Đến bãi đỗ xe, Từ Giai đưa chìa khóa xe của mình cho Ngô Vi, đương nhiên muốn ngồi xe của Chu gia. Tài xế mở cửa xe, Chu Mộ Tu đỡ Trác Nghiêu ngồi lên xe, sau đó đóng nhanh cửa xe lại.

Từ Giai đứng ở bên kia, đang chuẩn bị mở cửa xe.

Lại nghe Chu Mộ Tu nói: “Ngô Vi, chủ nhiệm Từ hôm nay bỏ việc không về công ty, anh hãy đưa cô ấy đến chỗ nào cô ấy muốn.”

Rồi anh lên xe bảo tài xế đi luôn, tài xế khởi động xe, Từ Giai sợ tới mức vội vàng tránh sang một bên.

Xe Chu gia đi rất nhanh.

Ngô Vi nhìn Từ Giai hốt hoảng trong lòng có điểm đồng cảm, ông chủ một khắc trước còn nói người ta về sớm, không đến hai phút liền làm trầm trọng vấn đề nói người ta bỏ việc.

Anh nghiêm túc cầm chìa khóa xe lắc lắc, hỏi: “Cô Từ, cô muốn đi đâu?”

“Không cần!” Từ Giai xấu hổ buồn bực thành giận, giật lấy chìa khóa trong tay Ngô Vi, nổi giận mà đùng đùng bỏ đi.

Trên xe, Trác Nghiêu vốn định chừa chút mặt mũi cho Từ Giai, nghĩ lại không nên nói. Mà nói ý tứ: “Sáng nay ông ngoại điện thoại cho mẹ, nói con bớt chút thời gian đi gặp ông.”

Chu Mộ Tu lo lắng, “Ông không được khỏe sao mẹ?”

“Sức khỏe ông bình thường, chỉ là có chút chuyện phải nói với con.”

Chu Mộ Tu tâm tư dao động, có chuyện gì mà phải yêu cầu mẹ đến đón anh từ sân bay để nói chứ, lại nghĩ đến Từ Giai biết rõ anh không có tình cảm gì với cô ta mà hôm nay vẫn chạy đến đây, hơn nữa dáng vẻ còn hưng phấn, vui vẻ không có gì sợ hãi, trong lòng trầm xuống, nhìn mẹ, “ Liên quan đến Từ Giai sao mẹ?”

“Đúng.” Trác Nghiêu biết con trai đầu óc thông minh, nhưng không nghĩ nó lập tức có thể đoán ra được.

Bà có ý thử, “Mẹ muốn xem cô Bộ kia!”

Chu Mộ Tu thần sắc đột nhiên thay đổi, ánh mắt tự nhiên trở nên sắc bén, ngữ khí lạnh lùng, “Mẹ, việc này con sẽ giải quyết, mẹ không cần nhúng tay vào.”

Anh trong lòng biết rõ, mẹ anh đã biết Hành Hành làm việc ở Trác Chu, trong lòng vừa khổ sở, vừa tức giận.

Trác Nghiêu lần đầu tiên thấy con trai lo lắng như vậy, biết con trai rễ tình đậm sâu, thở dài, “Mẹ chỉ nhìn âm thầm thôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến cô ấy.”

Chu Mộ Tu không nói gì.

Trác Nghiêu trong lòng có chút hụt hẫng, “Mộ Tu, mẹ luôn quan tâm con, con cũng biết ông ngoại là người trọng nghĩa khí, trọng hứa hẹn, chuyện gì đã quyết là không thể thay đổi. Cho nên, mẹ là mẹ của con, mẹ phải biết cô ấy có thật sự tốt, có đáng để con vì cô ấy mà làm trái lời ông ngoại, thậm chí con còn phải trả giá lớn vì chuyện này!”

Chu Mộ Tu nghĩ thầm, mặc kệ cô tốt hay không thì cũng không quan trọng, bởi vì anh đã khắc sâu cô vào tim, dù có việc gì cũng không có nữ nhân nào có thể thay thế được.

Lúc này tâm trạng anh không tốt để nói chuyện với mẹ, anh trả lời: “Được ạ!”

Ô tô dừng ở trước cửa tòa nhà Trác Chu, Chu Mộ Tu đỡ Trác Nghiêu xuống xe. Hai người đi vào thang máy.

Trác Nghiêu ấn số bốn, nói: “Con bận thì cứ đi đi, mẹ tự đi dạo một lúc rồi sẽ về.”

Chu Mộ Tu gật đầu.

Thang máy dừng ở tầng  bốn, Chu Mộ Tu nhìn theo mẹ đi ra thang máy.

Di động vẫn không thấy tin nhắn của Bộ Hành, anh gọi thử mới biết đã tắt máy.

Anh bình tĩnh nhưng trong mắt ánh anh sóng gió mãnh liệt.

Trác Nghiêu chỉ tạm thời muốn đi xem người, không định chào hỏi ai ở trung tâm thiết kế.

Từ khi con trai tiếp nhận công ty, bà rất ít khi đến công ty. Nhưng đối với cách bố trí của công ty bà vẫn nhớ rõ ràng, bà quen thuộc đi vào gian phòng lớn nhất ở tầng bốn.

Vào cửa đi dọc hành lang phía trong, vậy mà không ai phát hiện ra bà.

Cái này cũng khó trách, văn phòng rộng lớn nhiều nhãn hiệu, tất cả mọi người ai cũng bận việc, hiếm khi có người chú ý tới người khác tiến vào.

Tuy nói Trác Chu nhiều nhân viên, nhưng lãnh đạo lớn nhất ở mỗi bộ phận chính là chủ nhiệm thiết kế, nhưng những người này gặp phu nhân chủ tịch cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa Trác Nghiêu luôn chăm sóc tốt cho da, mới nhìn cũng đoán khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ thanh lịch, nếu có người thấy cũng chỉ nghĩ là khách hoặc người mới đến làm việc.

Trác Nghiêu đi đến Sula thì dừng lại, tùy ý lật xem ít tạp chí quảng cáo trong ngăn tủ, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng Bella.

Bà thấy Tô Mạn Lệ đang ở đó.

Thật ra Tô Mạn Lệ mới từ cửa sau lại đây, định xem Từ Giai và Bộ Hành đi lâu vậy mà chưa trở về, ngẩng đầu lên thì thấy Trác Nghiêu, kinh ngạc, vội đi tới cung kính nói: “Chu phu nhân, phu nhân đã tới ạ!”

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều chú ý, có người nhận ra đúng là Chu phu nhân thật!

Trác Nghiêu lịch sự mà gật đầu mỉm cười với Tô Mạn Lệ, “Giám đốc Tô, lâu rồi không gặp.”

Lúc này, Kiều Mỹ Lâm bên Sula cũng tới chào hỏi.

Trác Nghiêu rất thân thiết mà nói: “Cô chính là chủ nhiệm Kiều hả? Trên trang web của công ty tôi cũng nhìn thấy ảnh cô chụp chung với Chu tổng.”

Kiều Mỹ Lâm khó nén kinh hỉ, thoải mái mà cười: “Vâng, trong buổi họp thường niên của công ty ạ.”

Trác Nghiêu cười cười, không nói chuyện gì thêm, cố ý nhìn sang hướng của Bella.

Tô Mạn Lệ tự hiểu bà ấy ngầm đến đây, quay đầu lại rất tự nhiên hỏi: “Chủ nhiệm Từ đâu rồi? Cả chiều nay tôi không thấy cô ấy.”

Cô nhìn Triệu Văn.

Triệu Văn vội trả lời: “Chủ nhiệm và Bộ Hành đi thị trường xem vật liệu chị ạ!”

Trác Nghiêu nhìn thời gian, “Tôi cũng không có việc gì, vừa lúc đi ngang qua thôi, các cô làm việc đi.”

“Tôi tiễn phu nhân.” Tô Mạn Lệ trong lòng nghi hoặc, không biết phu nhân tới có việc gì, vội vàng đi theo ra ngoài.

Tô Mạn Lệ đưa Trác Nghiêu đến cửa thang máy.

Trác Nghiêu một mình đi xuống lầu, rồi mới có cuộc gặp gỡ ở thang máy lúc trước đó với Bộ Hành.

Bà hơi thất vọng khi không gặp được người, lại không nghĩ rằng lại gặp được ở thang máy. Thẻ công tác đeo trên cổ cô ta ghi rõ họ tên: Bộ Hành. Người tên Bộ Hành này khác so với tưởng tượng của bà.

Bà nghĩ rằng đó chắc hẳn phải là một cô gái mới lớn, chưa có kinh nghiệm sống, rất thuần khiết và xinh đẹp, bằng không sao có thể lọt vào con mắt hơn người của con trai bà.

Lúc đối mặt, bà thấy tuổi cũng không lớn, cao cao gầy gầy, diện mạo ưa nhìn chứ không thể gọi là cực xinh đẹp được.

Cô ta trước mắt chỉ là một trợ lý thiết kế nho nhỏ, ở văn phòng là vị trí thấp nhất, bản thân mặc hàng hiệu lại còn trang điểm, còn phải mang hai túi đen to không giống nhau, rõ ràng bị Từ Giai sai việc vừa mới trở về.

Tuy có chút chật vật, nhưng thái độ cô ta thản nhiên bình tĩnh, trên mặt không có tia phiền chán hay không kiên nhẫn.

Cô ta nhìn bà gật đầu, còn thoải mái nở nụ cười, hơn nữa còn cẩn thận không chút lo lắng mà di chuyển túi đang chắn phía trước lối ra của bà.

Lần đầu tiên gặp mặt, Trác Nghiêu đối với cô gái mà con trai bà có tình cảm này càng thêm tò mò, có lẽ còn có chút thiện cảm.

Mà lúc này, Bộ Hành mới đến tầng bốn đem túi vật liệu kéo ra khỏi thang máy.

Mới vừa đi tới đi lui được hai bước, phía sau liền vang lên giọng nói, “Để anh!”

Bộ Hành trong lòng nín thở, quay đầu lại, là người không gặp một tuần Chu Mộ Tu.

Chu Mộ Tu trầm khuôn mặt, trừng mắt nhìn ngón tay thâm đến xanh tím cùng gân xanh nổi trên cổ tay bởi dùng sức của cô..

Sau khi tạm biệt với mẹ anh, anh tới văn phòng của mình, cảm thấy đứng ngồi không yên, sau mười phút anh quyết định xuống dưới xem thế nào.

Không cho phân trần, Chu Mộ Tu đã nhấc hai túi vật liệu lên, giọng nói nhẫn nại, “Đi thị trường à?”

Xung quanh không có ai, Bộ Hành xoa cổ tay đau nhức, “Ừ!” một tiếng.

Chu Mộ Tu ánh mắt nóng nảy, kìm nén muốn chạm vào cô, nhẹ giọng hỏi: “Muốn mang tới đâu? Văn phòng em hả?”

“Không được đâu!”

Bộ Hành cự tuyệt. Đồng nghiệp thấy, sẽ thế nào?

Chu Mộ Tu như không nghe thấy, thẳng hướng văn phòng bộ phận thiết kế đi tới. Bộ Hành tròn mắt nhìn bóng cao dài của anh, bất đắc dĩ đi theo.