Editor: Huyền*Vũ

Ban đêm thực yên tĩnh, thế nhưng ở trong mộng Hạ Hi cũng không phải bình tĩnh như vậy.

Đây là một cây anh đào, bông hoa xinh đẹp lung lay trong làn gió, có một bé gái đang ngồi trên cành cây, hái xuống một cánh hoa, đặt ở chóp mũi hít ngửi.

“Này, em làm gì ở trên đó thế?”

Giọng nói của một bé trai truyền đến khiến cô gái nhỏ trên cây hoảng sợ.

“A…”

Bị mất thăng bằng, bé gái từ trên cây rơi xuống.

“Này, cẩn thận…”

Bé trai nhanh nhẹn tiến lên, duỗi hai tay ra vững vàng tiếp được cô bé.

Hai đứa bé bốn mắt nhìn nhau, thấy bé trai một đầu mái tóc màu tím, trong mắt cô bé lóe ra tia kinh ngạc.

“Em không sao chứ?”

Bé trai thả cô bé xuống, vỗ vỗ cánh hoa anh đào trên người mình xuống, động tác này ở trong mắt bé gái thoạt nhìn thật là ngầu.

“Cảm ơn anh, em không sao.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi, sau này không được trèo cao như thế nữa, rất nguy hiểm với một cô bé như em.”

Bé trai nghiêm trang nói, cô gái nhỏ nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của cậu, cảm thấy hơi buồn cười. Chắc cậu chỉ lớn bằng cô, rõ ràng mới năm tuổi, thế nào lại bắt trước thành dáng vẻ của người lớn chứ.

“Ha ha ha…”

“Em cười cái gì?”

Tuy rằng tiếng cười trong trẻo của cô bé rất êm tai, thế nhưng bé trai vẫn lạnh lùng hỏi, cứ cảm thấy cô bé cười không có ý gì tốt.

“Không có gì, ôi, thời gian không còn sớm nữa, em phải về đây.”

“Ừm, được rồi, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại, đại ca ca.”

Mặc dù cảm thấy hai người không lớn hơn nhau là mấy, nhưng bởi vì bé trai này cao hơn cô rất nhiều, cho nên bé gái bèn bất đắc dĩ gọi cậu là ca ca.

Trong mơ chuyện xưa của cô gái nhỏ và cậu bé còn chưa dừng lại ở đó, bọn họ lần nữa thực sự gặp lại nhau.

“Em gái nhỏ, em tên là gì?”

Một ngày nọ, ở dưới gốc cây anh đào, rốt cục cậu bé cũng hỏi được vấn đề mà cậu luôn muốn hỏi.

“Em tên là Hạ Hi.”

“Hạ Hi, vậy anh sẽ gọi em là Hạ Hạ.”

“Được.”

Sau đó, mỗi ngày ở dưới gốc cây anh đào cũng có thể nghe thấy giọng nói của cậu bé.

“Hạ Hạ…”

“Hạ Hạ…”

“Hạ Hạ…”

Hạ Hi chìm đắm ở trong mơ nở nụ cười duyên dáng, giấc mơ này thật đẹp, tốt đẹp như vậy thật không chân thực.

“Reng reng reng, reng reng reng…”

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên một hồi, Hạ Hi đang đắm chìm trong mơ liền tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy tia nắng mặt trời chiếu rọi vào phòng. Nhìn chiếc đồng hồ báo thức còn đang vang lên, Hạ Hi cười cười, tuy rằng nụ cười rất xinh đẹp, nhưng lại tràn đầy chua xót.

Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình di động, Hạ Hi trong lòng cảm khái không thôi, sau đó cầm điện thoại lên ấn nút nhận cuộc gọi.

“Alo.”

“Hạ Hạ, dậy chưa? Tôi bây giờ sắp tới dưới lầu nhà cô rồi.”

Giống như giọng nói của bé trai trong mơ vậy, tiếng của Toàn Ti Dạ ở buổi sáng ngày hôm nay tràn đầy phấn chấn, kéo Hạ Hi từ bên trong ngơ ngác trở về với thực tại.

“Tôi sắp chuẩn bị xong rồi.”

“Được, tôi chờ cô, gặp lại sau.”

“Ừm, gặp lại sau.”

Cúp điện thoại, Hạ Hi liền nghe thấy tiếng xe ô tô dưới lầu, đi tới ban công vừa nhìn, quả nhiên là Toàn Ti Dạ. Hạ Hi nhanh chóng trở lại phòng tắm rửa mặt, sau đó thay quần áo, năm phút sau cô đã tự mình trang điểm xong, rất nhanh đi xuống lầu, đứng ở trước mặt Toàn Ti Dạ.

Nhìn thấy trang phục của Hạ Hi, Toàn Ti Dạ mắt sáng lên, hôm nay Hạ Hi mặc một bộ đồ thể thao, càng lộ ra vẻ trong sáng động lòng người. Quan trọng nhất là hai người mặc đều là đồ thể thao màu trắng, cảm thấy khá giống quần áo tình nhân.

“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Toàn Ti Dạ vừa mở cửa xe cho cô, vừa không quên hỏi thăm.

“Rất tốt, mơ một giấc mộng đẹp.”

Hạ Hi phẩy phẩy mái tóc dài, một vài sợi tóc lướt qua gò má Toàn Ti Dạ, chỉ một động tác nho nhỏ như thế thôi, lại nổi lên ngàn cơn sóng ở trong lòng Toàn Ti Dạ.

Thu lại cảm xúc của mình, Toàn Ti Dạ lắc lắc đầu, đòi hỏi chính mình tỉnh táo một chút.

“Thật là một giấc mơ đẹp?”

Toàn Ti Dạ nổ máy, quay đầu xe mạnh mẽ phóng đi.

“Ừm, là chuyện khi còn bé. Tôi đói quá, anh đã ăn sáng chưa?”

Biết Hạ Hi có ý định nói sang chuyện khác, Toàn Ti Dạ cũng không hỏi lại về giấc mơ kia.

“Còn chưa ăn, tôi biết một nơi ăn sáng rất ngon, chúng ta đến đó ăn đi.”

“Được rồi, tôi hôm nay tất cả đều giao cho anh.”

Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng ở trong lòng Toàn Ti Dạ lại là một lời cam kết, một lời hứa hẹn chưa từng có, một lời hứa chỉ thuộc về riêng Hạ Hi.

Không khí sáng sớm đều trong lành như vậy, sớm tinh mơ Dư Huyên đã thức dậy mua bữa sáng cho mẹ, cầm trong tay bánh bao nóng hổi, Dư Huyên giờ phút này cảm thấy thật vừa lòng thỏa ý.

“Dư tiểu thư?”

Một giọng nói khiến Dư Huyên dừng chân, quay đầu lại nhìn một chút thì phát hiện ra Tô Lạc một thân đồ thể thao đang đi về phía cô, nhìn dáng vẻ của anh hình như thì vừa mới chạy bộ xong.

Dư Huyên nhìn chung quanh một lát, nơi này cũng không phải là công viên hay sân vận động gì, tại sao Tô Lạc lại ở chỗ này?

“Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Dư Huyên chỉ chỉ Tô Lạc, lại chỉ chỉ tòa nhà cũ nát bên cạnh.

“Nhà tôi ở đây mà!”

Tô Lạc cũng không cảm thấy gì, anh đúng là sống ở nơi đây mà.

“Nhà anh?”

Dư Huyên có chút không dám khẳng định, nhà Tô Lạc sao lại ở chỗ này, nơi đây là khu dân nghèo, Tô Lạc là một nhà thiết kế trang sức hàng đầu quốc tế làm sao sẽ ở chỗ này chứ? Chờ chút, cô nhớ anh đã từng nói anh là do nhà Thượng Quan giúp đỡ mới có thể đến trường, thế nên cũng có thể anh ấy sống ở đây lắm.

“À, nhà tôi cũng ở đây, thật khéo như vậy.”

Tô Lạc nở nụ cười thân thiện, Dư Huyên gãi gãi đầu, nhìn một chút bánh bao trong tay.

“Có muốn ăn cùng không? Mẹ tôi nói bánh bao nhà này ăn ngon lắm.”

“Không cần đâu, em gái tôi hẳn là đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”

“Em gái?”

Tô Lạc còn có một cô em gái? Thế nào mà chưa từng nghe nói tới.

“Ừm, em gái tôi tên Tô Nguyệt, à, chắc là cũng lớn bằng Dư tiểu thư.”

“Ồ, vậy sao, vậy anh nhanh đi về đi, đừng để cho Tô tiểu thư chờ sốt ruột, hôm nào đó lại nói chuyện.”

“Được, bye bye.”

“Bye bye.”