Đó là Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền.

Chiếc xe nhanh chóng lướt qua nơi đó mà tôi vẫn liều mạng quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của Lý Hào Kiệt.

Tại sao phải như vậy?

Vào lúc đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng và hiện lên đủ loại chuyện giữa tôi với Lý Trọng Mạnh trước kia.

Lẽ nào Lý Hào Kiệt cũng đang lừa tôi?

Điều làm người ta thấy buồn nhất chính là rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy tất cả nhưng trong lòng vẫn muốn tin Lý Hào Kiệt.

Có thể là tôi nhìn nhầm, người đàn ông kia chỉ giống Lý Hào Kiệt thôi.

Thậm chí là bọn họ… bọn họ chỉ đang nói chuyện…

Thật sự quá nực cười, trước đây tôi đã từng nghĩ tới chuyện chia tay với Lý Hào Kiệt, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ngờ trong lòng tôi lại thấy vô cùng đau khổ.

Lúc xe của Đào Nhi chạy đến cửa quán, tôi căn bản không chú ý tới. Mãi đến khi cô ấy mở cửa xe cho tôi thì tôi mới ngẩng đầu và phát hiện ra chúng tôi đã đến nơi rồi.

“Bà chủ, mời xuống xe.” Vương Thanh Thanh đứng bên cạnh còn không quên lấy lòng.

Tôi hơi sửng sốt rồi mới phản ứng được, miễn cưỡng mỉm cười và cố che giấu tất cả cảm xúc trong lòng, bước xuống xe.

Lúc này, Đào Nhi đứng ở bên cạnh nhìn tôi và nhíu mày: “Sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”

“Không.” Tôi lắc đầu.

Vương Thanh Thanh vốn có một trái tim lớn nên nghe Đào Nhi nói vậy lập tức hỏi: “Có phải ở đây quá đắt nên Tiểu Điệp đau lòng không?”

“Sao có thể như vậy được chứ? Sa Điệp có chỗ dựa lớn là Hào Thiên, cô ấy có mua cả nơi đây cũng không đau lòng đâu.” Đào Nhi mỉm cười và nói.

Vào giờ phút này, khi tôi nghe được những lời này chỉ cảm thấy nó vô cùng châm chọc.

Tôi gượng cười và không nói gì.

Bữa cơm này cũng không lâu.

Trong lúc đó, tôi vẫn không nói gì cả. Ban đầu Vương Thanh Thanh còn cố thay đổi không khí, nhưng sau đó không thấy tôi tiếp lời nên cô ấy cũng chỉ vùi đầu vào ăn.

Sau khi ăn xong, Đào Nhi đưa tôi trở về trong nhà.

Tôi trực tiếp lên tầng và mở laptop ra, bắt đầu xem trang mạng xã hội.

Lúc này mới chỉ mấy giờ ngắn ngủi mà tất cả bình luận đã chuyển hướng và còn được lên mục tìm kiếm nóng, lên tới vị trí trước mười. Tiêu đề tìm kiếm nóng là #Hãy xin lỗi Sa Điệp#.

Tôi mở ra một bài tìm kiếm nóng và phát hiện phía dưới còn có bài đăng của bạn tôi thời đại học.

Nội dung là: (Mấy ngày hôm trước, Tống Duyên Khanh cũng chính là Sa Điệp bị bôi nhọ trên toàn mạng, tôi nói giúp cho cô ấy lại bị mọi người phỉ nhổ tới thương tích đầy mình. Nhưng bây giờ, tôi cuối cùng đã có thể nói một cách đàng hoàng rồi!)

Sau đó, phía dưới đều nói về thời gian tôi học đại học.

Bao gồm cả những chuyện khó coi của Tống Duyên Minh thời đại học cũng được thuận tiện nói ra.

Thật ra tôi biết, bạn học này làm vậy cũng không chắc là vì lòng tốt, dù sao bên cạnh hình đại diện của cô ấy có chữ V màu đỏ chớp hiện.

Nhưng dù thế nào, đây cũng là chuyện tốt, khen tôi có thể khiến bọn họ dính chút chú ý của mọi người thì tôi cũng hi vọng mọi người khen nhiều hơn.

Không chỉ bạn học này còn có rất nhiều số marketing vì muốn được nóng theo mà thi nhau chuyển hướng, bắt đầu nói tốt cho tôi.

Trong đó còn có rất nhiều người nói đến quan hệ của tôi và Tống Tuyết.

Sau khi xem qua, tôi cảm thấy một lời khó nói hết được.

Ai có thể ngờ tới, cho dù Tống Tuyết đã qua đời nhiều năm nhưng người giúp đỡ tôi vẫn là bà.

Tôi ra khỏi thư phòng và vào phòng ngủ chính, đứng ở trước ảnh của Tống Tuyết, nhìn gương mặt tươi cười đầy yêu thương của bà mà rưng rưng nước mắt. Tôi đứng ở đó nói: “Bà nội, cám ơn bà.”

Có lẽ nói cho cùng thì trên thế giới này người yêu tôi nhất cũng chỉ có Tống Tuyết.

Tôi vào phòng tắm và tắm rửa, sau khi ra ngoài lại nhận được tin nhắn của Đào Nhi gửi, báo cho tôi biết Studio nhận được một khoản tiền tổng cộng là một trăm năm mươi triệu, mặc dù không ghi tên nhưng có để lại lời nhắn là: (Bồi thường thiệt hại cho Studio).

Tốt quá, tất cả đều đang đi theo hướng phát triển tốt.

Tôi lau khô tóc và ngồi ở trên giường xem bình luận ở các trang mạng xã hội trên điện thoại một lúc đã thấy hơi buồn ngủ nên mơ màng ngủ thiếp đi.

Sau khi tôi tỉnh lại thì ngoài trời tối rồi.

Tôi rời khỏi giường xuống tầng, dưới tầng vẫn chưa sáng đèn. Tôi vừa nhìn xung quanh vừa từ đầu cầu thang bước xuống tầng, chợt dưới chân không vững nên lăn từ trên cầu thang xuống!

“Đau…”

Tôi nằm dưới đất và xoa lưng của mình.

Đau quá đi mất.

Ngay cả đứng lên cũng khó khăn.

Tôi lại nằm như thế một lúc lâu mới dậy được.

Nhìn xung quanh phòng khách tối tăm, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ phòng khách chiếu vào, tôi cẩn thận tìm một lượt mới xác định được Lý Hào Kiệt chưa về.

Cũng đúng. Tôi ngã như vậy, nếu anh đã về rồi thì làm sao có thể không tới được chứ?

Tôi nghĩ đến nụ hôn vào buổi trưa kia.

Trái tim giả vờ kiên cường của tôi cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.

Tôi đứng tại chỗ và không ngừng tự nhủ với mình: Không phải tôi đã quyết định không dựa vào anh nữa sao? Không phải tôi đã quyết định không nghĩ tới anh nữa sao?

Dù sao, chúng tôi ở cùng một chỗ sẽ chỉ càng làm cho mọi chuyện tệ hơn thôi, không ở cùng nhau mới tốt.

Nói vậy, người tôi yêu sẽ không bị tổn thương.

Như vậy thì tốt hơn.

Tôi không ngừng tự nhủ với mình.

Ừ, đã quyết định chia tay thì cũng nên gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng, đúng không?

Trong lòng tôi tự lừa mình dối người mà nghĩ như vậy.

Sau đó tôi xoa thắt lưng và lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thấy phía trên không hề có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào thì trong lòng thấy mất mát.

Tôi gọi vào số điện thoại của Lý Hào Kiệt.

“Reng… reng…” Âm thanh từ trong loa phát đến.

Tôi cầm điện thoại trong tay và lẳng lặng chờ đại khái qua 30 giây, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.

“Alo!”

Tôi mở miệng nói trước.

Bên kia im lặng một lát mới nghe được giọng nói của Lý Hào Kiệt: “Sa Điệp, vừa lúc anh có chuyện muốn nói với em.”

Sa Điệp?

Hình như Lý Hào Kiệt đã rất lâu rồi không gọi tôi xa lạ như vậy.

Sau khi tôi nghe được tiếng gọi này thì trong lòng rối loạn. Tôi đứng rất lâu và nhiều lần muốn mở miệng nói nhưng lời đến miệng dường như nghẹn lại, không sao nói ra được.

Cuối cùng, tôi chỉ nói được mấy chữ: “Anh nói đi.”

Sau khi tôi nói ra mấy từ này, trái tim của tôi dường như cũng treo giữa không trung, thậm chí còn đập chậm lại.

Tôi đang chờ câu trả lời của anh.

Nhưng tôi đột nhiên lại sợ hãi nên sửa lại: “Vậy… nếu không…” Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.

Tôi còn chưa nói ra mấy từ sau đã nghe Lý Hào Kiệt nói: “Sắp tới anh có việc, chúng ta tạm thời không nên gặp mặt.”

Lời anh nói giống như một hồ nước lạnh dập tắt trái tim luôn nóng như lửa của tôi.

“Được, em biết rồi.”

Tôi cũng không biết lúc đó mình nghĩ như thế nào, vào lúc này tôi đứng nghiêm và nói ra năm chữ đó rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi đứng ở trong phòng khách trống trải và yên tĩnh giống như màn đêm.

Trong giây lát, không ngờ tôi không có bất kỳ cảm giác gì, không đau đớn cũng không buồn bã.

Giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ thường ngày, tôi thậm chí còn không có cảm giác gì cả.

Nếu có cũng chỉ là quên chớp chớp, mắt khô khốc.

Tôi không biết một giây tiếp theo mình sẽ phải làm gì.

Đầu óc tôi trống rỗng, tất cả mọi thứ đều dừng lại, thậm chí cũng quên cả suy nghĩ.

Có lẽ đây chính là một cơ chế của não nhằm tự bảo vệ bản thân sao?

Tôi cứ đứng như vậy không biết bao lâu, cuối cùng đầu óc mới dần hoạt động trở lại.

Tôi nhớ rõ ràng chuyện vừa rồi và thì thào tự nói: “Ừ, rất tốt, về sau tôi có thể tập trung thiết kế, cũng không bị cuốn vào những chuyện khiến người ta đau khổ nữa.”