Editor: Linh Phan

“Quan tiên sinh, Tôn tiểu thư, hai người không sao chứ? Phía trước xảy ra tai nạn liên hoàn.” Giọng nói của tài xế truyền đến từ microphone.

“Chúng tôi không sao, anh lái xe cẩn thận.” Quan Chính Bình nói.

Tôn Gia Nhạc trở lại chỗ ngồi, nhìn Quan Chính Bình đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn thẳng về phía trước, một bộ dạng chính nhân quân tử, cô nhăn mày, chọc chọc vào vai anh.

“Chính Bình.” Cô cố ý gọi tên anh, còn dựa sát vào người anh thêm một chút.

“Chuyện gì?” Quan Chính Bình không để lại dấu vết lui về phía sau một chút.

“Tôi cảm thấy có một tình trạng anh có thể phải chú ý một chút.” Cô lại ngồi gần anh hơn một chút, hoài nghi mình nghe thấy tiếng thở dốc vì kinh ngạc của anh.

“Tình trạng gì?” Cơ thể Quan Chính Bình cứng đờ.

“Chúng ta ngày mai sẽ đính hôn, hơn nữa cũng sẽ nhanh chóng kết hôn, đúng không?” Mặt cô dí sát vào trước mặt anh, mình lại ngừng thở.

Đáng chết, tim cô sao lại đập nhanh như vậy?

“Đúng.” Cả người Quan Chính Bình cũng chỉ có miệng cử động.

“Nhưng mà, một khi em tới gần, anh lại cứ bày ra vẻ muốn đẩy em ra xa tám trăm dặm, anh như vậy mọi người sao có thể tin tưởng dien dan le e quy do on hai chúng ta thật sự đang yêu nhau?” Nhịp tim của cô như đánh trống, lại cố giữ vững bình tĩnh cầm vai anh hỏi.

Trời ạ, cảm giác cầm tay anh thật sự rất thích, thích đến mức cô muốn cắn một miếng.

“Anh không muốn em hiểu lầm là anh đang thừa cơ chiếm tiện nghi của em.” Quan Chính Bình nhìn đôi môi cô mấp máy, hầu kết không tự chủ được lên xuống.

Trời ạ, là do bây giờ trong mắt anh có tia lửa? Hay là do ánh mắt của cô giờ đã nhuộm màu hoa hồng, vậy nên nhìn thấy gì cũng sẽ có ý nghĩ kì quái? Tôn Gia Nhạc hít sâu một hơi, vì phân tán đi ý nghĩ muốn giở trò với anh, lấy tay đạp lên vai anh một cái.

“Không cần khách khí như thế, em mặc dù không phải diễn viên chuyên nghiệp nhưng ít ra cũng biết điều chỉnh cảm xúc.” Cô nói.

Thì ra là vậy, anh còn tưởng lỗ tai cô ửng đỏ là vì muốn bày tỏ tình cảm. Quan Chính Bình nhíu mày, trong lòng hỗn độn cảm xúc thất vọng và mong đợi, nói: “Vậy nên, bây giờ em đang đề nghị chúng ta nên thân mật hơn một chút?”

“Không phải em muốn chiếm tiện nghi của anh đâu đấy, em chỉ không muốn mẹ Quan phát hiện được chuyện gì không đúng thôi…”

Một giây sau, cơ thể cô bị Quan Chính Bình kéo vào trong ngực, hai tay anh vòng quanh cô, khuôn mặt cô bị ước ngực anh, bàn tay anh vuốt tóc cô.

Tôn Gia Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, cơ thể ấm áp nhưng cánh tay cô lại nổi lên một tầng da gà.

Aizz! Rốt cuộc đã bao lâu không có người ôm cô như vậy, cho nên mới cảm thấy không thở nổi, mới có thể kích động đến mức tế bào cũng muốn thét chói tai.

Vòng tay của anh mạnh mẽ nhưng cũng sẽ không khiến người ta hít thở không thông, cánh tay săn chắc hơn so với tưởng tượng, trên người toả ra mùi hương sạch sẽ của quần áo đã được ủi phẳng. Ở trong ngực anh, cô cảm thấy rất an toàn, cảm thấy đây là bến cảng để trái tim lang thang của cô dừng lại.

Đáng chết, quả nhiên cô đã bị mấy thứ phim tình cảm nhiễm vào đầu quá lâu, phát điên cái gì nha, anh chính là một người đàn ông mà ôm rất thoải mái! Tôn Gia Nhạc trách móc mình trong lòng, nhưng mítruyện của lê*quýddoon# mắt lại không tự chủ được nhắm lại.

“Như vậy được chưa?”

Tôn Gia Nhạc ở trong lòng anh nghe thấy tiếng anh nói chuyện.

Cô thoả mãn kéo dài giọng: “Ngực anh dựa vào thật thoải mái.”

Quan Chính Bình nhìn vẻ mặt lười biếng của cô, thiếu chút nữa đã bật thốt lên: “Anh còn có thể khiến em thoải mái hơn.”

Anh rút trâm cài trên tóc cô ra, mái tóc dài của cô trượt xuống, nhẹ nhàng toả ra mùi hương, cô phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái.

Anh dịch dịch hạ thân, sợ tiểu huynh đệ của mình phản ứng quá mức rõ ràng.

“Đúng rồi, sao hôm nay anh lại tới đây?” Cô nói chuyện, chỉ sợ mình sẽ nằm trên ngực anh ngủ quên mất.

“Anh đi quan sát một mảnh đất gần đây, xem xem có giống với trên bản đồ khai phá đất không.” Anh nói.

“A,…bản đồ khai phá đất, có vẻ giống quan thương cấu kết.” Nàng lười biếng nói.

“Bọn anh kinh doanh hợp pháp, thu được lợi ích vì bọn anh không vội bán ra, bọn anh làm đất màu mỡ hơn, chờ thời cơ đến mới…”

“Thả lỏng chút, em chỉ nói đùa thôi mà.” Cô mở mắt cười với anh.

Quan Chính Bình cau mày, giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng cười nhiều hơn một chút.”

Tôn Gia Nhạc mở to mắt, bỗng dưng ngồi dậy cười ra tiếng, chợt vỗ mạnh lên vai anh.

“Anh quá nghiêm túc rồi, em nói đùa chỉ cần hiểu trong lòng là được, anh không cần nghiêm túc đối đãi.”

“Anh biết.” Anh đẩy mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Khi em có thái độ thoải mái, không nghiêm chỉnh nói chuyện thì có nghĩa là em đang nói đùa.”

“Trời ạ…Anh đúng là không hiểu gì hết.” Cô ở một bên vừa cười vừa lau nước mắt.

“Chúng ta vốn là hai người không cùng một thế giới.” Anh nhớ cô đã từng có mấy người bạn trai khác biệt với anh rất nhiều, tâm tình đột nhiên chìm xuống đáy cốc, đôi môi cũng mím chặt lại.

“Cho nên mới hấp dẫn lẫn nhau nha!” Tôn Gia Nhạc buột miệng nói.

Tròng mắt đen của Quan Chính Bình khoá chặt mắt cô, cánh môi không nhịn được giơ lên.

“Ý của em là…” Tay Tôn Gia Nhạc ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, oa oa kêu to: “Hôm qua em đã lên kế hoạch cho nhân vật của hai chúng ta, chỉ cần diễn theo kế hoạch, mặc dù không quá tốt nhưng cũng sẽ không đến nỗi hỏng bét.”

Cô vội càng lấy ra một tờ giấy A4 từ trong ba lô, sáp lại gần anh: “Vì chúng ta là “cưới chui” (chả hỉu sao lại là cưới @), chúng ta nên đi theo con đường này.”

Trên giấy A4 viết một laotj những biểu hiện mà hai người cần có.

“Theo như cá tính trước đây của em, em sẽ làm nũng như cô gái nhỏ. Sau đó, bởi vì cảm thấy anh sẽ dùng mọi cách để bảo vệ em, cho em cảm giác an toàn nên em mới bất chấp tất cả gả cho anh,” Cô lớn tiếng nói, đột nhiên có chút ngượng ngùng le lưỡi: “Nghe cứ như em đang chiếm tiện nghi của anh vậy.”

“Dây là ý muốn chân chính của em? Muốn có người chăm sóc?” Anh hỏi.

Tôn Gia Nhạc dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì ba mẹ em chỉ lo yêu đương, xem em là không khí. Từ nhỏ em đã ở nhà của bảo mẫu, nhà người thân, trường nội trú, đến mức em muốnchính quyền tố cáo bọn họ.”

Quan Chính Bình nhìn nụ cười khổ sở của cô, anh giữ vai cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, anh thề!”

“Em tin anh.” Cô càng tin tưởng trái tim cô cũng nhanh muốn nhảy ra ngoài rồi: “Cho nên mới quyết định gả cho anh chứ.”

“Sẽ không hối hận.” Quan Chính Bình nghiêm túc nói.

Tôn Gia Nhạc không tự chủ được ôm ngực, cảm giác giống như anh đang thật sự cầu hôn cô, mà hai người cũng muốn ở bên nhau cả đời vậy. Không được, mặc dù cô là diễn viên trong bộ phim này, nhưng đồng diễn đàn leequydoonthời cô cũng là đạo diễn, nếu mình chìm đắm trong nhân vật vậy tiếp theo làm sao có thể diễn?

Nhưng mà, nếu như cô công tư bất phân, thật sự thích anh, chẳng phải có thể diễn tốt hơn sao? Nhưng mà, Quan Chính Bình sẽ yêu cô sao? Các loại nghi vấn cứ xoay quanh trong đầu cô, xoay đến mức cô muốn phát điên.

“Đủ rồi, không được nghĩ nữa!” Tôn Gia Nhạc vùi mặt vào hai tay.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Quan Chính Bình nâng cằm cô lên, ngón cái không tự chủ được mà lưu luyến trên làn da cô một chút.

Cô run lên nhè nhẹ, cảm giác có một dòng điện xuyên qua tứ chi bách hải, nhưng cô lại giả vờ không có việc gì, làm một cái mặt quỷ, thả giày ra, kéo hai chân lên ghế.

“Nghĩ tới chuyện em nên ngủ bù, nếu không đến lúc ăn cơm sẽ ngủ gật. Hôm qua nghe đạo diễn lảm nhảm kịch bản đến hai giờ sáng, bây giờ em đứng cũng có thể ngủ.”

Quan Chính Bình gật đầu, lấy từ vali cái chăn. Hai cánh tay anh giơ lên, chăn đã bao bọc toàn thân cô.

Anh kéo vai cô, để cô dựa vào vai anh.

“Như vậy sẽ dễ ngủ hơn.” Anh nói.

Cô ngửa đầu nhìn anh, trái tim bị ánh mắt của anh bắt lại, không thể thở nổi.

“Một phút ngủ.” Tôn Gia Nhạc nhanh chóng nhắm mắt, tránh cho cô không kiềm được mà đè anh xuống.

Quan Chính Bình cười nhẹ, theo bản năng hôn nhẹ lên tóc cô.