Ánh trăng bên ngoài len lỏi vào bên trong sơn động, phải đến giờ Tý, vách núi này mới thấy được ánh trăng.

“Ta muốn đi tìm nàng” Tần Sơ ngồi dậy, gạt tay đẩy cô bé đang ngồi bên cạnh ra.

Hắn vốn cho rằng thân thể mình đã suy yếu không ít, nhưng khi vừa khẽ động hắn mới nhận ra, chẳng biết từ khi nào hắn lại có thể cử động thoải mái như vậy, trái lại là cô bé khoẻ mạnh bên cạnh bị hắn đẩy nhẹ đã ngã nhào trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt đen láy loé lên những cảm xúc khiến hắn mơ hồ.

Lúc này, Tần Sơ không còn tâm trí nghĩ đến những chuyện khác, hắn vịn vào vách đá rồi ra khỏi sơn động, lảo đảo đi về hướng bờ sông tìm kiếm.

“Ngươi không tìm được nàng ta đâu” cô bé nhìn bóng lưng của hắn, khẽ nói, “Tô Kính Nguyệt đã chết rồi”, nàng cũng chẳng bận tâm, liệu Tần Sơ có nghe thấy hay không…

Chỉ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hắn, cô bé mới gắng gượng đứng dậy, chầm chậm lê bước đuổi theo.

Nước xuôi dòng trên dòng sông nhỏ, bèo mọc um tùm hai bên bờ, Tần Sơ chen vào liền kinh động đến vô số đàn đom đóm, chúng lơ lửng giữa bầu trời đêm trong vắt, dưới ánh trăng càng thêm lung linh. Tần Sơ đẩy đám bèo cao ngang người, tìm kiếm trong vô vọng: “Tô Kính Nguyệt”. Hắn tha thiết gọi tên nàng, giống như chỉ cần gọi thêm vài tiếng liền có thể mang nàng trở lại.

“Tô Kính Nguyệt!”

Một năm trước, hắn cũng gọi tên nàng như thế, khẩn thiết mà bất lực, đầu hạ năm ấy, ở trong đình viện, hắn kéo tay nàng, nửa tức giận, nửa giận dỗi: “Tại sao bỗng nhiên lại muốn rời đi?”

Khi đó hắn đã đuổi cùng giết tận kẻ thù, sắp báo được mối thù gia tộc. Đó chính là cuộc sống của hắn. Tô Kính Nguyệt đã cùng hắn trải qua biết bao biến cố, nhưng bây giờ nàng lại muốn rời đi?

Tô Kính Nguyệt trả lời không đúng trọng tâm: “Tần Sơ, ta hiểu rõ sức mạnh của lòng hận thù, cho nên khi còn nhỏ, ta đã dùng nó để giúp huynh chống đỡ, nhưng chấp niệm quá sâu cũng không phải là chuyện tốt. Dù là hận thù hay là ta, huynh đều nên buông bỏ, ta cũng nên rời đi.”

Tần Sơ nghe không hiểu những lời của Tô Kính Nguyệt. Hắn vẫn nắm chặt tay nàng, không chút buông lỏng…

Tô Kính Nguyệt lạnh lùng rút tay ra, ánh mắt hờ hững nhìn hắn, không một chút dao động: “Tần Sơ, ta không yêu huynh” Thật giống như nàng đang đưa ra một án tử cho hắn, hoàn toàn không còn đường lui: “Viết hưu thư, để ta đi.”

Hàm răng nghiến chặt, Tần Sơ trầm mặc…

Tô Kính Nguyệt nhìn hắn một lúc, đành hạ giọng: “Huynh đã biết rõ tính ta…”

“Ta đã làm gì sai…. Nàng nói đi, ta sẽ thay đổi.” Biết rõ Tô Kính Nguyệt không phải đang đùa với hắn, Tần Sơ như kiệt sức, nội tâm như một đứa trẻ tuyệt vọng.

“Huynh không làm sai gì cả, chỉ là ta muốn đi mà thôi.” Nàng đáp lại rất quả quyết.

Ngay cả một lí do vô nghĩa nàng cũng không phí sức bịa ra cho hắn, quả nhiên là phong cách của Tô Kính Nguyệt…

Sau một hồi lâu, Tần Sơ nói: “Được.”

Một chữ này, lại khiến đáy mắt Tô Kính Nguyệt gợn sóng, nhưng nàng lại cố chấp đưa tay ra trước mặt hắn: “Hưu thư.”

Hắn giống như một đứa trẻ đem tay giấu lại sau lưng, không nhìn thẳng vào nàng: “Không có”. Hắn nghĩ, Tô Kính Nguyệt rời đi, cũng không thể mang theo cả mối quan hệ của bọn họ, nếu như ngay cả mối liên hệ này cũng không còn, sau này nếu nhớ nàng, hắn cũng không biết viện cớ gì…

Đã sống bên nhau nhiều năm như vậy, Tô Kính Nguyệt sao không hiểu rõ tâm tư của hắn cơ chứ. Mà hết lần này tới lần khác, càng thấu hiểu tâm tư của hắn, thì cánh tay đang đưa ra kia lại càng thêm đau đớn. Cuối cùng, nàng thu tay về, quay người rời đi…

Tần Sơ lúc đó chỉ cảm thấy, Tô Kính Nguyệt chính là mạng sống của hắn, nhưng nàng muốn rời đi…. Vậy hắn sẽ để nàng rời đi.

Hắn sẽ phái người bảo vệ nàng, che chở cho nàng, cùng lắm thì hắn có thể lừa nàng trở về, nhưng hắn không ngờ tới, ngày chia ly đó, lại là tử biệt…

Sao hắn có thể nghĩ đến, sẽ không còn ngày gặp lại…