Bộ Hành nhìn hợp đồng trong tay anh ta, bĩu môi, “Bốn năm có phải quá dài? Anh không cảm thấy sẽ chán sao?”
Chu Mộ Tu ngước mắt lên nhìn cô, từ đôi lông mày hẹp dài đến đôi môi thanh tú, rồi đến cổ thon dài, nghĩ thầm, đời này có lẽ anh sẽ không chán.
Sợ bị cô phát hiện ra tâm tư của mình, mắt nhìn xuống, giả bộ không thèm để ý mà thuận miệng hỏi, “Cô sẽ chán à?”
“Khó có thể nói trước được.”
Bộ Hành tự nhận tình cảm của mình cũng không tồn tại được lâu.
Chu Mộ Tu sắc mặt trầm xuống.
Bộ Hành không ý thức được, ngón tay thon dài của cô gõ gõ ở mặt bàn, với giấy bút trước mặt Chu Mộ Tu, ghi thêm một điều: Hai bên đều có thể đưa ra thời gian chấm dứt hợp đồng bao dưỡng bất kỳ lúc nào, có hiệu lực từ tháng tiếp theo.
Đứng từ góc độ đối phương suy nghĩ, nói: “Thật ra càng nhanh chấm dứt hợp đồng anh càng có lợi mà, đúng không?”
Chu Mộ Tu chán nản, khóe miệng hơi rũ xuống, sợ cô lại nghĩ them ra cái gì nữa, mà rồng bay phượng múa ký nhanh tên của mình: Chu Mộ Tu.
Bộ Hành nhìn bản hợp đồng, chữ như người, tuấn tú cao vời vợi. Anh ta thật đúng là Tiểu Chu tổng mà Tưởng Dung nói đến.
Không khỏi có chút băn khoăn, nhà anh ta nghiệp lớn, tương lai sẽ không bội ước tranh con với cô chứ?
Suy nghĩ một chút, cô thấy thoải mái, kiểu hào môn này sợ nhất gièm pha, đến lúc đó anh ta lại sợ bị cô bám lấy, trốn còn không kịp ấy chứ.
Không hề kiêng kỵ gì, Bộ Hành cũng ký vào tên của mình, hợp đồng có hai bản, mỗi người giữ một bản.
Cô cầm hợp đồng, chủ động vươn tay ra, vui sướng như là ký được đơn đặt hàng lớn, “Hợp tác vui vẻ!”
Chu Mộ Tu nhìn cô đưa tay ra, ngón tay trắng thon dài, đường xương mịn màng, giống mặt của cô, không những nữ tính, mà còn rất rất đẹp.
Anh cũng đưa tay ra, nắm hơi chặt tay, trong đầu đột nhiên toát ra bốn chữ: “Nắm lấy tay nhau”.
Nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Hợp tác vui vẻ!”
Người phục vụ đưa đồ ăn lên, hai người gọi món ăn giống lần trước.
Bộ Hành cẩn thận lau sạch tay, uống ít súp khai vị, bắt đầu xé bánh mỳ trước khi ăn.
Cô dùng mũi dao lấy ít bơ phết vào miếng bánh mỳ nhỏ, bỏ vào miệng chậm rãi thưởng thức, cô rất thích bánh mỳ kết hợp cùng bơ ở nhà hàng này, nó có vị tinh khiết và mùi thơm trong nháy mắt quyến rũ cô ăn.
Chu Mộ Tu rảnh rỗi mắt nhìn cô, ngắm cô híp mắt hưởng thụ món ăn ngon, cô bây giờ với việc khôn ngoan thỏa thuận lúc nãy hoàn toàn khác nhau như hai người.
Bộ Hành vừa ăn, cũng vừa ngắm người đàn ông trước mặt.
Nhiều người bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, nhưng anh ta thuộc kiểu người trong ngoài đều sáng như nhau. Ở thời cổ đại, anh ta nhất định thuộc kiểu thế gia công tử, cả người phát ra một khí chất cao quý, ai nhìn cũng có thiện cảm.
Anh ta đang cắt bò bít tết, lực dao đều đều, động tác ưu nhã, cắt mỗi miếng rất đều nhau không sai biệt lắm.
Bộ Hành hơi kinh ngạc, anh ta và mình có thói quen giống nhau khi ăn bò bít tết, cắt toàn bộ miếng thịt rồi mới ăn.
Cô quang minh chính đại mà mê mẩn ngắm vẻ đẹp của anh, thậm chí quên trong tay đang cầm bánh mì phết bơ.
Anh ngẩng đầu, thấy ánh mắt cô nhìn mình, khóe miệng hơi cong lên, đem đĩa bò bít tết đã cắt đổi trước mặt cô.
Bộ Hành lúc này mới rõ anh ta vừa rồi cắt bò bít tết cho mình, có chút thụ sủng nhược kinh*, “Cảm ơn!”
(*Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm, được cưng chiều mà đâm ra sợ hãi.)
Như một quý ông chu đáo, có lẽ bốn năm sẽ không nản cũng không chừng. Cô lần đầu tiên trong đầu thoáng hiện ý nghĩ như vậy.
Hai người đều có tính cách nhai kỹ nuốt chậm, đều ăn hết thức ăn trên bàn.
Dùng xong cơm, Bộ Hành đề nghị điều cuối cùng: “Chúng ta hãy kết nối WeChat để giữ liên lạc, có yêu cầu gì tôi sẽ thông báo cho anh. Hẹn gặp lại lần sau.”
“Chờ một lát!”
Cô dõng dạc nói từ “Yêu cầu”, Chu Mộ Tu đã nghe nhiều nên không trách, lúc này không nên so đo, anh không nhanh không chậm từ túi xách lấy ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho cô.
“Đây là cái gì?”
“Quà gặp mặt.”
Bộ Hành có chút bất ngờ, nhận lấy.
Cô không hiểu tiếng Pháp, nên nhìn hình vẽ nghệ thuật ở ngoài hộp đoán là nước hoa, trêu chọc, “Chắc ai đi đến Paris cũng đều sẽ trở nên lãng mạn đa tình nhỷ?”
Chu Mộ Tu thần sắc đạm nhiên, “Cô đừng nghĩ nhiều, quà của đối tác tặng tôi, cũng không ảnh hưởng gì.”
Thì ra là thế, Bộ Hành tay lắc lắc hộp, “Tôi thích, cảm ơn anh. Hôm nay tôi sẽ mời cơm.”
Không đợi Chu Mộ Tu cự tuyệt, cô đã cầm lấy túi đứng dậy đến quầy thu ngân tính tiền.
Chu Mộ Tu ngồi im trên ghế nhìn theo dáng cô rời đi, cô hình như không thích mắc nợ nhân tình.
Anh có chút đau đầu mà nghĩ về sau phải xoay chuyển tình huống bị tính tiền này như thế nào, bằng không chính mình trở thành bám váy phụ nữ!
Ngày hôm sau, Bộ Hành giữ nguyên kế hoạch đến cửa hàng xe 4S lớn nhất thành phố để xem xe. Vừa hay lúc đến cửa hàng đang có hoạt động quảng cáo, một vị nam minh tinh đang quảng cáo xe mới.
Đây là một ngôi sao mạng rất hot của năm nay, tên Chung Nghị. Bộ Hành biết anh ta, nhân khí rất cao của một tiểu thịt tươi*, rất đẹp trai, nhưng đối với diện mạo đó cô cảm thấy vô cảm.
(*”Tiểu thịt tươi” là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi. Có thể nói đây là các chàng trai thế hệ 9X hiện đang có được sự hâm mộ của các cô gái trẻ.)