Giao thông Bắc Kinh cuối tuần trước sau như một ùn tắt, Lan Đình Phương đưa bọn họ đến một quán ăn có phong cách nhà nông ở ngoại thành. Quán ăn này rất có tiếng, ông chủ đem thiên nhiên cùng bữa cơm kết hợp cùng nhau, tới nơi này dùng cơm thực khách đều có thể đến đất trồng rau của bọn họ chọn lựa rau dưa và trái cây mà bản thân thích.
Đại Thiến và Hà Mỹ Âm muốn đến hậu viện chọn rau dưa hữu cơ, Liên Hảo cùng Lan Đình Phương theo sau phụ giúp họ một tay.
Đại Thiến có đôi khi sẽ bắt gặp vài chú sâu nhỏ trên rau, bà còn khoa trương nói chuyện bằng tiếng anh với chúng, chọc cho vài cô nàng nhân viên cười khanh khách không ngừng. Thỉnh thoảng những cô nàng này cũng sẽ len lén nhìn về phía Lan Đình Phương.
Rất nhanh, Đại Thiến qua lời giới thiệu của người phục vụ lôi kéo Hà Mỹ Âm đi qua một luống rau khác lấy khoai lang, thiếu Đại Thiến nơi này bỗng chốc yên tĩnh lại.
Giữa một mảnh rau dưa xanh rì bạt ngàn, Lan Đình Phương bị một bên cây mắc cỡ hấp dẫn ánh mắt, anh nâng mắt kính, hơi hơi hạ xuống thắt lưng, dùng ngón tay đi đùa lá cây mắc cỡ, ôn nhu nói: “Liên Hảo, em tới đây xem, cây mắc cỡ này thật giống như em vậy, giống một cô gái nhỏ thẹn thùng.”
Bởi vì anh gọi to nên khiến lòng Liên Hảo tràn đầy vui mừng, cô hướng anh tới gần, bả vai kề bên bả vai anh, cũng dùng đầu ngón tay đi đùa lá của cây mắc cỡ, nhìn nó xấu hổ giống cây quạt từ từ khép lại.
Tóc của anh sát ở bên tóc mai của Liên Hảo, ngón tay vì chạm vào lá thực vật thân thảo nhỏ bé mà đụng chạm vào nhau. Cả một ngày hôm nay anh đối với cô vô cùng tốt, không giống với giả vờ. Thời điểm lên xe thắt dây an toàn cho cô, ở trong thang máy đem cô hộ ở sau người, rất tự nhiên nắm tay cô, cũng tự nhiên đặt tay ở bên hông cô, vài lần như vậy, Liên Hảo đều thấy được mẹ cô ở bên cạnh cười rất hài lòng.
Anh hôm nay mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, quần màu lam, ở một mảnh xanh biếc, tươi mát tựa như biển cùng bầu trời ở Đại Úc vậy. Liên Hảo lại bắt đầu sa vào đại dương mênh mông sâu thẩm tên gọi Lan Đình Phương.
“Đình Phương.” Liên Hảo nhẹ nhàng gọi tên của anh.
“Ừ!” Anh trả lời: “Sao vậy em?”
“Không có gì!” Liên Hảo không có nhìn anh, ngón tay tiếp tục dừng ở trên lá cây mắc cỡ: “Em chỉ là muốn gọi anh như vậy.”
Lan Đình Phương ngẩn ngơ, một tiếng “Răng rắc” vang lên, thân thể Lan Đình Phương tựa như cây súng phát ra tiếng đạn. Lúc Liên Hảo còn chưa rõ ràng phát sinh sự tình gì thì đã nghe được tiếng vật thể hung hăng bị ném trên đất, một cô gái mười bảy, mười tám tuổi ngơ ngác đứng ở nơi đó.
“Cô là ai? Ai cho phép cô chụp ảnh!” Lan Đình Phương nắm chặt yết hầu cô gái đó.
Liên Hảo chạy nhanh qua, bị Lan Đình Phương nắm chặt cổ, mặt cô ấy đã trướng đến đỏ bừng.
Cô hung hăng kéo tay Lan Đình Phương ra: “Anh làm gì vậy, có chuyện gì không thể nói chuyện được hay sao?”
Lan Đình Phương nhất quyết không tha, chỉ vào cô gái với bộ mặt chán ghét: “Nói, cô là người của đài truyền hình nào? Hay tòa soạn báo nào?”
Cô gái bộ dáng trẻ con còn chưa thoát, hiển nhiên, cô ấy vô cùng sợ hãi, lắc lắc tay nói: “Không, không phải, là vì thấy hình ảnh vừa rồi của hai người rất đẹp, cho nên.. Cho nên mới..”
Cô gái vừa nói vừa vội vàng từ trong túi lấy ra thẻ học sinh, đưa cho Liên Hảo: “Tôi còn là học sinh, bình thường thích chụp ảnh, tôi… Tôi chính là đi theo ba tôi đến nơi này dùng cơm, tôi….”
“Cút!” Lan Đình Phương cúi đầu, nhìn máy ảnh kỹ thuật số đã bị ném vỡ vụn trên đất, lạnh lùng nói.
Cô gái hốc mắt phiếm hồng, nhìn Liên Hảo liếc mắt một cái lại quay đầu nhìn nhìn Lan Đình Phương, mang theo vẻ mặt uỷ khuất xoay người rời đi.
Nhóm phục vụ lúc đầu dùng ánh mắt sân si nhìn Lan Đình Phương ngay lúc này lại cúi đầu, một tiếng cũng không dám thốt ra.
Nhìn hai người phục vụ rời đi, Liên Hảo đem máy ảnh đã nát vụn ném vào thùng rác, Lan Đình Phương ngồi ở một bên ghế đá hút thuốc.
Lấy đi thuốc lá trên tay anh, Liên Hảo ở bên người anh ngồi xuống, bả đầu gác ở trên vai anh.
“Có đôi khi em cảm thấy anh tựa như một căn phòng đóng chặt cửa, không muốn mở ra.” Liên Hảo nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Cô bé kia vẫn còn là một học sinh, ở lứa tuổi này đều đối với những sự vật tốt đẹp sinh ra sùng bái, cái loại sùng bái này rất đơn thuần. Đình Phương, trong lòng anh hiện tại cũng có chút không dễ chịu đi? Kỳ thực, vừa mới rồi, anh có thể để cho cô bé chụp ảnh, sau khi chụp xong anh cùng cô bé giải thích một chút như vậy chẳng phải là rất tốt sao? Cô bé kia hiện tại sẽ đầy tâm tình vui vẻ cùng ba mình dùng cơm, mà anh cũng không lại ở chỗ này hờn dỗi.”
“Anh không có hờn dỗi!” Lan Đình Phương ồm ồm cường điệu.
“Không có hờn dỗi?” Liên Hảo nhợt nhạt nở nụ cười: “Lan Đình Phương mỗi lần giận hờn tai sẽ hồng.”
Anh nhíu mày, mất tự nhiên sờ sờ tóc mình, theo bản năng đem tóc hướng trên lỗ tai che đi.
“Đình Phương.” Liên Hảo nắm thật chặt tay: “Em hy vọng anh sống thật thoải mái, đem những chuyện không vui quên hết, chỉ nhớ kỹ những chuyện vui vẻ.”
Cô cảm giác được bờ vai mà cô đang dựa vào bắt đầu cứng lại, Liên Hảo tiếp tục nói: “Đình Phương, sau này chúng ta cứ sống tựa như hôm nay vậy có được không anh? Thật tự nhiên ở chung, giống những cặp vợ chồng đã kết hôn sáu năm khác, không cần cất giấu cảm xúc của bản thân.”
Lan Đình Phương đứng lên, kinh ngạc nhìn Liên Hảo, Liên Hảo không có lảng tránh ánh mắt anh, bọn họ cứ như vậy đối diện, Lan Đình Phương sâu trong ánh mắt trước sau như một là một ánh nhìn mỉa mai.
Liên Hảo chợt tỉnh ngộ, kể từ khi Bách An Ny rời đi, ánh mắt mỉa mai này từ đầu đến cuối cũng chưa từng phai nhạt đi. Bên ngoài truyền đến tiếng mẹ cô gọi, lúc Liên Hảo xoay người, anh ở phía sau nói:
“Cố Liên Hảo, đừng tưởng rằng cùng tôi kết hôn sáu năm thì rất hiểu tôi, tôi đã cảnh cáo cô, đừng có ý đồ chạm đến nội tâm của tôi, cũng đừng có đem áy náy của tôi đối với cô được một tấc lại muốn tiến một thước, khi chúng ta kết hôn chẳng phải đã nói rõ ràng với nhau rồi sao?”
Được một tấc lại muốn tiến một thước? Đây là thành ngữ tệ nhất mà Liên Hảo nghe được từ trước đến giờ, cô tự giễu đối với bản thân lắc lắc đầu.
Đối với bóng lưng càng chạy càng nhanh kia, Lan Đình Phương cực kỳ hối hận, kỳ thực, những lời này vừa mới nói xong anh liền hối hận, hung hăng mắng bản thân một phen, anh đuổi theo cô.
Hà Mỹ Âm lần này phát hiện Cố Liên Hảo có chút nổi lên tính trẻ con, nhìn là biết cô và Lan Đình Phương cải nhau, nhìn hai người vì lấy khoai lang mà làm ầm ĩ, anh không nhường tôi tôi cũng không nhường anh, Liên Hảo nghiêm mặt, Lan Đình Phương trừng mắt, Đại Thiến ở một bên e sợ thiên hạ không loạn.
Trong lúc lôi kéo, Lan Đình Phương buông tay trước, kết quả Liên Hảo bởi vì dùng quá sức mà ngã sấp xuống ở trên đất, trên quần áo dính đầy bùn đất, cố tình, Lan Đình Phương ôm cánh tay, trên cao nhìn xuống bài ra tư thái: “Cố Liên Hảo, ủy khuất cho em rồi, vốn là anh muốn thay thế em lăng trên đất, nhưng mà vì hôm nay anh mặc áo màu trắng, cho nên người nằm trên đất chỉ có thể là em.”
Liên Hảo gật gật đầu, tay nắm lấy một nhúm bùn đất, ở lúc anh vươn tay tỏ vẻ thân sĩ phong độ muốn đỡ cô dậy, Liên Hảo hung hăng nhảy dựng lên, giống con khỉ nhỏ nhảy lên trên lưng anh. Thù mới hận cũ, cô đem bùn đất trong tay chà sát trên quần áo anh. Nhìn anh thẹn quá hóa giận, lỗ tai đều muốn đỏ lên, Liên Hảo cười khanh khách không ngừng.
Trời xanh mây trắng, cô ở trên vai anh bừa bãi cười, Lan Đình Phương đột nhiên cảm thấy trời đất bắt đầu trở nên bát ngát, tiếng cười của cô tựa như tiếng chuông gió nhiều năm trước nghe được ở bên dưới mái hiên kia, đinh đinh đang đang tiến vào mộng đẹp của anh.
Anh mỉm cười đem cô xiêu xiêu vẹo vẹo điều chỉnh tư thế thật tốt, nghiêng đầu: “Liên Hảo, anh hình như chưa từng cỏng em phải không? Hiện tại, anh cỏng em, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Liên Hảo dừng tiếng cười, không dám gây ra tiếng động xôn xao, chỉ sợ lỡ mất thời khắc anh ôn nhu hiếm có.
“Liên Hảo.” Thanh âm của anh vô cùng thấp, thấp đủ chỉ có Liên Hảo có thể nghe thấy: “Anh biết em không thích nghe anh cùng em nói lời xin lỗi, nhưng mà anh thật sự có lỗi khi đem những lời khó nghe đó nói ra, quên đi những lời anh đã nói, được không em?”
Liên Hảo đem mặt dán tại trên vai anh, nhẹ nhàng nói ra: “Được!”
Liên Hảo không có biện pháp nào giận anh lâu được.
Đây là lần đầu tiên anh cỏng cô, thời điểm mười tám mười chín tuổi, Liên Hảo ngẫu nhiên sẽ mơ tưởng nghĩ tới việc trèo lên lưng Lan Đình Phương, chắc phải tựa như ánh trăng màu bạc mênh mông vô bờ, ánh trăng màu bạc kia chiếu rọi ở trên người bọn họ, cùng với bọn họ một đường bước đi.
Trải qua nhiều cái sau này, dần dần, Liên Hảo cũng không dám lại mộng tưởng cái thời khắc như vậy nữa.
Hai mươi bảy tuổi, Liên Hảo rốt cục trèo được lên lưng Lan Đình Phương, quả nhiên là vậy, lưng Lan Đình Phương quả thực giống y như sự tưởng tượng của cô, không những rộng mà lại còn ấm. Tay Liên Hảo khoát lên trên vai Lan Đình Phương, nhắm hai mắt lại, tưởng tượng thấy màu bạc ánh trăng mênh mông vô bờ.
Chân cô khẻ đông đưa, cọ sát vào chân anh. Hôm nay cô mang một đôi giày xăng đan bện giây màu vàng nhạt, lộ ra đầu ngón chân nhỏ xinh, Lan Đình Phương không biết thế nào lại nghĩ tới buổi tối, đầu ngón chân này ở trên drap giường của bọn họ, giống như vỏ sò được rửa sạch sẽ phát ra ánh sáng. Vỏ sò ở lúc lơ đãng này gợi lên ở một nơi nào đó trong lòng anh sự ngứa ngáy, cũng cực kỳ mềm mại.
Lan Đình Phương mất tự nhiên đem ánh mắt rời khỏi chân Liên Hảo, lúc quay đầu vừa vặn bắt gặp Hà Mỹ Âm đang ôn nhu nhìn anh cười, trong tươi cười còn có cảm kích, mang theo một loại thân thuộc xuất phát từ một người mẹ, trong lòng Lan Đình Phương nổ ầm mạnh mẽ.
Liên Hảo cùng Lan Đình Phương cầm áo tình nhân mà bà chủ quán mang đến cho bọn họ xoay tới xoay lui. Áo tình nhân này nhìn có chút quái, màu sắc quá rực rỡ, bọn họ cứ cầm nó xoay qua xoay lại quan sát mãi, nhưng nói gì thì nói Liên Hảo trong lòng vẫn là có một chút ngọt ngào, nhìn một lúc, cô quyết định tròng lên lưng Lan Đình Phương, đem áo tình nhân bắt anh mặt vào.
Lúc dùng cơm, Liên Hảo vụng trộm nhìn Lan Đình Phương, anh bất động thanh sắc hướng mẹ cô cùng dì Đại Thiến gắp thức ăn, làm cho dì Đại Thiến liên tiếp hướng Liên Hảo tỏ vẻ chúc phúc, chúc phúc cô gả cho người đàn ông tốt như Lan Đình Phương.
Sau khi từ quán cơm đi ra, đoàn người trực tiếp đến công viên Viên Minh, đây là nơi Đại Thiến muốn đến nhất khi đến Bắc Kinh, bà từng đọc qua một tác phẩm văn học của nhà văn Hugo có viết về nơi này, qua từng câu văn đã biết Viên Minh kia thuộc loại công viên có bề dày lịch sử lâu đời, bà luôn ao ước có một ngày được đến nơi đây nhớ lại công viên mộng ảo dưới ngòi bút của ông.
Hoàng hôn xuống, cánh cổng cao lớn hình tròn trụ ở năm tháng như trải qua tang thương vẫn như cũ mang theo nhiệt huyết của một lão binh, cao ngạo ngẩng đầu, dụng ý chí chống đỡ, đặt bút viết thẳng thân hình.
Người hướng dẫn đi cùng là một giáo sư lịch sử, ông thâm tình giảng giải đoạn lịch sử đã mất đi này cho bọn họ nghe. Đại Thiến lẳng lặng thành kính nghe, khi vị giáo sư nói đến việc liên quân Anh Pháp đem trang viên Viên Minh thiêu ba ngày ba đêm, Đại Thiến ôm lấy Hà Mỹ Âm, ánh mắt dừng ở di chỉ sừng sững kia.
“Mỹ Âm, tôi cảm thấy nơi này thật sự vĩ đại.” Bà tựa vào trên vai Hà Mỹ Âm nói.
“Đúng vậy! Đại Thiến, tôi cũng cảm thấy như vậy!” Hà Mỹ Âm nhẹ nhàng vỗ vai Đại Thiến.
Liên Hảo đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người phụ nữ đã không còn trẻ tuổi ở dưới ánh chiều tà, trong lòng nổi lên cảm động không nói nổi thành lời, hốc mắt phiếm hồng.
Giây tiếp theo, Liên Hảo được một vòng tay quen thuộc ôm ấp bên trong, cô ngã đầu tựa ở vai anh, lưng cô áp ở trong lòng anh, cảm thụ được mỗi một lần tim anh đập, lần đầu tiên, Liên Hảo cảm thấy cô cùng Lan Đình Phương gần sát như thế.