– Vậy đó, ngài Lambert… – Cơ thể trắng ngần của người đàn bà quấn quanh vóc dáng cao lớn của người đàn ông, tiếng nói nhỏ nhẹ chảy xuống tai. – Con đàn bà đó chỉ mới nổi lên một hai năm, mà dám tranh sân vận động lớn nhất nước Pháp này tổ chức concert với người ta. Ngài mà không giúp người ta, người ta uất tới chết…

Người đàn ông thở dài, giang tay ôm người phụ nữ kia vào lòng, chán chường:

– Muốn làm gì?

– Thật ư? Ngài giúp người ta ư? – Cô ta mừng rỡ bật dậy, thấy cái gật đầu trong đêm tối của người đàn ông mà vui vẻ đặt một nụ hôn lên má anh ta. – Người ta chỉ muốn dạy dỗ con nhỏ kia một bài học thôi. Ngài chỉ cần cho vệ sĩ của ngài vui vẻ cùng cô ta, quay một cái video tung lên mạng xem cô ta còn có mặt mũi tổ chức concert nữa không.

Anh ta gật đầu chấp thuận, rồi mạnh mẽ đem cơ thể nhỏ nhắn của cô ta đặt xuống dưới thân mình, mạnh mẽ chiếm đoạt.

– Tên cô ta? – Chất giọng trầm khàn của anh ta vang lên giữa màn đêm u tịch.

Cô gái thở dốc, đôi môi nhỏ nhắn kêu lên những âm thanh ám muội.

– Là Wakaru… Wakaru Mai…

Đôi mắt của Satake Mai tối đen, cô cố gắng cựa quậy nhưng bất thành. Cô cảm nhận được mình đang bị đặt trên giường, chân và tay đều bị trói chặt, ngay cả mắt và miệng cũng bị bịt lại bằng băng dính.

“Cái này là bắt cóc cưỡng đoạt sao? Nhưng mình chỉ mới mười bảy tuổi, bọn này làm vậy không sợ mình tố cáo sao?”

Đôi tai cô cảm nhận được một người đang tiến lại gần, tháo băng dính bịt mồm cô, tiếng người đàn ông cười khanh khách:

– Cô gái à, có trách thì trách cô động đến chị Garcia. Thôi thì chi bằng ngoan ngoãn phục vụ chúng tôi. – Anh ta đặt cô tựa xuống thành giường, vui vẻ xoa má cô.

“Garcia? Hóa ra là Lena Garcia…” Đôi môi xinh đẹp của Satake Mai khẽ nhếch lên.

Chị ta là ca sĩ có tiếng tăm ở châu Âu này, nghe nói có vị đại gia nào đấy chống lưng nên càng hống hách, mọi việc đều được nâng đỡ thuận lợi. Nhưng tuần trước, cô có xảy ra tranh chấp với chị ta về việc tổ chức concert trùng ngày trùng địa điểm, không ngờ lại bị giở trò này.

Cô nghe tiếng cười và các giọng nói khác nhau, đoán rằng ngoài cô ra còn ít nhất bốn người đàn ông nữa.

– Chị ta trả anh bao nhiêu? Tôi trả cao hơn. – Mai nhẹ nhàng nhưng kiên nghị đàm phán. – Dù sao tôi cũng còn là trẻ vị thành niên, các anh không sợ tôi tố cáo sao?

Anh ta nghe thấy thế, liền cười lớn.

– Tố cáo? Tố cáo với ai cơ? Cô định tố cáo ngài Wiatt Lambert với cảnh sát sao? Sợ là chính phủ cũng không dám ra mặt bảo vệ cô.

“À, ra là Wiatt Lambert…” Cô khẽ mỉm cười. Cô đã nghe về cái tên này, một người đàn ông đáng sợ quyền lực nhất hắc đạo, cũng là người đứng đầu tập đoàn xuyên quốc gia Lambert – một trong ba tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới. “Lena Garcia tìm được kim chủ khủng như thế này cũng xem như là có tài…”

– Này, đặt máy quay chưa? – Tên đàn ông kia quay lại hỏi.

“Hóa ra định làm nhục mình…” Cô cố gắng cựa quậy lần nữa, nhưng xem ra tay và chân đều bị trói chặt, ngay cả mắt cũng không thấy gì.

Bàn tay to lớn của tên đó lần mò cởi cúc áo đồng phục của cô.

– Khoan đã! – Mai vội vàng kêu lên. – Các anh định làm chuyện đó với tôi mà trói chặt chân thế này thì còn có thể làm gì được nữa?

Bọn chúng đơ ra một hồi rồi cười lớn.

– Xem cô bé này hiểu chuyện chưa kìa? – Rồi một tên lắc đầu cười, tháo dây trói cổ chân cô.

Lúc chúng chuẩn bị cởi áo đồng phục, Mai lại lên tiếng can lại.

– Này, đây là lần đầu tiên của tôi đó. – Giọng cô yếu ớt. – Không định cho tôi nhìn thấy mặt các anh sao?

– Hả?

– Chắc các anh cũng biết, tôi là thiếu nữ châu Á thuần. Mắt tôi đen và ngây thơ hơn các cô gái Tây phương đấy. Cha tôi còn nói, mắt tôi lúc khóc rất đẹp…

Bọn kia có vẻ lưỡng lự một chút, nhưng chắc chắn đã bị rung động. Mai nghe động tĩnh, liền đoán trong phòng có một người nữa đang im lặng quan sát tất cả, giống như là sếp của bọn kia vậy. “Chắc chắn không phải Lena Garcia, nếu là chị ta sẽ không có chuyện im lặng quan sát thế đâu…”

Giống như được sự đồng ý, tên đó vòng tay ra tháo băng dính bịt mắt của cô.

Cô nhắm chặt mắt, lúc thấy được tháo băng dính liền từ từ hé mắt ra. Tầm nhìn còn mờ nhòe, vì nước mắt long lanh. Gương mặt cô đỏ ửng lên, đôi mắt to tròn như pha lê ầng ậc nước.

Một thiếu nữ mười bảy tuổi ngồi trên giường, trong bộ đồng phục bị trói lại, cùng sắc đẹp tựa nữ thần với đôi má ửng hồng và đông mắt đen lay láy. Mái tóc đen óng như gỗ mun xõa xuống ngang lưng.

Những người đàn ông kia nhất định động lòng.

Thâm tâm cô cười thầm. Tuy là ca sĩ nhưng ít nhiều cũng học qua chút diễn xuất, chảy chút nước mắt này có khó gì.

Chỉ là ngay sau đó, cô nhất thời đông cứng.

Bốn người đàn ông mặc vest đen cứng nhắc đứng xoay quanh giường, nhìn cô chăm chú. Thế nhưng, ở sofa đối diện phía xa, một người đàn ông vóc dáng cao lớn rắn chắc, ngồi quan sát cô với chút hứng thú trên gương mặt. Sự cương nghị, và khí chất kia cũng đủ để cô đoán ra, đó là người đàn ông quyền lực bậc nhất – Wiatt Lambert.

Đôi mắt cô dáo dác nhìn quanh căn phòng, có vẻ như là trong một khách sạn hạng sang. Thế nhưng ở cửa thì bị khóa chặt, bên ngoài chắc cũng không ít vệ sĩ, vậy thì đường thoát thân duy nhất chỉ có cửa sổ.

– Tháo luôn trói tay cho cô ta. – Wiatt Lambert hạ giọng ra lệnh.

Cô thoáng ngạc nhiên, giống như người này đang tò mò xem cô có thể giở trò gì. “Nếu vậy, nhất định tôi sẽ không để ngài thất vọng.”

Đôi môi cô nhếch lên cười, ngay khi tay cô được tự do, cô vơ tay giật luôn chiếc đèn bàn ở bên cạnh, đập mạnh vào đầu một tên vệ sĩ. Tên bên cạnh liền động thủ, cô ngay lập tức dùng chân đá vào hạ bộ của hắn.

Cơ thể Mai như một con mèo nhỏ linh hoạt, ngay lập tức nhảy xuống khỏi giường, chạy về phía cửa sổ, cô vội vã mở cánh cửa ra.

Ngay sau đó, cơ thể cô liền đông cứng.

Ở đây rất cao, nhìn xuống bên dưới, sâu như hũ hút.

– Vô ích thôi. – Wiatt Lambert còn không buồn nhìn về phía cô, trầm giọng. – Đây là tầng ba mươi, không cách nào toàn thây đâu.

Satake Mai thở hắt ra một hơi, bọn vệ sĩ chuẩn bị lao lại bắt cô. Thế nhưng mọi động thái của bọn chúng liền dừng lại khi cô đặt một chân lên cửa sổ.

Wiatt Lambert ngạc nhiên quay sang.

– Chết không toàn thây cũng được, nhưng còn giữ được bản thân. Còn hơn tiếp tục sống mà tôi không còn sạch sẽ. – Satake Mai ngồi thẳng lưng, hiên ngang trên cửa sổ, ánh mắt nhìn trực diện vào anh.

Đám vệ sĩ nhìn anh như chờ lệnh, anh liền hất cằm bảo bọn chúng ra ngoài.

Cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng lớn chỉ còn lại hai người.

– Thà chết chứ không thất thân? – Wiatt đặt chiếc máy tính bảng xuống bàn, bắc chéo chân nhìn cô lấy làm thú vị.

– Chứ sao? Tôi là người châu Á, định kiến còn nặng nề lắm. Thất thân rồi, ai cưới tôi chứ?

Mái tóc đen óng của cô theo gió bay vào, ánh mắt kiên định cùng nụ cười hiên ngang kia khiến Wiatt biết cô không dọa anh.

Trong phút chốc, Wiatt cảm thấy tim anh đập mạnh hơn bình thường.

Cô gái này rất đẹp, có thể nói là một viên ngọc sáng giá và khác biệt hoàn toàn so với những đàn bà từng vây quanh anh. Dường như nét Á Châu kia càng khiến cô thêm sắc bén và quyến rũ.

– Nói lí do nào hợp lí hơn đi. – Wiatt mỉm cưởi tà mị.

– Nếu nghe xuôi tai hơn thì… – Cô giả bộ suy nghĩ, rồi kiêu hãnh nói. – Tôi sẽ làm điều mà tôi muốn, đi trên con đường mà tôi chọn, nếu phải nghe theo sự sắp đặt của người khác, chết còn hơn!

Nhân lúc cô còn đang nói, Wiatt thân thủ nhanh như cắt, chỉ bằng một tay đã kéo được cô khỏi cửa sổ, trong chớp mắt đã đặt đượt Satake Mai ở dưới thân mình.

– Thế ư? Rồi bây giờ cô định chết kiểu gì? – Nụ cười của anh ngạo mạn.

Mai cố giãy dụa, nhưng tay cô còn chẳng tài nào cử động được, người đàn ông này thật sự rất mạnh.

Cô nhếch mép.

– Tôi nghĩ ngài sẽ không làm gì tôi đâu…

Anh nghiêng nhẹ đầu, giống như đang chờ đợi cô giải thích.

– Xung quanh ngài có rất nhiều phụ nữ, gương mặt xinh đẹp, thân hình bốc lửa. Ngài chắc cũng không hứng thú với một bé gái chưa đủ tuổi vị thành niên với vòng một phẳng lì đúng chứ? – Gương mặt Mai đỏ bừng lên.

Anh phì cười, rồi buông tay cô ra, cười không dứt.

– Cái miệng của cô lươn lẹo quá rồi đấy. – Anh lùi ra sau, ngồi xuống sofa. – Được, hôm nay tôi sẽ thả cô đi.

Gương mặt Satake Mai rạng rỡ, cười rất tươi.

– Tuy nhiên,… – Đột ngột, Wiatt đanh giọng. – Nếu như để tôi bắt được cô thì không đơn giản như hôm nay đâu.

– Vậy thì nhất định sẽ biến mất khỏi mắt ngài. – Mai thoải mái nhặt đôi giày cao cổ đeo vào chân, còn thong thả vẫy tay chào anh, hiên ngang mở cửa bước ra.

Đám vệ sĩ nhìn anh ái ngại, được cái gật đầu của anh, bọn chúng nép mình rời khỏi chỗ đó.

Có vẻ như vừa thoát khỏi tầm mắt của anh, cô nàng đã cao chạy xa bay.

Đôi môi của anh nhẹ nhàng vẽ nên một đường cong ma mị. Wiatt đứng dậy, cầm chiếc áo vest vắt trên sofa toan đi về, đột ngột, ánh mắt anh dừng lại ở dưới tường.

Một chiếc ba lô màu hồng phấn đặt ngay ngắn, anh xách nó lên, ôm mặt cười. Bên trong còn đựng mấy quyển sách, điện thoại, ví và cả những thứ linh tinh.

Wiatt xách chiếc ba lô của cô ra khỏi tòa nhà. Vừa ngồi vào xe, chiếc điện thoại đã rung lên nhẹ nhàng, có vẻ là số từ bốt điện thoại công cộng.

“Là tôi đây…” Giọng bên kia nhẹ nhàng ái ngại. “Có thể cho tôi xin lại chiếc ba lô được không? Trong đó có một thứ rất quan trọng với tôi…”

Đôi môi của Wiatt nhếch lên, ánh mắt tối sầm xuống, một vẻ đẹp ma mị của ác quỷ bao trùm lấy anh.

– Còn xuất hiện trước mắt tôi nữa thì tôi không chắc cô còn sạch sẽ mà gả chồng đâu. – Wiatt nhẹ nhàng châm một điếu thuốc, hỏi ngược lại.

“Thế ư?” Đầu bên kia có vẻ như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho câu nói này của anh, đáp lại không chút lo lắng. “Vậy thì còn phải xem bản lĩnh của tôi có hơn những gì ngài tưởng tượng không rồi.”

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên che miệng, dùng hết sức bình thản để đáp lại cô với điệu bộ dửng dưng thường ngày.

– Nếu đã vậy, thử tìm được tôi đi. – Nói xong, Wiatt không để Mai mở lời thêm tiếng nào, dứt khoát tắt máy.

Đó là lần đầu tiên Wiatt Lambert và Satake Mai gặp nhau. Mối quan hệ giữa hai người giống như một cuộc đi săn, mà mỗi người đều là thợ săn kiêu ngạo coi đối phương là con mồi béo bở.

– to be continued –