nào, chỉ còn lại mệnh lệnh sắc bén!

“Xin lỗi, chuyện này để bàn sau đi.”

Tôi đâu thể nói ra những chuyện kia trước mặt nhiều người như vậy.

Lúc này, Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh lại nói: “Hay là đến phòng nghỉ đi.”

Chắc chắn Lý Hào Kiệt cũng hiểu, chúng tôi không đi nổi nữa rồi.

Dù sao cũng phải giải quyết vấn đề. Đã vậy thì vì nhà họ Lý, cũng phải tìm một nơi riêng tư để nói.

“Ừm, tôi quên mất, có vài phòng nghỉ cũng coi như dành riêng cho Tiểu Kiệt rồi.” Lý Trọng Mạnh lạnh nhạt nói.

Những lời này bây giờ nghe có vẻ rất thê thảm.

Chúng tôi cùng đi đến phòng nghỉ.

Khi chúng tôi đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong đầy các vệ sĩ mặc đồ đen! Lý Hào Kiệt lập tức đứng lại, quay người muốn đi, nhưng hai bên hành lang cũng đột nhiên xuất hiện cả đám vệ sĩ!

Bọn họ vây chặt hai chúng tôi.

Lý Trọng Mạnh nhìn ra bên ngoài, nói với vẻ lạnh lẽo: “Xin mời.”

Đây không phải mời. Chúng tôi không có đường lui, chỉ đành bước vào.

Chúng tôi vừa vào, cửa phòng đã đóng lại, Lý Trọng Mạnh lại nói bốn chữ kia: “Tiểu Điệp, qua đây.”

“Anh Lý, xin lỗi, tôi đã không còn muốn kết hôn với anh nữa rồi.” Nơi này có vệ sĩ nhưng không có người ngoài, tôi không còn muốn giấu giếm gì nữa.

“Vì Tiểu Kiệt ư?” Lý Trọng Mạnh nhìn sang Lý Hào Kiệt.

Câu nói của tôi chẳng khiến anh ta bất ngờ chút nào.

“Không phải.” Tôi lắc đầu, đứng đó nhìn anh ta: “Trong thời gian tôi hôn mê, người ở bên tôi không phải anh mà là Lý Hào Kiệt, mà trong thời gian đó anh đã làm gì? Anh sai người lấy nghiên cứu AI của Lý Hào Kiệt, nghĩ biện pháp đánh bại anh ấy! Sở dĩ ông cụ Lý khuyên tôi đính hôn với anh chẳng qua là vì anh lấy tài liệu AI ra uy hiếp ông ấy!”

Lý Trọng Mạnh nghe tôi nói xong thì đi tới bên ghế sô pha chậm rãi ngồi xuống, nói với người bên cạnh: “Lấy đồ ra đây.”

Người đó mở túi tài liệu trong tay, lấy ra một chiếc ổ cứng di động màu đen và vài thứ dường như là bản hợp đồng gì đó.

Tôi nhìn kĩ một lát mới nhận ra, người lấy đồ chính là Vương Siêu!

Năm đó lúc tôi bị hủy nhan sắc, chính ông ta là người đến gặp tôi với thân phận trợ lý của nhà tài trợ.

Nhìn Vương Siêu, lại nhớ lại chuyện năm đó, cuối cùng tôi cũng nói: “Vụ bắt cóc năm đó quả nhiên là do anh sắp xếp, đúng không? Người bảo vệ tôi, không để tôi bị cưỡng hiếp chính là anh đúng không!”

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi lại tin Lý Trọng Mạnh là người tốt! Đúng là quá ngu xuẩn!

“Anh nói không phải thì bây giờ em cũng sẽ không tin mà?”

Lúc Lý Trọng Mạnh nói câu này, ánh mắt đầy vẻ bi ai.

Nhưng anh ta nói đúng, tôi sẽ không tin.

Tôi không trả lời anh ta.

Lý Trọng Mạnh lấy hai thứ đồ trong tay Vương Siêu đưa qua: “Biết đây là thứ gì không Tiểu Kiệt?”

“Toàn bộ tài liệu nghiên cứu AI, và cả bản hợp đồng đấu giá lần này.” Lý Hào Kiệt trả lời.

Anh dẫn tôi ngồi xuống vị trí sô pha đối diện với Lý Trọng Mạnh.

Tay người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên vai tôi, không rời ra chút nào.