Editor: MarisMiu

“Có lẽ cô nhìn trúng món đồ này. Phải biết nó là một món đồ vô giá, mà cô chỉ là một nữ tiếp viên trong quán bar Phi Tinh Đới Nguyệt, nhìn trúng đồ trang sức nhưng lại không có tiền mua đành phải nghĩ biện pháp khác. Hơn nữa, đừng quên, sợi dây chuyền này là tôi không cẩn thận đánh mất sau đó cô lại nhặt được.”

Trong lúc vô tình, Thượng Quan Hồng thấy trên cổ An Dĩ Mạch đeo sợi giây chuyền kia, đó là sợi dây chuyền mà cô và An Dĩ Mạch cùng nhìn trúng, sau đó quẹt thẻ của Mặc Hàn để mua sợi dây chuyền này. Nhưng, ngày hôm sau tiệm đá quý đó lại gọi điện thoại tới nói tấm thẻ kia đã bị đóng băng, sợi dây chuyền kia vẫn chưa trả tiền. Vì thế, cô buộc phải trả lại, nhưng sau đó cô lại thấy sợi dây chuyền này được đeo ở trên cổ của An Dĩ Mạch. Đây là điều mất mặt nhất của cô, cho nên cô đẩy hết trách nhiệm lên người An Dĩ Mạch. Vốn là cô đã quên mất chuyện này, nhưng hôm nay, An Dĩ Mạch lại vừa vặn mang theo sợi dây chuyền nay. Thật là trời cũng giúp cô mà.

“Nữ tiếp viên trong quán bar Phi Tinh Đới Nguyệt?”

“Không thể nào, cô ấy giống như là một thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có nào đó, sao có thể là nữ tiếp viên trong quán bar chứ?”

“Đúng vậy đúng vậy, có điều nhìn kỹ gương mặt của cô ấy rất có dáng vẻ của hồ ly tinh, cũng biết không phải là một cô gái tốt, thật sự là không nghĩ đến mà…”

Mọi người bàn luận ầm ĩ, Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng cực kỳ hài lòng nhìn hiệu quả này. Tô Nguyệt cũng là cười châm chọc, có điều, không biết là đang cười An Dĩ Mạch, hay là đang cười Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng bọn họ.

Lillian đang muốn lên tiếng giải thích, nhưng lại bị An Dĩ Mạch kéo lại. Lillian có chút nghi ngờ nhìn An Dĩ Mạch, ai dè An Dĩ Mạch chỉ lắc đầu với bà, bảo bà không nên xúc động. diễn đàn marismiu lê quý đôn Bà nhìn mọi người đang bàn luận sôi nổi, lại nhìn gương mặt bình tĩnh của An Dĩ Mạch. Cuối cùng, quyết định không nói gì, đứng ở bên cạnh An Dĩ Mạch.

Mãi đến khi hiện trường rốt cuộc cũng từ từ yên tĩnh trở lại, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào trên người của An Dĩ Mạch, lại phát hiện gương mặt của cô gái này vẫn bình tĩnh như cũ, không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chút nào, giống như người trong cuộc mà bọn họ đang bàn luận không phải cô vậy.

“An tiểu thư, xin hỏi Thượng Quan tiểu thư nói đều là sự thật chứ?”

“Xin hỏi thật sự là cô cầm bộ “Ngôi sao hoàng hôn” sao?”

“Xin hỏi cô thật sự là nữ tiếp viên trong Phi Tinh Đới Nguyệt?”

“An tiểu thư, mời cô giải thích một chút, được không?”

“An tiểu thư……”

“A……”

Một tiếng thét chói tai kinh ngạc khiến hiện trường lập tức yên tĩnh lại. Tất cả mọi người kỳ quái nhìn về phía giọng hét của người đó. An Dĩ Mạch cũng tò mò nhìn về phía chủ nhân của giọng hét kia. Là một nữ diễn viên, An Dĩ Mạch nhìn thấy cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được, có điều cái này không quan trọng.

“Tuệ Tuệ, cô làm sao vậy?”

Một cô gái bên cạnh hỏi, chỉ thấy cô gái được gọi là Tuệ Tuệ này lúng túng cười cười với mọi người. Sau đó chậm rãi mở miệng.

“Tôi đã nhớ ra rồi. Mấy tháng trước ở Phi Tinh Đới Nguyệt, Thượng Quan tiểu thư còn đề nghị vị An tiểu thư này, bảo cô ấy nếu nhặt được sợi dây chuyền thì trả lại cho cô ấy. Song, vị An tiểu thư lại nói sợi dây chuyền này là của cô ấy. Lúc ấy tôi còn nhớ bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông, vị An tiểu thư này đang uống rượu cùng với người đàn ông kia, sau đó lại có thêm một người đàn ông tới. Về sau, Thượng Quan tiểu thư không cần sợi dây chuyền kia nữa.”

Giọng nói khe khẽ của cô gái này vừa đúng xác nhận những lời nói chân thật của Thượng Quan Hồng. Lúc này, trừ Lillian ra, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn An Dĩ Mạch. miu Nhưng An Dĩ Mạch vẫn bình tĩnh như cũ.

Trong lúc mọi người nghi ngờ, An Dĩ Mạch lên tiếng.

“Thượng Quan tiểu thư, trước tiên chúng ta không nói về chuyện của “Ngôi sao hoàng hôn”. Bây giờ, chúng ta nói về chuyện của sợi dây chuyền này một chút được không?”

Giọng nói của An Dĩ Mạch rất thấp, nhưng lại tràn đầy mị hoặc. Trên mặt của An Dĩ Mạch lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, thiếu chút nữa khiến mọi người nhìn ngây người. Nhưng không ai chú ý tới, Lillian lại ngẩn ngơ khi nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ của An Dĩ Mạch.

“Không ngờ An tiểu thư vẫn còn mặt mũi nói về sợi dây chuyền này. Vốn là chuyện này đã qua lâu như vậy, mặc dù tôi thích nhất sợi dây chuyền này, nhưng nếu bị An tiểu thư nhặt được, mà An tiểu thư lại không chịu trả lại cho tôi, cũng coi như An tiểu thư có duyên với sợi dây chuyền đó, tôi sẽ cho An tiểu thư. Nhưng không ngờ hôm nay An tiểu thư lại có lòng tham lấy mất bộ “ngôi sao hoàng hôn”. Tôi cũng không muốn nhìn thấy An tiểu thư khó coi, nhưng tất cả mọi người đều thấy được. Tất cả chuyện này đều do An tiểu thư tự mình làm, tôi cũng không cần sợi dây chuyền kia, nhưng tôi chỉ muốn cầu xin An tiểu thư, có thể trả lại “ngôi sao hoàng hôn” cho tôi được không. Nếu An tiểu thư thích, tôi có thể đưa vài bộ trang sức khác cho cô, được chứ?”

Thượng Quan Hồng thỉnh cầu, lời nói lại chân thành như vậy, cộng thêm gương mặt xinh đẹp quyến rũ, càng làm cho mọi người tin tưởng lời nói của cô ta là sự thật. Ánh mắt của mọi người đầy khinh thường và trách cứ nhìn về phía An Dĩ Mạch.

“Ha ha, Thượng Quan tiểu thư thật sự rất hào phóng, tôi nên cám ơn Thượng Quan tiểu thư thế nào đây?”

An Dĩ Mạch nhếch môi, cười châm chọc, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người. lê quý đôn Miu lê quý đôn Vẻ mặt của cô bình tĩnh, nhưng mọi người lại đang nghĩ rằng cô đang cố giả bộ giữ bình tĩnh.

“An tiểu thư, người không biết xấu hổ còn rất nhiều, nhưng thật sự chưa bao giờ tôi thấy qua người nào không biết xấu hổ như cô vậy.”

Một nữ minh tinh khác nói châm chọc, có một người dẫn đầu, dĩ nhiên những người khác cũng không nhịn nữa, bắt đầu nói An Dĩ Mạch.

“An tiểu thư, những đồ trang sức này cô cứ chọn, mời cô trả lại bộ “ngôi sao hoàng hôn” cho tôi được không?”

“Đúng vậy, trả lại cho cô ấy đi…..”

“…”

Mọi người bàn luận ầm ĩ, ánh đèn càng gắt gao đuổi theo An Dĩ Mạch. An Dĩ Mạch lại nhếch môi, đang muốn phản bác thì có một giọng nói quen thuộc truyền tới.

“Hừ, một bộ “ngôi sao hoàng hôn” còn không xứng lọt vào mắt nữ chủ nhân của Mặc Mạch quốc tế.”

An Dĩ Mạch nghe được giọng nói này lập tức lộ ra một nụ cười xinh đẹp thật lòng, có điều trong nụ cười này lại mang theo một chút cưng chiều và bất đắc dĩ.

Còn vẻ mặt của Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên thì khiếp sợ và ghen tỵ khi nghe được giọng nói này.

Vẻ mặt của những người khác cũng mê mẩn khi nghe được giọng nói kia, rối rít tránh ra một lối để chủ nhân của giọng nói kia đi qua, muốn nhìn rõ ràng bộ dáng của người có giọng nói đó