Sáng sớm đã bị hắt nước, tệ hơn đây là một sáng mùa đông, đương nhiên là hắn cực kỳ căm tức, lại nghĩ rằng con nhỏ này chẳng có tác dụng gì cả, hắn
ta càng đối đãi với cô bé tệ hại hơn.

“Đứng lên!”

Đét đét đét.

Liên tục giáng ba roi lên người cô bé đã không bò dậy được nữa, cô bé không
lên tiếng, cắn chặt hai hàm răng, nước mắt cũng không chảy ra.

“Còn giả chết nữa sao? Đứng lên ngay.”

Đét đét.

Thêm mấy roi nữa, cô bé vẫn chẳng phản ứng gì, Trần Chí càng điên tiết, ra tay càng hung.

Cô bé chịu đựng, dần dần mí mắt cô nặng thêm, người cô thấy đau quá, sức
lực trong người thoát ra ngoài từng chút từng chút một, cuối cùng cô bé
nhắm mắt lại.

Cuối cùng cô cũng được giải thoát sao?

Một bé trai lớn hơn một chút thấy thế bèn xông lên vội vàng kéo tay Trần Chí lại.

“Chú à, nó chết rồi.”

Giọng nói của cậu bé có sự run rẩy, cậu bé không đành lòng nhìn cô bé bị đánh tới thương tích khắp người, bọn nhỏ đều thấy cảnh Trần Chí đánh cô bé,
nhưng không có ai đứng ra ngăn cản bởi vì những chuyện như này bọn chúng đã thấy không ít.

“Chết rồi sao, thật là xui xẻo, mày mang nó vứt đi.”

“Vâng.”

Bỏ lại hai đứa nhỏ với nhau, Trần Chí đi sắp xếp công việc cho mấy đứa còn lại. Cậu bé trai bế cô bé lên, đưa tới bên một dòng suối nhỏ.

Cậu thả cô bé vào trong dòng suối, nhìn cô một cái rồi bỏ đi.

Ngày hôm đó, sáng sớm còn là trời xanh mây trắng nhưng rồi trời bắt đầu sấm
chớp đổ mưa, nước mưa rửa sạch những dơ bẩn trên người cô bé, lộ ra một
dung nhan tái nhợt mà tuyệt mỹ.

Trên con đường lớn cách dòng
suối nhỏ không xa, một chiếc Roll-Royce màu trắng đậu bên đường. Mưa
tạnh, con đường lớn được cơn mưa gột rửa sạch sẽ.

Bên trong
chiếc Roll-Royce là một nhà ba người, người đàn ông xem chừng hơn 30
tuổi, người phụ nữ cũng chạc tầm 30, bọn họ ăn mặc quý phái, nhất định
không phải là người thường.

Trừ hai người lớn còn có một đứa bé
trai ba bốn tuổi nữa. Cậu bé có ngoại hình cực kỳ đẹp đẽ, một thân quần
áo mùa đông phong cách mặc trên người lại vô cùng đáng yêu.

“Ba mẹ, chúng ta tới đây làm cái gì vậy?”

Trong mắt bé trai tràn đầy hồn nhiên, tò mò nhìn chung quanh, tất cả sao mà mới lạ.

“Bảo bối, chúng ta tới đây để ăn cơm dã ngoại mà, mưa xong không khí sạch sẽ nhất rồi, ba mẹ đưa Hàn Nhi của chúng ta tới đây để hít thở không khí
trong lành.”

Giọng nói người phụ nữ rất chi là dễ nghe, từng câu từng chữ đều chứa đựng sự dịu dàng.

“Vâng, Hàn Nhi muốn hít thở không khí trong lành.”

Bé trai nhanh chóng xuống xe, làm cho đôi vợ chồng bật cười.

Bọn họ đang là sắp xếp chỗ thức ăn dã ngoại mang theo từ nhà tới, bé trai bèn la cà tới bên dòng suối nhỏ.

Cậu mới có ba bốn tuổi, nhỏ người nhưng rất nhaỵ bén.

“Ôi, ba mẹ ơi ở đây có dòng suối nhỏ nè.”

Như vừa phát hiện ra một vùng đất mới, cậu bé hưng phấn tới gần dòng suối
hơn, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt sau khi nhìn thấy em gái nhỏ người
chằng chịt vết thương ngất xỉu bên dòng suối thì lập tức biến mất.

“Ba mẹ!”

Bé trai hô to, đôi vợ chồng đang sắp xếp đồ đạc nghe thấy tiếng gọi gấp
gáp của bé trai còn tưởng là cậu bé gặp phải nguy hiểm gì.

Bọn
họ nhanh chóng đi tới bên con trai, dĩ nhiên thấy con mình không sao họ
thở phào nhẹ nhõm nhưng lúc nhìn thấy cô bé đang hôn mê kia thì vẻ mặt
họ trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Mẹ, bạn ấy sao vậy?”

Bé trái rúc vào ngực người mẹ, nhìn ba mình vươn tay bế cô gái nhỏ.

Người đàn ông An Vu Triết kiểm tra một lượt cho cô bé rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Bà xã, cô bé còn sống, bây giờ chúng ta phải đưa cô bé tới bệnh viện đã.”

Người phụ nữ gật đầu, trìu mến nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ôm chặt lấy con mình.

“Ông xã, chúng ta mau đưa cô bé về thôi, cô bé này đáng thương quá.”

Vì vậy, bọn họ không tiếp tục ở lại dã ngoại nữa mà đưa cô bé tới bệnh viện gần nhất bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Cô bé được phẫu thuật, một nhà ba người không hề bỏ đi, gương mặt họ đều lo lắng và căng thẳng.

“Bà xã, không sao đâu.”

An Vu Triết ôm vai vợ mình, ai ủi cô.

Lãnh Hạ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng phẫu thuật.

Thấy bà xã lo lắng quá, An Vu Triết thở dài một cái, anh biết vợ anh chắc
chắn đang nghĩ tới đứa con gái đáng thương của bọn họ.

Trước khi có An Mặc Hàn, bọ họ đã có một đứa con gái đáng yêu. Nếu đứa bé vẫn
còn, giờ nó cũng lớn bằng tầm cô bé này rồi, nhưng một cơn bạo bệnh đã
cướp đi tính mệnh con gái họ. Từ đó vợ anh không thể nào gượng dậy được. Mãi cho tới khi có Hàn Nhi, tâm trạng cô mới dần bình ổn lại.

Đợi hai giờ, ánh đèn phòng phẫu thuật mới tắt hẳn. Lúc này, An Mặc Hàn đã bắt đầu gật gù trong ngực mẹ rồi.

“Bác sĩ, cô bé sao rồi?”

Lãnh Hạ thả An Mặc Hàn vào trong ngực An Vu Triết, vội vàng tiến về phía bác sĩ vừa từ trong phòng mổ đi ra.

Bác sĩ cởi khẩu trang ra, cho họ một nụ cười an tâm.

“Yên tâm đi, phẫu thuật rất thành công, đứa bé đã không sao, chỉ có điều chắc phải ngủ thêm mấy tiếng nữa mới tỉnh lại được.”

“Cảm ơn bác sĩ.” An Vu Triết thành tâm cảm tạ.

Lãnh Hạ đang muốn đi vào phòng bệnh nhìn cô bé một chút, lại nghe thấy lời bác sĩ dặn thêm.

“Đúng rồi, cô bé này có nhóm máu cực hiếm là nhóm B RH âm tính, cho nên sau này đừng để cô bé bị thương.”

“Vâng, thưa bác sĩ, lời của ông chúng tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Đừng khách sáo.”

Đưa mắt dõi theo bác sĩ tới lúc ông đi khuất, cả nhà ba người bọn họ xúm vào phòng bệnh, thấy rõ cô bé tái nhợt đang nằm đó.

Lúc này An Mặc Hàn đã tỉnh ngủ, cậu cũng nhìn rõ người chị nhỏ trên giường bệnh.

“Hạ, đứa bé không sao rồi.”

An Vu Triết an ủi vợ mình.

Lãnh Hạ lau chút nước mắt nơi khóe mi, trìu mến nhìn cô bé.

“Triết, có tra được là con gái nhà ai không?”

Trên đường tới bệnh viện, An Vu Triết đã sai người đi điều tra tình huống của đứa bé.

“Cô bé là cô nhi, bị người của cô nhi viện Đồng Thoại vứt ra suối, chắc là người ở đó tưởng cô bé đã chết nên mới mang đi vứt.”

Nghe được thân thế của cô bé, Lãnh Hạ càng thêm đau lòng.

“Ba, cô nhi là sao ạ? Tại sao chị này lại gọi là cô nhi?”

An Mặc Hàn ngây thơ không hiểu ba mẹ mình đang nói gì, cậu chỉ nhìn chăm chú vào chị gái nhỏ như trước.

“Hàn Nhi còn nhỏ, sau này sẽ rõ.”

“Ồ!”

An Mặc Hàn không hỏi nữa, chỉ nhìn chăm chăm cô bé trước mắt.

“Triết, em muốn nhận nuôi đứa bé này.”

Lời của Lãnh Hạ không gây cho An Vu Triết chút bất ngờ nào. Anh đã sớm biết bà xã mình có ý muốn nhận con gái nuôi, nếu như cô bé này có duyên với
họ như vậy, bọn họ sẽ nuôi cô.

“Được, để anh đi sắp xếp.”

“Cảm ơn anh, Triết.”

Tựa vào trong ngực chồng, Lãnh Hạ cảm động chảy nước mắt.

“Ngốc, nói bậy gì đấy, chúng ta là vợ chồng, em nghĩ gì anh lại không biết
sao? Anh biết em nhìn thấy đứa bé này đáng thương liền nghĩ tới đứa con
đáng thương đã mất của chúng ta. Anh cũng như em, thấy cô bé anh cũng
như thấy được con gái mình, về sau chúng ta hãy coi cô bé là con gái
chúng ta đi.”

An Vu Triết nói trúng ý tưởng của Lãnh Hạ, Lãnh Hạ nhìn ông xã mình, anh luôn luôn hiểu cô như thế.