An Dĩ Mạch ngủ không lâu lắm, khoảng lúc ăn cơm trưa, An Dĩ Mạch tỉnh lại
do đói quá. Đã uống canh gừng của An Mặc Hàn, lại uống thuốc của chú
Lãnh Khuê, bây giờ cô đã thấy đỡ hơn nhiều, cả người đã có sức hơn.

“Dì Lan, thiếu gia đâu?”

An Dĩ Mạch đi xuống lầu, thấy thức ăn trong phòng ăn đã sẵn sàng, rất rõ ràng, chỉ có một suất.

“Thiếu gia tới công ty, thư ký của thiếu gia gọi điện nói cậu ấy có chút việc.”

“Đã ăn cơm chưa ạ?”

Dì Lan lắc đầu một cái, thiếu gia nhận điện thoại xong là đi ra ngoài
luôn, còn chưa kịp ăn cơm, chỉ dặn đến bữa thì gọi tiểu thư xuống ăn
cơm.

An Dĩ Mạch nghe nói An Mặc Hàn chưa ăn cơm, hơi nhíu
mày, sao mà luôn vậy không biết, cho dù bận rộn hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ.

“Cháu biết rồi dì Lan, dì làm mấy món thiếu gia thích ăn, cháu sẽ mang tới công ty cho thiếu gia.”

“Thiếu gia dặn tiểu thư phải nghỉ ngơi thật tốt, tiểu thư, bây giờ cô đang ốm, hay là để lão Trương đưa đi cho.”

Lão Trương là quản gia nhà họ An, là chồng của dì Lan.

“Không sao đâu dì Lan, cháu chỉ cảm vặt chút thôi, uống thuốc của chú Lãnh vào đã tốt lên nhiều.”

An Dĩ Mạch biết dì lo cho sức khoẻ của mình, nhưng mà cô cũng đâu có yếu đuối tới vậy.

“Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị.”

An Dĩ Mạch đợi tới khi dì Lan đi rồi mới nhìn bàn cơm, toàn những món cô
thích ăn, cho nên An Dĩ Mạch ăn rất ngon miệng, đã rất lâu cô không có
khẩu vị tốt như vậy.

An Dĩ Mạch ăn cơm xong rồi tự mình thu dọn, dì Lan cũng làm xong đồ ăn và đựng vào trong hộp, đưa cho An Dĩ Mạch.

“Tiểu thư đi đường cẩn thận.”

“Vâng, tạm biệt dì Lan nhé.”

Đi vào ga ra lấy xe của mình ra, An Dĩ Mạch một đường thẳng tiến tới tập đoàn quốc tế Mực Mạch.

Nơi bọn họ ở cách công ty cũng không xa lắm, tầm nửa tiếng đi xe là tới
rồi, trên đường cũng không bị kẹt xe cho nên An Dĩ Mạch nhanh chóng tới
công ty.

Bây giờ là thời gian tan tầm để ăn trưa, dĩ nhiên
là cũng có rất nhiều nhân viên đã ăn trưa xong và trở về làm việc. Làm
việc ở công ty Mực Mạch, bọn họ luôn luôn phải tranh thủ từng phút từng
giây thời gian.

Dưới sảnh công ty vẫn luôn có người qua kẻ
lại, mọi người túa về phía thang máy, lúc này là lúc dưới sảnh công ty
có nhiều người nhất.

Nhìn dòng người tới lui, An Dĩ Mạch có
chút nhức đầu che cái trán của mình, sao cô lại chọn thời điểm này mà
tới công ty cơ chứ, thấy mọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn cô, An Dĩ
Mạch có loại xúc động muốn đi về.

Dáng dấp cô vốn đã tuyệt sắc, cho nên luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Êi, cô gái kia là ai vậy, dáng dấp thật là xinh đẹp, không biết có phải người của công ty mình không nhỉ?”

“Không phải người công ty mình đâu, cô có thấy tay người ta cầm hộp cơm không? Chắc là tới đưa cơm.”

“Aizz, lại một cô gái bị tổng giám đốc mê hoặc.”

“Đúng rồi, sáng nay còn có một cô nữa cũng tới tìm tổng giám đốc đấy, dáng dấp cũng rất xinh đẹp.”

“Thật hả? Cơ mà, ngày nào chẳng có một đống phụ nữ tới tìm tổng giám đốc?”

“Cái cô sáng nay bị Anna đuổi đi rồi, nói là tổng giám đốc không ở công ty. Cô đoán cô gái này sẽ có kết cục thế nào?”

Nghe thấy lời bàn tán của đám nhân viên, nét mặt An Dĩ Mạch càng lúc càng
lạnh, cô vốn đã rất lạnh nhạt, giờ nghe thấy những lời này lại càng thêm lãnh khốc.

“Cô gái này trông ngầu thật, cô nói xem, đây có phải là thể loại tổng giám đốc mình thích không?”

“Trông cô ấy không có vẻ giống như loại phụ nữ bám lấy một người đàn ông không buông!”

Tiếng bàn tán của đám nhân viên ngày càng lớn, An Dĩ Mạch thu lại sự tức giận của mình, lạnh lùng nở nụ cười, đi tới quầy lễ tân.

“Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì ạ?”

Một cô gái ưu nhã lại xinh đẹp lễ phép hỏi thăm An Dĩ Mạch, thái độ lịch
sự, An Dĩ Mạch thấy rất chi là hài lòng, người làm việc ở quốc tế Mực
Mạch, cũng phải có nhân cách tốt mới được.

“Tôi tìm tổng giám đốc của các cô!”

An Dĩ Mạch cười cười với cô gái, nụ cười kia như ánh mặt trời ngày xuân,
làm cho người ta không tự chủ mà chìm đắm, người lễ tân đã từng gặp qua
không ít phụ nữ tới tìm tổng giám đốc của bọn họ, nhưng người trước mắt
này là đặc biệt nhất.

Cô ấy có vóc người như ma quỷ, phong
cách trong trẻo lạnh lùng, dung nhan mỹ lệ tận cùng, không có nói nào
thiếu tự tin, vốn tưởng rằng cô lãnh khốc, nhưng mà cô lại có nụ cười
rạng rỡ như ánh sáng ngày xuân.

“Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không ạ?”

Dù sao đã được đào chuyên nghiệp, người lễ tân nhanh chóng chuẩn bị sẵn
sàng nhập tên tuổi thông tin vị tiểu thư này lên hệ thống, và hỏi cô có
hẹn trước hay không.

An Dĩ Mạch nhíu mày, lắc đầu một cái, có vẻ tủi thân lạ thường.

“Không có.”

“Thật xin lỗi tiểu thư, không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc
của chúng tôi được, hiện giờ tổng giám đốc cũng không có ở trong phòng
làm việc.”

“À, vậy thì …”

An Dĩ Mạch còn đang
muốn nói gì đó nữa, liền nhìn thấy tổng giám đốc đang đứng trong thang
máy chuyên biệt, An Mặc Hàn đi ra, theo sát phía sau anh là một cô gái
vô cùng xinh đẹp quyến rũ đang cố theo sát, mặc dù giữa bọn họ cũng có
khoảng cách, nhưng mà theo như sự hiểu biết của An

Dĩ Mạch, cho phép phụ nữ tới gần trong cự ly này đã là cực hạn của anh rồi.

“Tôi tới phòng làm việc chờ.”

Trong nháy mắt, nét mặt An Dĩ Mạch trở nên rất lạnh lẽo, cô tiếp tân còn chưa nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình.

“Tiểu thư!”

“Đây là danh thiếp của tôi, bây giờ cho tôi vào được chưa?”

An Dĩ Mạch phiền lòng moi danh thiếp trong túi xách ra, tấm danh thiếp này chưa bao giờ được cô dùng tới, bởi vì nó đại diện cho thân phận của An
Dĩ Mạch ở tập đoàn quốc tế Mực Mạch.

“An … An tiểu thư, thật là xin lỗi, tôi đã mạo phạm rồi, bây giờ cô có thể đi vào.”

“Cảm ơn.”

“Nhìn An Dĩ Mạch đi vào thang máy rồi, vị tiếp tân vẫn chưa lấy lại tinh
thần, trời ạ, làm sao mà cô lại chọc tới vị đại tiểu thư này nhỉ? Hu hu
hu, cô có thể bị đuổi việc hay không đây?

“Tiểu Mỹ, cô làm sao vậy? Cô ấy là ai thế? Sao lại cho cô ta đi vào? Có phải là tới tìm tổng giám đốc đúng không?”

Những đồng nghiệp khác đã sớm chú ý thấy An Dĩ Mạch, thấy vẻ mặt của Tiểu Mỹ, bọn họ càng thêm tò mò.

“Không có việc gì, cô ấy có hẹn với tổng giám đốc.”

Người lễ tân tên là Tiểu Mỹ vẫn đang trong cơn e sợ, tới bây giờ cô vẫn chưa
kịp phản ứng lại sau khi biết thân phận của An Dĩ Mạch.