“Liên Hảo, hôm nay cô một điểm cũng không giống Cố Liên Hảo, những lời cô vừa mới nói tôi coi như cô nhất thời nóng đầu lên nói càn.”
Anh cứ như vậy giống một đứa trẻ luôn cho mình là đúng nói ra.
“Hôm nay tôi một điểm cũng không giống Cố Liên Hảo sao?”
Liên Hảo thì thào nói: “Như vậy, anh hy vọng tôi còn là Cố Liên Hảo của trước kia? Có thể động một chút liền cùng anh trốn học, một lần trốn học liền một tuần, có thể tự dưng đi cào xe của gã nhà giàu đi xe thể thao hào nhoáng, có thể vì gây sự mà bị ba mình đưa đến trại giam?”
Liên Hảo trong mắt bắt đầu ngấn lệ: “Trên đời này nào có chuyện khi không như vậy! Đình Phương, muốn tôi nói cho anh biết vì sao tôi lại làm như vậy hay không?”
“Không cần!” Lan Đình Phương phản xạ trả lời.
Câu trả lời của anh khiến Liên Hảo cảm giác trên vai như đang gánh cả một ngọn núi, nặng nề khổ sở biết bao nhiêu.
Cô đứng bên dưới ánh đèn thủy tinh bất lực rơi lệ.
Lan Đình Phương đờ đẫn nâng lên chân, đờ đẫn bước đi, hiện tại, anh sợ hãi việc đi tới gần cô.
Đối với bóng lưng càng lúc càng xa của anh, Liên Hảo nói:
“Lan Đình Phương, anh biết không? Cùng anh trốn học là muốn ở cùng anh, bởi vì không có người ở cùng anh tôi cảm thấy không an tâm, tôi cảm thấy anh rất cô đơn, cào xe thể thao đắt đỏ của tên nhà giàu kia là vì hắn khinh thường anh vũ nhục anh, vào trại giam là vì ở trong đó có tin đồn không tốt, sợ những người đó đánh anh, tôi cảm thấy thân phận con gái quan ngoại giao ít nhất cũng bảo vệ anh không bị đánh.”
“Lan Đình Phương, anh là một kẻ nhát gan, tôi thật vất vả cố lấy dũng khí nói cho anh biết, là anh không muốn nghe, là anh không muốn nghĩ đến.”
Hơi nước trong hốc mắt rốt cuộc biến thành giọt nước mắt rơi xuống. Một năm này, Cố Liên Hảo hai mươi bảy tuổi, ở Bắc Kinh, dưới ánh đèn huy hoàng của quảng trường, bên dưới hồng kỳ năm sao theo gió tung bay, chứng kiến cô cùng người cô yêu nói lời thật lòng, đáng tiếc, người cô yêu đã đi mất.
Lúc dùng bữa tối, khi Lan Đình Phương muốn nắm tay Liên Hảo, Liên Hảo tránh đi. Lan Đình Phương ngơ ngác chăm chú nhìn bàn tay trống không của mình.
Về tới khách sạn thì đêm cũng đã khuya.
“Anh trở về đi! Đêm nay em ở lại đây cùng mẹ em.” Cô cứ như thế đứng ở cửa thang máy nói ra.
Lan Đình Phương kinh ngạc nhíu mày: “Em là đang giận anh? Nếu lời nói của anh khiến cho em không thoải mái, anh xin lỗi!”
Người đàn ông này càng ngày càng cho mình là đúng, anh nghĩ anh muốn nói gì là có thể nói được sao? Liên Hảo vừa cười vừa lắc đầu, đi vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lan Đình Phương cau mày, nhìn Liên Hảo dần dần biến mất sau cửa thang máy, anh nhìn ra được, biểu cảm trên mặt cô lúc ấy giống như đang trào phúng, còn có bi ai.
Xe chạy giữa màn đêm, mở ra trần xe, đón nhận gió đêm thổi đến, Lan Đình Phương châm thuốc, hung hăng hút một ngụm. Người chủ trì radio đang nói đến một bộ phim làm anh ta quyến luyến không thể quên.
Người chủ trì có giọng nói rất hay, giữa đêm khuya thanh tĩnh, giọng nói ấy như đang mê hoặc lòng người, anh ta chậm rãi nói: “Thời tôi còn là sinh viên, có một bộ phim tên là 《 Beijing Rocks》 cho đến tận bây giờ vẫn khiến tôi nhớ mãi, kỳ thực nội dung của bộ phim đó nói về cái gì tôi đã không thể nhớ rõ được nữa, nhưng hình ảnh này thật thần kỳ cứ hiện mãi trong đầu tôi, một đám thanh niên thích rock&roll mang đủ loại trang sức kỳ quái, cưỡi những chiếc xe cũ nát đến các địa phương biểu diễn.”
Bộ phim《 Beijing Rocks》này Lan Đình Phương có biết đến, đó là bộ phim mà Liên Hảo cực thích, khi đó cô có mua đĩa phim này, những lúc đêm khuya thường lấy ra xem, xem xong rồi sẽ lại cẩn thận mang đi cất.
Người chủ trì tiếp tục nói: “Thời đại học, giấc mộng của tôi là gặp được người con gái giống như Dương Dĩnh trong phim《 Beijing Rocks》, đó là nhân vật nữ chính mà cho tới bây giờ tôi vẫn cho rằng được đắp nặn thành công nhất, quật cường ôn nhu, bao dung thâm tình, đáng yêu. Hiện tại, tôi vẫn như cũ chờ đợi một cuộc gặp gỡ bất ngờ với một cô gái giống như vậy.”
Thuốc nóng đến ngón tay, Lan Đình Phương đột nhiên bừng tỉnh, một ít đoạn ký ức ngắn liên tục hiện ra, hình như năm đó Cố Liên Hảo đã từng nói qua: “Em muốn làm một cô gái giống như Dương Dĩnh, mãi mãi đuổi theo Thiên Vương trong lòng em.”
Trong phim《 Beijing Rocks》,nữ nhân vật chính Dương Dĩnh yêu một chàng trai đam mê rock&roll vấp ngã và lăn lộn, cô đã dùng tình yêu của mình bao dung cho chàng trai rock&roll tự do tản mạn, tự hào về sự thấp kém, cuồng tín về sự tiêu cực, và coi anh ta là siêu sao của lòng mình.
“Mặc dù có người nói với tôi sẽ không có cô gái như vậy chờ tôi đi gặp, nhưng tôi tin tưởng chắc chắn sẽ có, cô ấy nhất định đang ở một nơi nào đó đợi tôi.” Người chủ trì nói.
Lan Đình Phương vội vàng tắt radio, đem xe dừng ở ven đường, bắt đầu châm điếu thuốc thứ hai, điếu thuốc thứ ba…..
Trong phòng Vip của khách sạn Hilton, Đại Thiến vừa đến khách sạn liền gọi điện thoại, hiển nhiên, cuộc trò chuyện kia không được thoải mái. Gọi xong cuộc điện thoại này, bà ngồi xuống thảm phía trước cửa sổ, bên cạnh đặt rượu đỏ cùng ly uống rượu.
Liên Hảo tắm xong làm khô tóc đi ra, bình rượu kia cũng chỉ còn lại một nữa.
Liên Hảo ngồi xuống, lấy đi chén rượu trên tay bà.
“Mẹ con ngủ rồi?” Đại Thiến ngẩng đầu lên, biểu cảm yếu ớt.
Liên Hảo gật đầu, Đại Thiến vươn tay đến sờ sờ tóc Liên Hảo: “Liên Hảo, dì nhớ con trai dì. Hôm nay nhìn thấy Mỹ Âm cùng con như vậy, dì liền đặc biệt nhớ đến nó, dì đã hơn một năm không có nhìn thấy nó rồi.”
Liên Hảo cảm thấy dì Đại Thiến lúc này có chút giống một đứa bé đang làm nũng với cô, bà lúc này cùng với nữ cường nhân ở nước Mỹ xa xôi kia hoàn toàn khác biệt.
“Con dì tên là Nguyên Anh Hùng, nó vừa sinh ra liền theo họ của dì. Không cần cảm thấy dì đáng thương hay gì cả! Dì chưa từng hối hận khi đưa nó đến thế giới này.”
Thanh âm Đại Thiến bình tĩnh: “Anh Hùng từ nhỏ rất ngoan rất thông minh, nhưng mà sau này nghe được chuyện của dì khiến nó tức giận, rời nhà đi ra ngoài, từ lúc hai mươi tuổi cho tới bây giờ, hiện tại nó hai mươi bảy tuổi, đã bảy năm.”
Liên Hảo đem rượu rót ra ly, đưa cho bà.
Bà nhợt nhạt hớp một ngụm rượu, ảm đạm: “Là dì không tốt, Liên Hảo, lúc trẻ dì là một người mẫu, hơn nữa còn rất kiêu ngạo, bởi vì tuổi trẻ xinh đẹp nên có rất nhiều đàn ông theo đuổi dì, mà dì lúc ấy lại yêu đơn phương một người không thể yêu. Người đàn ông ấy đã có gia đình, là một nghị viên Hoa kiều, vì thế, dì nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc, lấy đứa con ra ép ông ta ly hôn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, người đàn ông đó thân bại danh liệt rời khỏi chính trường, còn dì cũng bởi vì gièm pha mà từ bỏ công việc, từ đó dì cùng ông ta cả đời không qua lại với nhau. Năm Anh Hùng hai mươi tuổi đã biết chuyện này, nó nói với dì là nó không thể chấp nhận khi có một người mẹ như vậy, cũng không chấp nhận việc nó bị dì xem như quân cờ đưa đến thế giới này.”
Mơ hồ, Liên Hảo nhớ đến có người đã nói thế này: Mọi người khi còn trẻ ít nhiều gì cũng đều sẽ trải qua một hoặc hai sự kiện ngốc nghếch, những người trẻ tuổi ban đầu đều sẽ gặp phải một người khiến mình cứ bất chấp đâm đầu vào những thứ điên rồ.
“Cho đến hiện tại, dì cùng Anh Hùng hàng tháng sẽ đúng giờ gọi điện thoại cho nhau. Hàng năm dì đều sẽ đi thăm nó, nhưng mà dì biết, giữa dì và nó rốt cuộc cũng không thể trở về giống như trước đây được nữa.”
Đại Thiến nói xong nhớ tới gì đó, bà đem va li hành lý đến, từ bên trong lấy ra một cuốn tạp chí tiếng anh. Liên Hảo có biết đến tạp chí kia, trong số những tạp chí hàng đầu về ngành thời trang ở Châu Âu và Mỹ, thì tạp chí này có trong top mười, rất nhiều người mẫu tài năng đã từng xuất hiện trên bìa tạp chí này.
Đại Thiến chỉ vào trên bìa tạp chí, kiêu ngạo nói: “Anh Hùng nhà dì đã làm một việc mà thời điểm dì còn làm người mẫu đã không thể làm được, nó vừa mới được bầu thành Mr. Milan.”
Mr. Milan là từ hơn một trăm vị biên tập viên thời trang cùng với nhà thiết kế dựa trên việc bỏ phiếu để bầu chọn ra mỗi quý, loại vinh quang này là việc mà rất nhiều người mẫu tha thiết ước mơ.
Dì Đại Thiến hẳn là rất hãnh diện, bởi vì con trai dì lấy một gương mặt phương Đông lại có thể nhận được vinh quang như vậy, có lẽ giới thời trang phương Tây đang ngày càng quan tâm nhiều hơn đến những gương mặt phương đông sâu sắc.
Nhận lấy tạp chí trên tay Đại Thiến, người đàn ông trên tạp chí có một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hai phong cách tương phản, kiểu tóc của thời phim câm Hollywood và cách trang điểm khói đã thể hiện hiệu ứng mạnh mẽ thông qua ánh mắt anh. Chắc hẳn ai cũng sẽ bị thu hút khi nhìn bức ảnh này, phía bên dưới còn có mấy trang viết về sinh hoạt của anh, trong đó có một bức ảnh anh mặc một chiếc quần jeans khóa đồng, nhãn hiệu của chiếc quần jeans này là DTY, nếu không có nhìn lầm thì Liên Hảo nhớ cô hình như là đã gặp qua chiếc quần này cùng với người mặc nó.
“Con dì có lẽ là di truyền dì, từ nhỏ đối với sàn Castwalk có niềm say mê kỳ lạ, có lẽ do biết dì không thích vì thế nó chọn học thị trường phân tích, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ giúp dì quản lý siêu thị. Sau này nó bỏ nhà đi, liền vào giới người mẫu, dì lén đi gặp nó, khi đó nó thật sự thật vất vả, bây giờ có danh tiếng rồi, nhiều lúc muốn gặp nó phải rất mất nhiều công sức, muốn chạm cũng không chạm được.”
“Hiện tại, tất cả đều là do nó nỗ lực có được, dì rất tự hào.”
Đại Thiến nói đến đây liền bật khóc, như một đứa trẻ yếu đuối tựa trên vai Liên Hảo: “Con trai dì ở bên ngoài một mình, lễ Giáng Sinh, tân niên, lễ Tạ Ơn, bất cứ ngày lễ nào cũng đều không có người thân ở bên cạnh, dì muốn đi gặp nó, nhưng mà dì không đủ can đảm! Dì là một người mẹ tồi.”
“Dì Đại Thiến, dì đừng khóc!”
Liên Hảo vỗ lưng bà: “Con nói cho dì nghe một chuyện thú vị, con đã gặp qua con trai của dì, hơn nữa không chỉ một lần.”
Đại Thiến lau đi nước mắt, ngước nhìn Liên Hảo.
Có đôi khi duyên phận này nọ khiến Liên Hảo lúc này nhớ lại cũng cảm thấy thật khó tin. May mắn thay, tại một đêm buồn như lúc này, mẹ cô mang đến một người bạn khí chất như vậy để giúp cô xua tan nỗi đau mà Lan Đình Phương mang đến.
Uống một ngụm rượu, Liên Hảo kể.
“Năm ngoái con có đi một chuyến đến Florida để viết cho một tạp chí du lịch về việc các gia đình di dân Châu Á đã trải qua lễ Tạ Ơn như thế nào. Trong một nhà hàng ở Orlando, một thanh niên đã gọi món gà tây cho bữa tối. Sau khi dùng cơm, anh ta nói với ông chủ nhà hàng là anh ta đã quên mang ví tiền, ông ta không tin, chàng trai này ăn mặc theo phong cách Hippie, trời lạnh đến vậy còn mặc một chiếc áo ba lỗ, tóc tai dài bừa bộn, xem ra đã một thời gian dài không hề chăm chút cho bản thân. Trong khi bọn họ tranh chấp, người thanh niên này đã dùng tiếng Quảng Đông để mắng, vì anh ta dùng tiếng Quảng Đông nên con liền giúp anh ta thanh toán tiền cơm, anh ta ngay cả lời cám ơn cũng không có nói liền hỏi con nếu con thích đồng hồ của anh ta thì anh ta có thể lấy nó ra đổi lấy số tiền con đã trả cho anh ta. Con không muốn lấy chiếc đồng hồ đó, vì thế, anh ta bước đi.”
“Đây là lần đầu tiên con nhìn thấy anh ấy.”
“Lần thứ hai thấy anh ấy là ở sân bay, bọn con còn ngồi chung chuyến bay, từ sân bay Orlando cùng nhau bay đến Milan. Khi đó có một vài người đi theo bên cạnh anh ấy, anh ấy nhìn thấy con nhưng không có cùng nhau chào hỏi, đi lướt qua con, lúc đó con còn nghĩ người này cũng thật không có lễ phép. Lúc đến sân bay Milan, có vài cô gái hướng anh ấy xin chữ ký, trong đó có một cô gái muốn anh ấy ký tên lên áo mình, con có nhìn thấy chữ ký rồng bay phượng múa kia, giờ ngẫm lại vài chữ đó hẳn là Nguyên Anh Hùng.”
“Dì Đại Thiến, con nghĩ cái người tên Nguyên Anh Hùng kia hẳn là Nguyên Anh Hùng con của dì rồi.”
“Chính là Nguyên Anh Hùng!” Đại Thiến hoa chân múa tay vui sướng: “Đúng là con dì rồi!”
“Cái thằng Nguyên Anh Hùng này hở một tí là quên mang bóp tiền, lúc trước, cứ cách vài ngày thì sẽ lại nhận được điện thoại xin giúp đỡ của nó.”
Trên đời này có hơn sáu mươi triệu tinh cầu, nhưng duyên phận huyền diệu như vậy làm Liên Hảo lúc này không khỏi thổn thức.
Tác giả: Có vẻ thời khắc mà mọi người đều đang chờ đợi đã đến. Được rồi! vì sự mong đợi của mọi người, tôi quyết định để cho tiểu vũ trụ này mãnh liệt bùng nổ vang dội.