Lần trước là uống thuốc ngủ, lần này là cắt cổ tay…
Tuy rằng mất máu rất nhiều, nhưng nhờ đưa đi cấp cứu kịp thời đã kịp giữ lại tính mạng.
Năm giờ sáng, Yui lén nhìn vào phòng hồi sức sau cấp cứu, thở dài đau lòng. Cô bèn rút điện thoại ra, gọi cho một người.
– Lâu rồi không gặp. – Mika cắm bó hoa hướng dương vừa mua từ cửa tiệm lên chiếc bình để sẵn trên bàn. – Là Yui có kể cho em nghe qua chuyện của anh, hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ, em muốn đến thăm anh.
Tsukasa yếu ớt nhìn cô gái vừa bước vào. Dáng dấp cao ráo, mái tóc màu nâu tây xõa ngang vai. Cô nở một nụ cười rất tươi nhìn anh.
Trong bộ đồ bệnh nhân nhìn anh lại càng yếu ớt hẳn. Làn da trắng bệch, môi không còn sắc hồng, khô khốc. Hốc má gầy sộp và hốc mắt thâm quầng.
Mika vẫy vẫy tay, từ cửa một cô bé năm tuổi lon ton chạy vào. Kaori rất lễ phép, nhìn Tsukasa mỉm cười, rồi nắm lấy tay anh.
– Chú ơi, chú phải mau khỏe nhé. Cha cháu nói sức khỏe và sinh mạng của mình là được chúa trời ban cho, phải biết trân trọng.
Anh nhìn cô bé, cười gượng gạo, rồi nắm lại tay Kaori. Chẳng hiểu sao, nhìn con bé lại rất nhẹ lòng.
– Kao-chan, con ra với cha nhé. Mẹ muốn nói chuyện riêng một lát. – Mika xoa đầu Kaori.
Cô bé gật đầu ngoan ngoãn rồi nhanh chóng chạy ra, còn cẩn thận khép cửa lại.
– Con gái em rất dễ mến. – Tsukasa nhìn theo bóng lưng cô bé, khó khăn lên tiếng.
– Cảm ơn anh. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà em được ban tặng, và em và chồng em đều rất biết ơn.
– Gia đình em rất hạnh phúc…
Mika ngồi xuống bên giường bệnh, gật đầu cười.
– Hồi trước, cái tình cảm ngốc nghếch dành cho anh bị tan vỡ ấy, em đã từng rất tuyệt vọng. Em giữ thói quen của anh, từ món bánh sữa hotokeki, tới cả thói quen hút thuốc. Em cứ nuôi một hoài niệm về mối tình đầu là như thế. – Mika hồi tưởng lại, ánh mắt xa xăm. – Cho đến khi em gặp được chồng em. Em thật may mắn vì đã gặp được một người tốt mà không phải chờ đợi quá lâu. Đó là người đã giúp em biết thêm nhiều món ăn ngoài chiếc bánh sữa, là người đã khiến em ngừng hút thuốc vì đó là thói quen rất có hại cho sức khỏe, là người cho em biết, sau tuyệt vọng người đi trước để lại, sẽ có một người khác mang hy vọng tới.
Tsukasa nhìn cô, anh rất để tâm từng lời cô nói.
– Xin lỗi, anh không biết đã khiến cho em đau lòng như vậy.
Nhưng Mika lại bình thản lắc đầu.
– Không, em rất biết ơn anh. Không có người đến trước, thì sẽ không có người đến sau. Anh đã dạy cho em rất nhiều thứ.
– Và em tới đây để khuyên anh vì Yui nhờ? – Tsukasa cười nhạt thếch. – Thật tiếc, chuyện của anh không giống như em. Anh đã đợi cô ấy mười bốn năm. Suốt bằng ấy thời gian, anh không tài nào quên được cô ấy. Bây giờ cũng thế, anh sẽ chẳng tìm được một người nào khác giúp anh quên được cô ấy cả. Cách duy nhất để anh tự giải thoát chính là đi tìm cô ấy, lúc đó sẽ không ai chia tách được nữa.
– Đừng. – Mika giữ chặt lấy tay Tsukasa, kiên quyết. – Em giúp Shukasa chuyển lời tới anh.
Thế rồi Mika nhẹ nhàng thuật lại từng lời của Shukasa mà Yui kể cho cô hồi sáng sớm. Đó là những lời Shukasa đã nói trong đêm.
Nghe xong, Tsukasa đau lòng, nhắm chặt mắt. Anh đau như cứa xé ruột gan, càng nhớ về người con gái đó, càng quặn lòng.
– Tsukasa, em biết anh không may mắn được như em. Nhưng em hiểu lí do tại sao chị ấy lại chọn con đường đó. Em tin rằng nguyện vọng lớn nhất của chị ấy là tiếp tục được tồn tại trong kí ức của anh. Mọi chuyện bây giờ có thể sẽ rất khó khăn với anh, nhưng đó là giải thoát của chị ấy. Chị ấy sẽ không còn sống trong dằn vặt bởi những tội lỗi của mình, bây giờ chị ấy đã hóa kiếp rồi, để lại trở thành một con người tốt hơn. Anh sẽ mừng cho quyết định của chị ấy chứ?
Tsukasa lảng đi, quay đầu ra cửa sổ, lát sau nhẹ nhàng nói.
– Cảm ơn em vì đã tới thăm anh. Xin lỗi, bây giờ anh muốn nghỉ ngơi một lát.
Mika nhìn anh mà đau lòng, rồi đứng dậy chào tạm biệt anh ra về.
Hoa hướng dương hướng về phía cửa sổ, ngẩng cao kiêu hãnh.
Một con chim sẻ bay đến cành cây bên ngoài, đứng nhìn vào phòng bệnh của anh, hót líu lo, rất êm tai.
Tsukasa nhắm mắt, anh ngửi thấy mùi hoa tươi từ bên ngoài theo gió bay vào phòng bệnh. Nắng lên, nhẹ nhàng hắt vào phòng, rất dịu dàng và dễ chịu.
Hình như nắng cũng có mùi thơm…
Anh mở mắt, nhìn chú chim sẻ vẫn đậu ở đó, lâu lâu lại cất tiếng hót. Bàn tay đang nắm chặt liền buông ra, thả lỏng, gân tay dần dần nhạt đi.
“Mami, em có thật sự cảm thấy nhẹ nhàng chưa?”
– Sao cơ? – Hanagato Junkasa ngạc nhiên, lặp lại. – Cháu muốn từ chức?
– Vâng. – Tsukasa cúi đầu, giọng nhẹ nhàng. – Sau bao nhiêu chuyện, cháu không nghĩ cháu còn đủ khả năng và sức khỏe để tiếp tục giúp chú điều hành tập đoàn. Cổ đông chắc cũng không còn tín nhiệm cháu nữa.
Hanagato Junkasa đau đầu vò tóc. Dù gì, Tsukasa trên cương vị phó chủ tịch chính là một nhân tài lớn, đã giúp cho ông không ít.
Junkasa từ sau khi bị tấn công bởi Kahara Mami hơn một năm trước đã yếu đi rất nhiều, nên hầu như không còn đến công ty nữa. Mọi việc điều hành đều do Tsukasa và Shukasa đảm nhiệm, chỉ có các quyết định quan trọng mới thông báo cần ông thông qua.
Ông biết rõ tình hình của Tsukasa dạo gần đây nên cũng không muốn gây khó dễ, dù gì đây cũng là con trai duy nhất của anh trai ông, là cháu ruột của ông. Nhưng nếu để cho Tsukasa đi thì mọi việc ở tập đoàn chính là mất đi một nhân tài để lãnh đạo.
Sáng sớm, lúc ông và Yuko vừa ăn sáng xong thì Tsukasa đã đến xin phép chuyện này. Bây giờ ông đang cực kì khó xử, ngay cả Yuko đang đứng bên cạnh cũng không biết nên khuyên thế nào.
– Ta hiểu hoàn cảnh của cháu, nhưng cháu thật sự bị ảnh hưởng tới mức này sao? – Junkasa băn khoăn. – Thế từ chức rồi cháu định làm gì?
– Cháu định sẽ chuyển tới Hokkaido. – Tsukasa cười, một nụ cười rất nhẹ nhàng. – Cháu đã mua một nông trại ở đó. Từ giờ cháu muốn chăm sóc nông trại đó, những tranh chấp trong thương trường thật sự quá sức với cháu rồi. Bằng con đường này cháu muốn tịnh tâm một thời gian, và cũng muốn được thư giãn nữa.
Lý do thế này Junkasa thật sự càng không thể từ chối. Ông ngả người ra sau ghế, uống một ngụm hồng trà.
– Cứ để anh ấy đi đi, cha.
Đột ngột, từ đằng sau, Shukasa điềm đạm lên tiếng. Đứng cạnh anh là Yui cũng đang rất lễ phép bước vào.
Hôm nay là ngày về nhà lớn như thường lệ. Chỉ là không ngờ khi vừa tới đã nghe được cuộc nói chuyện của Tsukasa về vấn đề này.
– Nếu vậy con thật sự sẽ rất vất vả đấy, Shukasa. – Junkasa thở dài nhìn con trai.
– Không sao, con lo được. Đây là nguyện vọng của Tsukasa, con cũng mong anh ấy sớm vượt qua khủng hoảng này.
Tsukasa nhìn anh, mỉm cười hàm ý cảm ơn.
Junkasa đắn đo một lúc, rồi đành gật đầu.
– Thôi được. Cháu cứ làm điều cháu muốn, bất cứ lúc nào cháu đổi ý thì cứ về. Tập đoàn Hanagato luôn coi trọng nhân tài.
Tsukasa cúi gập người, cảm ơn thành kính.
Lát sau, anh quay sang Shukasa, bắt tay anh.
– Shukasa, cậu nghe anh nói. Nhất định không được để vuột mất người mình yêu, làm gì cũng không được để bản thân phải hối tiếc.
Shukasa nhận lời khuyên của anh trai họ, trong lòng nhói lên một khắc nhưng cũng cúi đầu cảm tạ.
Tsukasa rời bước, Yui nhìn theo, dịu giọng.
– Anh ấy thật sự rất mạnh mẽ…
– Ừm…
Junkasa uống một hơi cạn cốc hồng trà, hít một hơi.
– Đành vậy, Shukasa. Ngày mai ta sẽ triệu tập một cuộc họp cổ đông, đưa con lên chiếc ghế phó chủ tịch.
Yui ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cười tươi mừng rỡ.
Shukasa gật đầu nhẹ, rồi quay sang nhìn Yui đang ra dấu hiệu victory với mình, nhoẻn cười.
– Yui. – Đang vui vẻ chúc mừng Shukasa, Yui bị Junkasa gọi mà giật mình.
Cô luống cuống vâng dạ.
– Chiếc ghế giám đốc điều hành, con ngồi vào được không?
Yui được một phen chấn kinh.
Cô có nghe nhầm không? Gì cơ? Giám đốc điều hành? Chính là chiếc ghế mà Shukasa vừa ngồi ấm mông sao?
Ngay cả Shukasa là con trai duy nhất của Junkasa cũng phải bắt đầu từ chức vụ thấp nhất, rồi mới leo dần lên vị trí phó chủ tịch hiện giờ. Một đứa con gái là người ngoài mới gả vào nhà Hanagato chưa được bao lâu như cô mà đã được giao cho chiếc ghế này rồi?
– Con đồng ý. – Shukasa điềm đạm khi cô còn chưa lên tiếng trả lời. – Năng lực trong kinh doanh của Yui thật sự không thể đùa được, có nhiều khi còn chuẩn, còn ác hơn cả con.
– Ta biết, nên ta mới có ý đó. – Junkasa gật gù. – Từ khi con bé lên điều hành tập đoàn Satake, mọi người đều đã ca ngợi con bé là nhân tài. Đến cả ta năm đó còn thua nó nhiều vụ. Để nó đảm nhiệm vị trí này, chắc chắn sẽ giúp đỡ con không ít.
Nhìn Yui vẫn đang há hốc không tin những lời cô vừa nghe thấy, Hanagato Yuko bật cười.
– Sao thế? Chẳng phải ở công ty con được giao cho quyền hành ngang cơ Shukasa hay sao? Có người còn bảo con là cái tập đoàn này chính là của con, thích dùng gì thì dùng mà. Hôm nay là chính thức cho con cái quyền ngang Shukasa đấy, còn ngạc nhiên gì?
Shukasa giật mình, liền giả vờ ho lụ khụ lấp liếm.
Yui đỏ bừng mặt, vội vàng xua tay.
– Là Shukasa trêu con đấy, mẹ nghe làm gì. – Lát sau, khi tiếng cười dần lắng xuống, cô mới e dè nói. – Với con đây là cơ hội tốt để con quay lại với ước mơ và đam mê của con, nhưng thật sự có ổn không? Cha mẹ tin con sao? Dù gì hồi trước cũng vì con mà tập đoàn Satake…
– Không đâu, lần đó là con muốn cứu tập đoàn Hanagato. – Junkasa điềm đạm phủ nhận. – Nếu không nhờ con thì bây giờ đã không còn Hanagato nữa. Đây là sự trả ơn. Năng lực của con, chẳng ai dám nghi ngờ, nếu có thì cũng là sự đố kị.
Yui đỏ mặt, lát sau cười tươi.
– Con nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của cha mẹ.
Điều đáng ngạc nhiên là lần này, buổi họp cổ đông không mấy căng thẳng. Hầu hết tất cả đều tán thành việc thăng chức cho Shukasa và đưa Yui ngồi lên chiếc ghế chủ tịch.
Trong tập đoàn Hanagato, hơn 50% số cổ phần đã thuộc về thành viên gia tộc, nên không giống các tập đoàn khác, quyền quyết định của tập đoàn Hanagato không hề bị chi phối.
Hanagato Tsukasa nắm 7.68% số cổ phần, sau khi rút đã chuyển nhượng lại cho Yui. Cộng với việc bỏ thêm một số cổ phần nữa, hiện Yui đang là người cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn, chỉ sau cha mẹ chồng và chồng cô.
Thời gian qua Yui đã làm không ít việc, mà chiến tích lớn nhất lại chính là thu mua tập đoàn Maru khiến cho các cổ đông cá kiếm được một phần rất ổn. Không mấy ai giám nghi ngờ khả năng của cô, dù có nghi ngờ cũng không dám thể hiện ra nên buổi họp rất suôn sẻ.
Yui bước vào phòng làm việc của Tsukasa. Từ giờ đây chính là địa phận của cô. Trên bàn làm việc là laptop của cô và hai chiếc máy tính để bàn cùng các đồ dùng văn phòng khác. Ngoài ra còn có một chiếc bảng màu vàng kim kê rất ngay ngắn, “Giám đốc điều hành – Hanagato Yui”. Đồ đạc của Tsukasa đã được chuyển đi hết, chỉ còn lại cái vỏ, cô muốn gọi phòng tài vụ chuẩn bị vài thứ trong phòng làm việc cho đỡ trống phòng.
Chị phó phòng thư kí Toyama được thăng chức lên vị trí trưởng phòng, Yui bắt đầu suy nghĩ nên gọi ai lên làm trợ lý cho cô. Cô thân với Saotome Yukiko nhất, nhưng chị Toyama năng lực lại tốt hơn.
Đang ngẫm nghĩ một lúc, cô liền sực nhận ra. Nhưng cô đang làm thư kí riêng cho Shukasa, nếu vậy sẽ để ai thay thế đây? Cô thật tham lam, vừa không muốn để cô gái khác làm thư kí cho anh, vừa rất muốn chiếc ghế giám đốc này. Yui ngồi lên mép bàn, nghịch nghịch vài văn phòng phẩm, ngẫm nghĩ. “Phòng thư kí dạo này cũng thiếu nhân lực quá. Có nên tuyển thêm vài nhân viên nam không nhỉ?”
Đột ngột, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Cô ngẩng đầu lên, cất giọng mời vào.
Mái tóc vàng óng như nắng xõa xuống ngang vai, đôi môi màu đỏ cherry nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Cô gái ấy bước vào, nở nụ cười rất tươi.
– Xin chào, chúc mừng nhé, chị Yui. Tôi đã nghe tin rồi.
Yui sững lại, đứng nhìn cô ta trân trối.
– Selena, cô về rồi?
– Vâng. – Selena hồn nhiên bước đến không chút kiêng nể. Cô nàng đặt một túi quà lớn lên bàn làm việc của cô. – Đây là chai vang nho rất ngon, là loại thượng hạng. Cái này để làm quà cho cô.
Yui cười nhạt thếch nhìn cô nàng đi loanh quanh thăm thú phòng làm việc, miệng thao thao bất tuyệt nói mấy chuyện linh tinh.
– Một tháng qua cô ở đâu? Không có giấy xin phép, để xem phòng nhân sự sẽ kỉ luật cô thế nào.
– Chẳng sao hết. – Selena nhún vai cười. – Shukasa bảo rồi, từ hôm nay tôi sẽ quay về bên cạnh anh ấy. Anh ấy sao có thể nỡ lòng kỉ luật tôi được chứ?
Yui cười nhạt, lạnh lùng di chuyển ngồi xuống ghế làm việc, day day thái dương.
Selena để ý thái độ có phần khác lạ của cô, lại lon ton chạy đến, hiếu kì cười.
– Để tôi đoán nhé. Thời gian qua không có tôi, chị chắc chắn đã được ở cạnh Shukasa rồi. Bây giờ tôi quay về, chị lo rằng tôi sẽ dành anh ấy với chị, đúng không? – Nói rồi Selena quay lưng lại với cô, nhìn vu vơ. – Nhưng biết làm sao được, nãy anh ấy bảo tối nay sẽ sang nhà tôi. Tôi cũng chẳng chèo kéo chồng chị, là Shukasa tự muốn, đâu trách tôi được đúng không? Với cả, nếu anh ấy thật sự yêu chị, chắc chắn sẽ không để tôi chen vào giữa hai người. Tình hình này, chậc, thật khó để người ngoài không nghĩ thời gian qua chị là người thay thế bất đắc dĩ của tôi…
___o0o0o___
Hết Chương 42.