Thấm thoắt một cái, tám năm cũng đã trôi qua… Mọi thứ như chỉ vừa ở đó ngày hôm qua thôi, thế nhưng có lẽ bây giờ cũng đã thay đổi rồi…
Hanagato Shukasa anh bước xuống sân bay, rảo từng bước rất điềm đạm. Hai vệ sĩ hộ tống anh cùng hai người đàn ông khác đẩy hành lý của anh ra khỏi cửa.
Quả thật người ở sân bay này rất đông, mà một bộ phận không ít là những tay phóng viên đang tìm anh để lấy thông tin.
– Giám đốc Hanagato! Đã một thời gian rất lâu ngài ở Mĩ, ngài có dự định gì khi trở về Nhật Bản? – Một tay phóng viên chĩa mic vào anh, giọng điệu hối hả.
– Thưa ngài, có phải ngài định nhắm tới khu đất số 4 ở Saitama không? Nếu vậy ngài sẽ phải đối đầu với tập đoàn Oga. Ngài đã có kế hoạch chưa?
– Có tin đồn ngài chuẩn bị đính hôn với tiểu thư Kanami Sakurako, có đúng không ạ?
– Giám đốc Hanagato sẽ không trả lời phỏng vấn, các người làm ơn đi cho. – Hai vệ sĩ cố gắng bảo vệ Shukasa khỏi đám phóng viên, mệt mỏi đưa anh ra khỏi cổng.
Anh vừa ra tới nơi, một chiếc xe sang trọng chạy qua, dừng lại trước mặt anh. Hai người kia đem vali bỏ vào cốp xe, còn vệ sĩ vẫn cố gắng đưa Shukasa vào xe an toàn.
– Thưa ngài, một câu thôi!
– Giám đốc Hanagato!!
Các phóng viên vẫn nhao nhao cố hỏi, còn Shukasa bỏ mặc tất cả mà yên vị vào trong xe.
Shukasa vẫn bình thản tháo chiéc kính râm, nới lỏng cà vạt tận hưởng không gian yên tĩnh.
– Ôi chà. – Một giọng nói ngọt như mật vang lên bên tai. – Giám đốc điều hành Hanagato Shukasa hiện nay đang rất được giới truyền thông chú ý. Không phải anh lấy đó làm tự hào đấy chứ?
– Cô im đi. – Shukasa lạnh lùng buông.
Kanami Sakurako thản nhiên khoác lấy vai anh, dựa đầu vào cánh tay vững chắc, giọng ngọt ngào.
– Đi đến trung tâm thương mại với em nha. Hôm nay anh được nghỉ làm mà.
– Cho xe đến trụ sở tập đoàn Satake. – Phớt lờ hoàn toàn Sakurako, anh ra lệnh cho tài xế.
– Hanagato Shukasa! Trong mắt anh có còn vị hôn thê này nữa không? Sao anh dám ngang nhiên đi tìm người yêu cũ? – Sakurako giật nảy mình bực bội.
– Chỉ là hôn nhân sắp đặt của cha mẹ, cô còn đòi hỏi gì? – Shukasa cười như trêu ngươi cô, vẫn thái độ khinh miệt. – Hơn nữa, Yui vẫn đang là người yêu tôi. Cũ đâu ra mà cũ.
– Anh trở về Nhật Bản là vì muốn công khai mối quan hệ giữa em và anh mà. Chính anh đã nói với bác gái vậy còn gì? – Sakurako trợn mắt giãy nảy.
– Ô, thế cô nghĩ tôi nói tôi về Nhật để gặp Yui thì mẹ tôi sẽ cho sao? – Shukasa vẫn thản nhiên như không trước thái độ giận dữ của cô, càng chọc Sakurako phát tiết.
Cô nàng giận đến tím mặt, răng cắn vào môi suýt tứa máu, hận bản thân mình không thể đánh Satake Yui một trận hả hê.
– Được rồi, dừng lại. – Thấy chiếc xe đã đến nơi cần đến, Shukasa vui vẻ nói.
Anh bước xuống xe, vẫn thái độ lạnh nhạt.
– Kanami, nhờ cô đem hành lí của tôi về tư gia nhé.
– Anh… Tôi sẽ thưa lại với bác gái. – Sakurako nghiến răng đe dọa.
– Cứ tự nhiên. Tôi có gan đến tìm Yui khắc sẽ có gan đối đầu với mẹ. Vạn sự nhờ cô.
Giọng điệu bình thản của Shukasa mỗi lúc chọc điên Sakurako. Cô nàng hãy còn giận điên lên, còn anh cứ ung dung bước vào trụ sở.
Tám năm trôi qua, tám năm không được chạm vào Yui. Anh vẫn thường xuyên theo dõi cô trên mạng, xem những buổi phỏng vấn hay những bài báo viết về cô mà không khỏi tự hào, hận bản thân không thể hét lên cho cả thế giới biết cô là bạn gái của anh.
Anh cũng cố gắng từ vị trí thấp nhất trong tập đoàn đến chức vị giám đốc điều hành ngày hôm nay. Nếu cứ đà này thì chưa đến năm 30 tuổi anh đã có thể đường hoàng trở thành chủ tịch tập đoàn Hanagato rồi.
Năm nay anh hai sáu tuổi, bị cha mẹ ép đính hôn với Kanami Sakurako. Thế nhưng thâm tâm anh cười mỉa, ngoài một người con gái tên Satake Yui ra anh đâu có thèm để ý tới ai khác. Lần trở về này là để anh cầu hôn cô.
Tám năm ở Mĩ, anh hoàn toàn mất liên lạc với cô. Cô không dùng số điện thoại cũ nữa, cũng không dám điều tra vì mọi hoạt động của anh đều bị giám sát nghiêm ngặt. Anh chẳng có lấy một chút thời gian riêng tư.
Lần này quay về Nhật Bản, anh không thông báo cho cô và bất kì ai. Chỉ trông rằng có thể nhìn thấy gương mặt rạng ngời và hạnh phúc của cô, trông rằng cô sẽ nhào đến ôm lấy anh và nói rằng cô nhớ anh.
Anh tiến đến quầy tiếp tân, nghiêm nghị.
– Liên hệ cho tôi với chủ tịch Satake.
“Chủ tịch Satake”… Năm năm trước, cố chủ tịch Satake Ikishige bị tai nạn, không thể tiếp tục điều hành. Satake Yui thừa kế gia tài từ cha, trở thành chủ nhân tiếp theo của chiếc ghế chủ tịch, và là một nữ doanh nhân thành đạt và xuất sắc khi còn ở độ tuổi rất trẻ. Gọi cô bằng cái tên như vậy thoáng chốc Shukasa thấy nể cô hơn.
– Xin lỗi ngài, chủ tịch vừa ra ngoài cách đây ít phút. Ngài có muốn lên lịch gặp mặt với chủ tịch không? – Nữ nhân viên ái ngại nói.
Trong lòng Shukasa có chút hụt hẫng. Anh đã mong đợi giây phút gặp cô bấy lâu nay, vậy mà cô lại đi mất.
– Cô có biết cô ấy đi đâu không? – Shukasa cố tìm lấy một chút hy vọng.
– Tôi cũng không rõ nữa. – Nữ nhân viên lắc đầu. – Nhưng khoảng năm giờ chiều chủ tịch sẽ quay về đây. Ngài có thể tới tìm vào lúc đó.
Shukasa thất vọng bước ra khỏi trụ sở. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn tới tận ba tiếng nữa. Chắc nên đi đâu đó để giết thời gian.
Đang phân vân suy nghĩ, chợt Shukasa mới sực nhớ tới mấy anh bạn nối khố ngày xưa. Có lẽ nên tới thăm họ đã.
Nghĩ là làm, Shukasa gọi taxi phóng đến khu chung cư Sunshine.
___o0o0o___
Bấm chuông căn hộ ở cuối hành lang, anh vui vẻ đợi.
Chưa đầy phút sau, một người phụ nữ ra mở cổng.
– A, Shukasa! Anh về Nhật Bản rồi? – Mika nở nụ cười tươi tắn.
– Ừ, anh mới về khi trưa thôi. – Shukasa gãi đầu đáp. – Akito đâu?
– Anh ấy vẫn đang ở công ti. Để em gọi cho anh ấy, có lẽ sẽ sắp xếp về được. Anh vào nhà đi. – Mika mở cửa rộng ra mời Shukasa vào nhà.
– Hai người có cuộc sống tốt quá. – Shukasa bước vào trong, nhìn ngắm căn hộ cao cấp rất rộng rãi và tiện nghi mà ca thán.
Trong tám năm đó, Akito đã hỏi cưới được cô bạn gái Mika, và may mắn rước vợ về nhà sớm nhất trong hội. Sau tốt nghiệp, Akito đã thành lập một công ti đồ chơi và hiện nay công việc kinh doanh cũng rất ổn định. Mika hiện đang làm nhà báo, và cũng làm chủ một võ đường riêng. Sự nghiệp của cặp đôi hiện đang rất tốt.
– Cô công chúa nhỏ đâu rồi? – Đi dạo một vòng quanh nhà mà vẫn không thấy người cần thấy đâu, Shukasa bèn hỏi.
– Kaori á? Con bé đang ở nhà trẻ mà. – Mika cười cợt, tay loay hoay pha trà.
Niềm vui quá đủ đầy khi Akito sớm được làm cha. Một đứa con gái rất dễ thương, tên là Manabu Kaori, năm nay cũng được bốn tuổi. Akito thường tự hào chụp hình và quay video cô bé gửi cho Shukasa để khoe anh.
– Cả gia đình hạnh phúc thật đấy. Kaori đúng như là một “tiểu Mika” vậy. – Shukasa ngước lên nhìn tấm ảnh chụp ba người ở công viên, cười nói vô cùng vui vẻ. – Lần này trở về Nhật Bản, anh cũng muốn tìm lại hạnh phúc đó.
Nghe đến đây, chiếc thìa kim loại vô thức rơi mạnh xuống khay sứ, tạo thành một âm thanh vô cùng chói tai. Shukasa quay phắt lại, bắt gặp nét mặt có phần tái đi của Mika.
– Sao thế?
– À… Không… – Cô đặt khay trà lên bàn, cười gượng gạo. – Anh gặp Yui chưa?
– Chưa… – Nghe đến đây, Shukasa thất vọng thở dài. – Ban nãy tìm đến trụ sở mà cô ấy không có ở đó. Lát có lẽ anh sẽ quay lại.
Shukasa vu vơ nói mà không hề để ý đến nét mặt đã cứng đờ và tái đi của Mika. Lúc anh vừa kịp nhận ra, cô đã cười lạnh mà rằng.
– Anh thật không biết liêm sỉ là gì. – Shukasa tròn mắt ngạc nhiên với lời nói của cô. Lúc anh còn chưa kịp nói gì, Mika phủi tay. – Em mệt rồi, xin phép đi nghỉ. Akito sẽ về ngay thôi.
Nói rồi cô đi thẳng một mạch vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Shukasa đến trố mắt ngạc nhiên với thái độ và lời nói trong phút chốc thay đổi đột ngột. “Không biết liêm sỉ”? Gì chứ, anh sao?
Đang bực bội và khó hiểu, lại nghĩ hồi xưa tâm tình Mika cũng thay đổi xoành xoạch, Shukasa lại thôi không nghĩ nữa, lôi điện thoại ra chơi game.
Chừng nửa tiếng sau, cánh cửa chính bật mở, Akito lao vào, hét toáng lên.
– Thằng khỉ này, về sao không báo trước một tiếng? – Akito tí tởn vỗ vai Shukasa, cười ầm lên. – Tớ gọi cho cả Kuro với Haruka rồi, họ cũng đến đây ngay.
– Tám năm rồi mà cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào. – Shukasa nhìn bản tính tùy tiện của Akito mà cười trừ, nhưng trong lòng lại thấy rất vui.
Hai người tám chuyện một lúc nữa thì Kuro và Haruka cũng tới nơi.
Kuro hiện đang làm luật sư, rất có tiếng tăm. Haruka không học đại học mà chú tâm vào diễn xuất. Bây giờ cô nàng cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng của nhà hát kịch.
Có điều, công danh như thế là ổn, nhưng hai người này vẫn chưa đâu vào đâu. Hiện tại vẫn đang hẹn hò, Haruka vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của Kuro khiến anh chàng mệt mỏi. Thế nhưng tình cảm đôi bên còn thắm nồng lắm.
– Shukasa, sống tốt chứ? – Kuro hào hứng vỗ lưng anh.
– Tốt, tốt… – Shukasa bá vai anh, cười khổ. Lát sau nhìn sang Haruka đang đứng bên cạnh. – Chào em, Haruka. Trông em chẳng khác năm xưa chút nào.
Haruka mặc một chiếc váy xòe khá trẻ trung, mái tóc ngang vai thả dài. Ánh mắt cô lạnh như băng trái ngược hoàn toàn với anh.
– Tên khốn nhà anh, cút về Mĩ đi. – Haruka nghiến răng, nét mắt xám xịt.
Shukasa sựng lại, đơ toàn tập, ánh mắt anh không dám rời vào cô gái nhỏ nhắn trước mắt.
– Haruka! – Kuro chau mày không vui.
– Akito, Mika ở nhà đúng không? – Phớt lờ Kuro và Shukasa, Haruka quay sang Akito, nhẹ giọng.
– Ừ, chắc là ở trong phòng ngủ…
– Biết ngay mà, ai muốn nhìn mặt thằng súc sinh này cơ chứ? – Haruka còn khẽ đánh lườm vào Shukasa, rồi bỏ vào phòng ngủ ngồi nói chuyện với Mika.
– Gì chứ? Cả Mika và Haruka sao khó hiểu vậy… – Shukasa lẩm bẩm rồi cùng Kuro ngồi xuống bàn phòng khách.
– Shukasa, họ phản ứng vậy cũng không có gì là ngạc nhiên. – Kuro ngán ngẩm gật đầu. – Họ là bạn của Yui, đương nhiên là thế. Đến tớ là bạn của cậu mà còn không bênh nổi cậu nữa. Tại sao cậu lại làm vậy hả? Cậu có còn lương tâm nữa không?
– Hả? – Shukasa tròn mắt nhìn Kuro.
– Được rồi Kuro. Bọn mình đã thống nhất chuyện của họ thì cứ để họ giải quyết cơ mà. – Akito gạt tay.
– Này… Chuyện gì thế? Có chuyện gì à? Sao mấy cậu ai cũng lạ hết trơn vậy? – Shukasa chớp mắt, thực lòng không thể hiểu nổi.
– Cậu nên tìm gặp và nói chuyện với Yui đi. – Akito đứng dậy tiến về phía tủ để rượu, lựa một chai. – Dù chuyện cậu làm tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng vẫn cứ nên thẳng thắn với nhau.
Shukasa nhướn mày khó hiểu, thật chẳng biết chuyện gì đang diễn ra ở đây cả. Mọi người đều úp úp mở mở, nói những điều mà anh không có bất cứ một thông tin nào.
Gặng hỏi mãi, nhưng Akito và Kuro đều nhất quyết không nói một lời nào. Anh đành không cam tâm uống rượu với bạn.
– Con chào cha. – Đang nói chuyện hả hê, chợt ở cửa vang lên một tiếng chào lảnh lót.
– Kaori! Con về rồi. – Akito vui vẻ chạy ra cửa, bế thốc đứa con gái lên.
Kaori năm nay vừa bốn tuổi, gương mặt đúng là lựa hết những nét đẹp của cả cha và mẹ. Kaori toát lên vẻ đẹp vừa thông minh lanh lợi, vừa nữ tính dịu dàng. Không hổ danh là cô công chúa bảo bối mà Akito cưng yêu hết mực.
– Con chào chú Kuro. – Kaori lễ phép cúi chào. Lát sau quay sang Shukasa, cô bé có nét ấp úng.
– Đây là bạn cha, chú Shukasa, vừa từ Mĩ về. Sau này con phải thương chú ấy giống như thương Kuro đấy nhé. – Akito xoa đầu con gái.
– Con chào chú Shukasa. – Kaori lễ phép cúi chào, thật khiến Shukasa cưng hết biết.
– Bé Kao! Mẹ đã dặn con đi học về phải vào rửa mặt súc miệng cơ mà. – Chợt một giọng nói nghiêm khắc vang lên, Kaori giật mình thoáng sợ hãi.
– Con đi liền nè… – Cô bé tỏ ra biết sợ, lủi thủi chạy vào nhà tắm dưới ánh nhìn nghiêm khắc của Mika.
Đợi cô bé làm xong, Mika chẳng rằng mà bế Kaori vào phòng ngủ cùng cô và Haruka.
Akito nhìn vậy bất giác thở dài.
– Kaori về… Vậy là đã năm giờ rồi. – Như sực nhớ ra điều gì đó, Shukasa hoảng hốt bật dậy. – Hai cậu uống tiếp đi, tớ về trước.
– Ừ, bữa sau tụ tập tiếp nhé. – Akito vẫy tay.
Đợi anh đi rồi, từ trong phòng ngủ, Mika và Haruka bước ra ngoài, ngồi xuống cạnh hai người.
– Em thái độ hơi quá đấy. – Akito nhìn Mika tỏ vẻ không vui.
– Em thật không hiểu nổi sao hai anh lại có thể thản nhiên uống rượu với kẻ nham hiểm như hắn? – Haruka nhướn mày, giọng nói lộ rõ sự khó chịu bức bối.
– Anh không tin Shukasa lại làm điều đó. – Kuro thẳng thừng gạt tay.
– Là giết người! Hắn ta đã lên kế hoạch giết người đấy. Một kẻ như hắn còn có thể làm điều kinh khủng hơn với Yui cơ mà. – Haruka ôm đầu khổ não, thâm tâm hận anh khôn cùng.
– Dù sao cũng nên để bọn họ nói chuyện riêng với nhau. – Kuro xoa lưng Haruka để giúp cô bình tĩnh lại, trong tâm vẫn cầu mong đó không phải sự thực.
___o0o0o___
Hết chương 1.