Editor: Linh Phan

Lúc Tôn Gia Nhạc trở lại phòng khách, vừa vặnnhìn thấy Quan Chính Bình tháo mắt kính xuống, xoa hai hàng lông mày,xoay cổ, một bộ dáng cả người cứng đờ khổ sở.

Tôn Gia Nhạc nghe tiếng cổ anh vang lên “rắc rắc”, vì vậy lấy ra một lọ dầu thuốc trị đau nhức tên “Như Ý Long” từ trong túi xách đưa tới như hiến vật quý.

“Cho em mượn cổ, vai của anh ba mươi giây, bảo đảm anh sẽ cảm ơn em ba mươi ngày.” Cô nói.

“Đây là cái gì?” Anh liếc nhìn dầu thuốc một cái, bởi vì cô quan tâm mà sắc mặt tốt hơn một chút.

“Dầu thuốc trị đau nhức bạn em mang về từ Hongkong.” Tôn Gia Nhạc lắc lắc trước mặt anh vài cái, lại còn khen ngợi một phen.

Quan Chính Bình nhìn, nhíu mày hoài nghi: “Cái chai này vô cùng…”

“Giống như một cái trụ trong miếu, đúng không? Vừa có màu vàng vừa có màu đỏ, phía trên vẽ rồng, còn dùng hình dáng của cổng chào viết một dòng “Như Ý Long”. Lúc em nhận được cười suýt chảy nước mắt.”

Tôn Gia Nhạc đổ một chút dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa nóng sau đó bôi lên cổ và vai anh.

“Chậc chậc chậc, anh là tượng đá à.” Tôn Gia Nhạc mới bóp hai lần, tay liền đau muốn chết, vì vậy đổ dầu thuốc lên da anh, dùng tay đấm hai cái: “Thuốc ngâm trong bình đều là thuốc bắc, vừa nhìn đã cảm thấy die ndan le equy do on thứ này có hiệu quả, như thế này đau nhức của anh sẽ tạm biệt không thấy nữa, giống như em đã nói.”

Cô nhìn những triệu chứng có ghi trên bình thuốc, cười lớn tiếng thì thầm: “”Thẩm thấu nhanh, hiệu quả giảm đau tốt, chỉ dựa vào lời nói không thể thể hiện được, phải dựa vào người cảm nhận của người dùng.” Mẹ ơi, tiêu đề từ xưa, đúng là rất có tác dụng nha! Em có thể dùng nó thảo luận phần tuyên truyền của chúng ta một chút.”

Cô đoán anh đang lo lắng về bệnh tình của mẹ Quan, vì vậy cố ý dùng giọng điệu khoa trương nói.

Quan Chính Bình nhìn vẻ mặt động tác có chút khoa trương của cô, nghĩ cô hẳn là có lòng muốn khiến anh thả lỏng.

“Cám ơn em khiến mẹ anh vui vẻ.” Anh đứng lên, từ trên cao nhìn vào mắt cô.

Tôn Gia Nhạc ngửa đầu nhìn anh, cảm thấy mỏi cổ, dứt khoát cởi giày, dẫm lên ghế sô pha, đứng ngang tầm mắt với anh, cười hì hì vỗ vai anh.

“Em cũng rất vui vẻ nha, trước kia em vẫn mong chờ ánh mắt yêu thương của ba mẹ, nhưng họ luôn đắm chìm trong thế giới hai người, tâm tình tốt thì mới xoa đầu em. Nhưng mà, mẹ Quan rất quan tâm em…em nói gì, bà đều lắng nghe rất nghiêm túc, em làm món gì cho bà, bà đều ăn rất vui vẻ.” Cô nháy mắt, không hiểu sao hốc mắt lại nóng lên:”Thật giống như em thật sự là con gái bà ấy vậy…”

Một giọt nước mắt rơi xuống, cô nhanh chóng lau đi, còn làm cái mặt quỷ, nhún vai: “Em không sao, tám phần là kỳ sinh lý sắp tới, tuyến lệ đặc biệt phát triển.”

Quan Chính Bình kéo cô, áp mặt cô vào lồng ngực mình.

“Đồ ngốc, em đang an ủi anh đấy à? Hẳn là anh muốn làm bạn của em mới đúng.” Cô ôm chặt lưng anh, cảm thấy sự ấm áp từ anh khiến cô không muốn rời khỏi.

“Em vẫn luôn là bạn anh.” Quan Chính Bình nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

Tôn Gia Nhạc thấy nếu anh ở trước ống kính tuyệt đối sẽ rất ăn ảnh, nhưng nhìn ở khoảng cách gần trong thực tế, ngũ quan lại cực kì khắc sâu, không chân thực. Cô ngừng thở, ngực có chút khó chịu, đầu ngón tay có cảm giác nhoi nhói.

Không được, sẽ xảy ra chuyện mất, cô thật rất muốn nhét anh vào trong lòng nha. Nhưng cô và anh xem như là có việc chung, mà từ trước tới nay cô vẫn là người công tư rõ ràng, cho nên mặc dù bây giờ tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, rất muốn đẩy ngã anh, cũng đành phải bày ra thái độ anh em tốt, cưới cợt vỗ vai anh.

“Anh nghiêm túc như vậy làm gì, chẳng lẽ muốn cầu hôn em? Em đồng ý, ha ha…”

Quan Chính Bình rút trâm cài tóc của cô ra, để tóc cô xoã xuống.

Nàng thở dốc vì kinh ngạc, cùng lúc đó anh cúi đầu- hôn lên môi cô.

Tôn Gia Nhạc mở to mắt, không nghĩ tới anh sẽ ra một chiêu này.

“Nhắm mắt.” Anh ra lệnh.

Cô vừa nhắm mắt lại, thế giới liền trở nên quay cuồng.

Nụ hôn của anh trong nháy mắt cướp lấy nàng ý nghĩ của cô, môi lưỡi triền miên, vừa cứng rắn vừa ấm áp, vừa bá đạovừa dịu dàng. Cô ôm cổ anh, không tự chủ được hưởng ứng, tìm kiếm nhiều nhiệt tình hơn.

Quan Chính Bình giữ chặt gáy cô, càng muốn nhiều thêm, truyện của lê*quý#đônma sát tạo ra càng nhiều khoái cảm. Anh không có cách nào buông tay, chỉ muốn cắn nuốt toàn bộ cô, nhưng anh biết đốm lửa này nếu tiếp tục cháy, thì chỉ có một phương thức dập tắt.

Nhưng anh còn chưa biết tâm ý chân chính của cô!

Cho nên, Quan Chính Bình ép buộc mình ngẩng đầu.

Đôi mắt cô mờ mịt, đôi môi bị hôn đến đỏ thẫm.

“Anh hôn em là có ý gì?” Cô cho rằng mình nói rất nhỏ, không ngờ cả phòng khách đều là âm thanh đáp trả của cô.

“Anh thích em.” Hắn nói.

Tôn Gia Nhạc thở dốc vì kinh ngạc, ánh mắt lại sáng bừng lên.

“Em đồng ý kịch giả tình thật với anh sao?” Quan Chính Bình vuốt ve mặt cô, không nhìn lầm sự vui sướng trong mắt cô, khóe môi cũng theo đó mà nâng lên.

“Nếu như em phản đối?” Cô nói.

Quan Chính Bình dùng ngón cái vuốt mặt cô, cúi đầu dùng môi cọ xát lên mặt cô.

“Chuyện anh am hiểu nhất chính là chờ đợi. Giống như công ty xây dựng nâng cao độ màu mỡ của đất vậy, anh có thể chờ hơn mấy năm, thứ anh có chính là kiên nhẫn.” Anh cắn môi cô, xem cô là đồ ăn ngon mà nếm thử .

Đôi môi của cô ngứa ngáy, lại đẩy vai anh một cái, không cho là đúng nói: “Sao có thể so sánh chuyện tình cảm với chuyện nâng cao độ màu mỡ của đất làm? Không thích chính là không thích, cả đời cũng sẽ không yêu.”

“Em sẽ yêu anh sao?” Quan Chính Bình cúi xuống lần nữa, môi hai người nhất thời cách nhau chỉ một cm.

“Sao tự nhiên lại hỏi thế!” Tôn Gia Nhạc che kín mặt, tránh để anh phát hiện cô đang cười khúc khích: “Em suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ nói cho anh biết đáp án.”

Bây giờ cô vui đến muốn bay lên trời, muốn gật đầu mười tám lần, nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của cô. Bởi vì đã rất lâu cô không hưởng thụ được sự mập mờ ngọt ngào khi gây khó dễ nho nhỏ cho đối phương, ít nhất cũng cho cô thời gian một buổi tối để suy nghĩ đi.

“Bây giờ anh liền muốn đáp án…” Anh kéo hai tay cô xuống, ngắm nhìn con người trong suốt của cô, lại đột nhiên quên mất mình muốn hỏi điều gì.

“Không cần nhìn nữa, dù sao ngày mai em sẽ nói cho anh biết đáp án.” Cô cắn môi nhưng vẫn không che giấu được ý cười đầy mặt.

Quan Chính Bình nhìn lỗ tai cô đỏ lên, không nỡ dời đi tầm mắt.

“Không phải anh ngủ sớm dậy sớm sao? Nhanh đi ngủ đi.” Cô đẩy anh một cái.

“Không sai, nên lên giường rồi.” Anh chợt ôm vai cô, sóng vai đi ra phòng khách.

“Chờ một chút! Như vậy quá nhanh, em còn chưa nói “em thích anh” mà!” Cô sợ tới mức nhanh chóng hất tay anh ra, cả người nhảy ra xa ba bước.

“Ý của anh là chỉ ngủ đơn thuần thôi.” Anh ngửa đầu cười lên, cười đến mắt cũng híp lại.

Anh tiến một bước, ôm eo cô, kéo cô vào lòng: “Em mệt mỏi một ngay, anh cũng thế.” Đầu ngón tay yêu thương lướt qua quầng thâm dưới mắt cô.

“Vậy em về nhà.” Chân cô khẽ run rẩy.

“Trên tầng có phòng khách.” Anh ôm chặt eo cô, bởi vì không muốn để cô rời đi.

“Em không mang theo cái gì cả.”

“Trên tầng có hết. Biết em thường mặc áo sơ mi trắng với quần jean, anh nhờ stylist của hôn lễ thuận tiện mua giúp em một ít, vừa khéo diễn đàn leequydoon-linhphanhôm nay đã đưa tới, em mặc thử một chút, nếu không thích, chọn thêm cái khác.” Anh nói.

“Anh không cần đối tốt với em như vậy.” Cô nắm áo anh, cảm động đến không ngừng nháy mắt, chỉ sợ nước mắt rơi xuống.

“Anh chính là muốn đối tốt với em như vậy, tốt nhất là làm hư em, cưng chiều đến mức em không muốn đi nơi nào hết, chỉ muốn ở bên cạnh anh.” Anh nói.

Vuốt ve khuôn mặt cương nghị của anh, đôi mắt cô sáng ngời như chứa hết những ngôi sao trên bầu trời.

Cô nhẹ giọng nói ra: “Đoạn này lời kịch quá buồn nôn rồi.”

Mặt anh cứng đờ, trong nháy mắt trở nên lúng túng.

“Xin lỗi.” Anh khàn giọng nói.

“Nhưng em cực kỳ thích!” Tôn Gia Nhạc nhón người lên, rất nhanh chạm khẽ lên môi anh, sau đó trước khi anh phản ứng kịp, cô xoay người chạy về phía cửa chính: “Ngủ ngon, em bảo tài xế đưa em về nhà, tối nay sẽ không ở nơi này, tránh chonửa đêm em lại đánh lén anh, như vậy anh sẽ phát hiện em thích anh rất nhiều mất!”

Giọng nói của cô phiêu tán ở trong phòng khách, cho đến khi cô đóng lại cửa chính vẫn vang vọng không thôi.

Mà Quan Chính Bình nhìn bóng lưng chạy như bay của cô, mãi đến khicơ mặt trở nên ê ẩm, anh mới phát hiện không biết mình đã đứng cười ngây ngô bao lâu.

Sống hơn ba mươi năm- anh, lần đầu tiên biết —

Yêu, thì ra một chuyện vui vẻ như vậy.