Chu Mộ Tu đang họp, nhìn đến WeChat gửi một bức ảnh, trong lòng tức khắc cảm thấy hụt hẫng.

Hôm nay nhớ ra cô cùng người khác bơi lội, tâm tình liền khó chịu, làn sóng chưa được xoa dịu, lại thêm một trận đả kích nữa.

Cô lại còn nấu ăn cho nhóm ăn, anh còn chưa được ăn đồ cô nấu!

Hận không thể ngay lập tức lái xe bắt cô trở về, nhưng anh cũng không có gan làm việc đó.

Cuối cùng chỉ có thể nịnh nọt mà nhắn tin lại: Hành Hành thật lợi hại, anh cũng muốn được ăn!

Trăm cay ngàn đắng tìm một icon chảy nước miếng ở sau chữ cuối.

Bộ Hành biết phong cách anh trong ngoài không đồng nhất nhiều lần nên cũng không trách, nhớ tới lúc sáng cô đi ra cửa anh không cam lòng, nhìn phòng bếp không có ai, cô không biết làm thế nào chỉ biết nhắn tin nhắn thoại nói vài câu dỗ dành anh.

Cuộc họp dài dòng lại buồn tẻ, Chu Mộ Tu liếc mắt với Ngô Vi, “Tôi đi ra ngoài một chút, anh cứ cho tiếp tục đi.”

Anh bình tĩnh đi ra khỏi phòng họp, đến cửa, lập tức bước nhanh tìm một góc không người, mở tin nhắn thoại ra.

“Mộ Tu, lần sau em sẽ làm cho anh ăn.”

Lời nói thật ra không có gì, nhưng chủ yếu là ngữ khí của cô nói những lời này, nhẹ nhàng ngọt ngào, hàm chứa ý cười.

Chu Mộ Tu lập tức cảm thấy tê dại trong lòng, đưa điện thoại tới gần tai, cong khóe miệng nghe đi nghe lại vài lần.

Trong lòng lại có chút chua xót, người ta mới nhẹ nhàng có một câu, bản thân anh cồn cào ruột gan mất nửa ngày.

Mọi người cảm nhận được mùi thơm của thức ăn đều vây quanh lại, sôi nổi khen, “Nhìn ngon thật đấy!”

Để công bằng, món ăn của hai tổ được đặt đan xen nhau, Tô Mạn Lệ và một người làm việc trong trang trại vào nếm thử, chấm điểm theo thứ tự các món.

Kết quả như dự kiến ban đầu, tổ thời trang trẻ em đã thắng cuộc.

Mọi người ở tổ thời trang trẻ em vui vẻ nhảy lên, Tiểu Viên cùng mọi người kêu lên: “Chịu phạt! Chịu phạt! Chịu phạt!”

Cùng với đó là tiếng kêu rên của tổ giày trẻ em.

“Được rồi,” Tô Mạn Lệ cười, nói với Bộ Hành: “Mọi người đã đánh cược nên thua thì phải chịu à!”

“Mọi người suy nghĩ phạt thế nào đi!”

Vì thế, Tiểu Viên cùng nhóm thời trang bắt đầu thảo luận.

Thỉnh thoảng nghe được âm thanh, “Không được, như thế không thú vị.”

“Đúng vậy, phạt cái gì phải có tính khiêu chiến mới vui!”

Điền Quân ở tổ giày trẻ em vén tay áo lên buông lời thù hằn: “Nhớ lấy ngày hôm nay, lần sau gặp sẽ biết tay nhau! Thi đấu buổi chiều đừng để thua dưới tay chúng tôi!”

Các chàng trai trong tổ thời trang trẻ em quay đầu lại cười: “Kệ họ! Trước mắt chúng ta biết chúng ta thắng cái đã! Chúng tôi đã thảo luận xong rồi ạ!”

Tô Mạn Lệ hỏi: “Phạt cái gì vậy?”

Tiểu Viên nói: “Những người thua cuộc phải gọi một cuộc điện thoại. Nếu ai đã có bạn trai thì gọi nói chia tay, nếu ai chưa có bạn trai thì phải thổ lộ nói em thích anh!”

“Trời ơi! Quá độc ác đi!”

Tổ giày trẻ em không bình tĩnh.

Giang Kỳ Nhã vỗ bàn cười cười, “Thiệp mời tôi đã gửi đi hết rồi, bây giờ tôi mà nói chia tay, bạn trai tôi có khi cầm dao chạy đến đây tìm tôi ấy chứ!”

“Không sao, không sao! Lúc đó mọi người có thể hỗ trợ cô giải thích với bạn trai cô.”

“Ngữ khí phải rất nghiêm túc đấy, không được cười trong khi nói đấy nhé!”

Tiểu Viên nói to, “Đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nghe mọi người gọi điện thoại đi!”

Tổ thời trang trẻ em thắng ngồi vào một bên, bắt đầu dùng bữa.

“Mọi người cứ lần lượt mà gọi nhé!”

Tôn Hiểu Hiểu gọi đầu tiên, khẽ cắn môi, cầm lấy di động, lắp bắp nói: “Viên Lâm Vũ…… Em thích anh!”

Đối phương trầm mặc một chút nói: “Rất xin lỗi, anh đã có người yêu rồi!”

“Em chỉ đùa chút thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy chứ!”

Tôn Hiểu Hiểu cười hi hi ha ha cúp điện thoại.

Bên cạnh Giang Kỳ Nhã khoác vai cô, “Cô không phải đang yêu thầm người ta thật chứ?”

Tôn Hiểu Hiểu thần sắc phức tạp mà cười cười, mặt đỏ lên.

Giây tiếp theo tự rót đầy ly rượu của mình, tự hào mà nói: “Chúc mừng sự kết thúc chín tháng yêu thầm của tôi, hôm nay tôi muốn say!”

Mọi người vỗ tay cười.

Đến lượt Giang Kỳ Nhã gọi điện, quả nhiên cô ấy cùng vị hôn phu đã cãi nhau gay gắt, hai người mỗi người một câu như muốn hủy hôn đến nơi.

Tô Mạn Lệ thấy tình huống không ổn, vội vàng lên tiếng, tốt xấu gì cũng phải ngăn lại một bi kịch hôn lễ sắp bị chia tay.

Triệu Văn trước khi gọi điện thoại, tự giễu một câu, “Để xem hôm nay có thể kết thúc hai mươi bảy năm độc thân của tôi không nào.”

Cô lấy hết can đảm nói: “Ngô Á Huy, em thích anh!”

Vừa nói xong khiếp sợ mà cúp điện thoại.

Mọi người nhao nhao, “Tắt máy sớm làm gì, để xem phản ứng của anh ta đã chứ?”

Mọi người đang nói, đi động Triệu Văn vang lên, cô xem màn hình, lo lắng không dám nghe, “Là anh ấy!”

Giang Kỳ Nhã ngồi bên cạnh ấn nghe.

“Triệu Văn à?”

“Vâng.”

“Anh cũng thích em.”

“Wow!!!!” Mọi người hưng phấn mà vỗ tay.

Triệu Văn đỏ mặt khó nén kích động, cầm điện thoại trốn vào trong nhà.

“Đến lượt Bộ Hành rồi!”

Không biết ai nói, nhưng trong giọng nói ẩn chứa sự hưng phấn cùng chờ mong.

Bàn người vừa rồi còn cười đùa, lập tức im lặng như tờ.

Tất cả đều biết, vở kịch lớn sắp bắt đầu.

Bộ Hành buông đũa, nhìn mọi người, lấy di động ra bấm dãy số.

Tiểu Viên vươn ngón tay “Xụyt” một tiếng.

Đâu cần cô ấy ra hiệu, mọi người lúc này đều không dám thở mạnh.

“Hành Hành.”

Giọng của Chu Mộ Tu truyền tới.

Có người há miệng làm khẩu hình “Wow”, tất cả mọi người đều biết ý của cô ấy.

Bọn họ chưa từng nghe Tiểu Chu tổng dùng ngữ khí thân mật này nói chuyện.

Rõ ràng biết đây chỉ là vui đùa, Bộ Hành vốn đang rất bình tĩnh, lúc này nhìn biểu tình của mọi người không biết thế nào cũng bắt đầu lo lắng, trước cái nhìn chăm chú của mọi người cô nhẹ giọng nói: “Chu Mộ Tu, chúng ta chia tay đi.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng khoảng năm giây.

Mọi người nhìn nhau, có người lo lắng, có người hạ mắt nhìn xuống, ẩn ẩn có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

“Có chuyện gì thế?” Chu Mộ Tu hỏi lại, thanh âm có chút cứng còng.

Bộ Hành trong nháy mắt thấy hối hận, giọng cô nhẹ nhàng, “Không có việc gì, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi.”

Đợi lát nữa mọi người phạt cô thế nào cô đều nhận, giờ cô không muốn đùa anh như thế nữa.

Chu Mộ Tu lại trầm mặc, ngay đó giọng nói có chút kìm nén, “Em bây giờ đang ở đâu?”

Bộ Hành không trả lời.

Giọng nói Chu Mộ Tu chậm rãi vang lên, ôn hòa không thể tưởng tượng được, “Hành Hành, không bao giờ cần nói lại những lời nói như vừa rồi, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ…. Bởi vì, anh tuyệt đối không đồng ý!”

Anh nói mấy chữ cuối cùng này như cắn chặt răng rồi cúp điện thoại.

(Hôm nay edit rất tích cực lại gửi thêm một chương cho mọi người nè ^^)