Edit: Lily_Carlos
Anh nhìn vào mắt cô khẽ cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi của cô một nụ hôn.
“Anh đáng giá được đối xử tốt như vậy, mẹ Quan cũng thế.” Đột nhiên khóe mắt của Tôn Gia Nhạc nóng bừng lên, cô nhìn về phía đình viện bên kia thì thấy Ngô quản gia đang dìu bà bà lên tầng nghỉ ngơi, cô hơi nghẹn ngào nói: “Em không muốn thay đổi tất cả mọi thứ nhưng em hi vọng bà ấy có thể sống khỏe mạnh đến một trăm tuổi.”
“Làm sao anh lại không muốn chuyện đó sảy ra chứ?” Khóe miệng của Quan Chính Bình miệng cũng căng ra âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào.
Tôn Gia Nhạc cầm lấy bàn tay của anh, đột nhiên dùng sức hất đầu lại dậm chân một cái nói: “Anh kể một ít chuyện cười cho em nghe đi, hôm nay là ngày cưới của chúng ta, chúng ta không nên ngồi ở một góc khóc đáng thương như thế này em cảm thấy không vui một chút nào giống như cuộc hôn nhân này của chúng ta vô cùng miễn cưỡng, lại giống như trong lòng hai người chúng ta đều có một người nào khác vậy. . . . . .”
“Thứ nhất, anh sẽ không kể chuyện cười; thứ hai, trí tưởng tượng của em luôn luôn phong phú như vậy sao?” Quan Chính Bình khẽ đẩy mắt kinh lên, giọng nói của anh có vẻ rất nghiêm túc nhưng đôi môi khẽ khếch lên bán đứng tâm trạng của anh.
“Thứ nhất, anh có sợ nhột không? Em cho thể làm cho anh cười ngay lập tức; thứ hai, nếu như trí tưởng tượng của em không tốt thì sẽ không có chuyện em vì chuyện tiền bác mà đến tìm anh, kể cả có tìm được đi chăng nữa thì cũng không được mặc một bộ váy cưới đứng đây như thế này.”
Tôn Gia Nhạc ôm lấy hông của anh ngửa đầu lên nhìn bộ dáng cương nghị của anh, sau đó cô cũng bị ánh mắt thâm tình của anh làm cho cả người như bay bổng lên.
Ùng ục.
Tôn Gia Nhạc chớp mắt hai cái vì nghe thấy âm thanh không nên có vào lúc này.
Quan Chính Bình nhíu mày nụ cười trên mặt càng sâu: “Đây là phương pháp để em chọc cười anh à?”
Tôn Gia Nhạc bỗng cúi đầu xuống che cái bụng đang kêu inh ỏi của mình lại, bi thảm nói với nó: “Sao lại kêu lớn tiếng như vậy chứ, khó khăn lắm tao mới được mặc đẹp như vậy mà mày không để cho tao chút hình tượng nào hết. . . . .”
Ùng ục ùng ục ùng ục ùng ục ùng ục ùng ục. . . . . .
Không ngờ bụng cô lại hưởng ứng lại như vậy, sau khi Quan Chính Bình nghe thấy thì ngửa đầu lên cười rất to, tiếng cười làm các vị khách đều quay qua nhìn bọn họ.
“Buổi sáng còn chưa ăn gì hả?” Anh hỏi.
“Tại lúc em đang định ăn thì bố mẹ đến rồi.”
Quan Chính Bình nghe thấy cô bận rộn lâu thế mà chưa được ăn cái gì, lông mày của anh đóng băng trong giây lát: “Sao không nói sớm! Sau này em không được ngược đãi thân thể mình như vậy, rõ chưa?”
Cô làm vẻ đáng thương gật đầu.
“Anh đi lấy một ít đồ ăn cho em.” Quan Chính Bình đi hai bước lại quay đầu hỏi: “Em không thể ăn những món gì?”
“Không có. Em không kén chọn cái gì em cũng ăn được hết.” Cô nói.
Quan Chính Bình đi một bước lại quay đầu hỏi: “Vậy em thích ăn cái gì?”
“Em thích những món không tiện mang đến đây đâu, thôi em đi cùng với anh.” Tôn Gia Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, lúc ý thức được bản thân mình đang rất đói thì làm gì thì làm chứ không thể nhịn đói được nữa.
“Hôm nay em đi giày cao gót, anh có xem qua vài trang báo thấy người ta viết phụ nữ đi giày cao gót sẽ rất khổ hơn nữa còn ảnh hưởng đến đầu gối nữa. Em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Quan Chính Bình xoay người khẽ hôn lên môi cô một cái.
Ha ha ha, đây là quà tặng từ trên trời rơi xuống sao? Anh ấy đang lấy lòng cô hả.
Tôn Gia Nhạc che miệng ngồi cười.
Quan Chính Bình nhìn bộ dạng cười vui vẻ như muốn khoa tay múa chân thì anh cũng cười.
Quả nhiên tình yêu sẽ thay đổi một người, làm cho tâm tình của một người cũng sẽ thay đổi, không tự chủ được mà muốn đối xử thật tốt với cô, muốn cưng chiều cô thật nhiều.
“Sao tự nhiên anh lại săn sóc đến vậy? Nói. . . . . . anh có mục đích gì.” Tôn Gia Nhạc trêu ghẹo đụng đụng vào hông của anh.
Tất nhiên Quan Chính Bình sẽ không nói hết tâm tình của mình ra, là một người đàn ông thì không nên nói những lời đó. Cho nên anh ôm lấy vai cô nói thầm vào bên tai: “Vì từ bây giờ anh muốn ngày cưới của chúng ta càng thêm lãng mạn hơn.”
Tôn Gia Nhạc đỏ bừng mặt, hơn nữa anh ấy còn nói thầm vào tai cô làm mặt cô càng đỏ hơn.
“Đỏ mặt cái gì, anh nổi lên dục vọng với em là điều không thể thay đổi.” Ánh mắt anh cũng trở nên tối tăm ngón tay khẽ lướt qua môi dưới của cô.
Cô vô cùng kinh ngạc sau đó vội bắt lấy cánh tay anh đẩy anh ra ngoài: “Mẹ ơi, còn có thể nói chuyện nữa không?”
“Anh có thói quen nói thật.” Anh ôm lấy hông của cô ép cô vào trong ngực.
“Vậy em hỏi anh, khi em quyết định ký hợp đồng với anh là anh đã có cảm tình với em rồi hả?” Cô hỏi.
“Khi đó anh vẫn lo lắng chạy khắp nơi, sau khi nhìn thấy em thì anh cảm thấy điều kiện của em khá tốt cá tính thích hợp, lại còn vừa lúc có việc cần nhờ anh, hơn nữa em còn có lòng thương người. . . . . .”
Tôn Gia Nhạc càng nghe đôi môi càng có chiều hướng cong xuống. Ai cũng muốn nghe cái này chứ! Cũng đâu phải chọn máy ảnh còn phải so giá tiền, nói xong giá là đâu ra đấy rồi chẳng có chút tình cảm nào cả.
“Nhưng mà nếu như trong lòng anh không chấp nhận một người vợ như em thì sao anh có thể đồng ý chứ. Dù chỉ là diễn trò nhưng chuyện hôn nhân đại sự không phải là chuyện đùa được, nếu anh đã không thích thì bản thân anh cũng không đảm bảo có thể diễn như thật được.” Anh mỉm cười nhìn cô, anh cảm thấy cứ nhìn cô như vậy mình cũng có thể vui vẻ cả ngày.
“Sao anh không nói những điều phía sau sớm hơn chứ.” Tôn Gia Nhạc vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Làm gì? Em không có niềm tim với bản thân đến như vậy sao?” anh nâng cằm cô lên nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của cô.
“Vì em rất quan tâm anh chứ sao.”
Tôn Gia Nhạc thành thật trả lời sau đó lại nhìn thấy đôi mắt nóng bỏng của anh rõ ràng đang muốn thể hiện tình cảm, cô xấu hổ đẩy anh ra và nói: “Này. . . . . . anh nhanh đi lấy đồ ăn cho em đi em không muốn đói đến mức bất tỉnh tại đây đâu, mọi người lại suy đoán em không thực sự mang thai đó, nhanh đi đi. . . . . .”
“Tuân lệnh, lão bà đại nhân.” Anh mỉm cười để cô ngồi ở một chỗ ấm áp trong đình viện rồi mới đi.
Anh ấy gọi cô là lão bà ư! Tôn Gia Nhạc chống tay lên cằm cười híp mắt làn gió nhè nhẹ thổi qua gương mặt cô.
Thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc.
Trước kia cô cảm thấy hạnh phúc là vì cô được ở bên cạnh anh nhờ đó mà cô không thấy cô đơn nữa. Bây giờ biết anh ấy quan tâm đến cô, dù mưa hay gió cũng che chở cho cô, niềm hạnh phúc này làm cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hạnh phúc đến mức khiên cô muốn khóc. . . . . .
Tôn Gia Nhạc vuốt ve đôi hoa tai mẹ Quan đưa cho cô, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới anh ấy tự tay đeo lên cho cô, cô cảm thấy mọi thứ đều không chân thật lắm. Cô từng cầu xin mong muốn bản thân có một gia đình hạnh phúc mà bây giờ cô thực sự có điều đó rồi.
“Nghe nói cô rất có bản lãnh! Vừa gặp Quan Chính Bình cô đã đá bạn trai nhiếp ảnh gia của cô đi. Kể ra cũng không sai…, nhiếp ảnh gia thì có thể kiếm được mấy đồng tiền chứ? Tất nhiên không bằng giám độc lớn của một công ty xây dựng rồi, người ta đang muốn kiếm một đối tượng kết hôn cho nên không phải cô đã có một cơ hội tốt rồi hả!” Hoàng Lệ Văn vừa nhìn thấy Tôn Gia Nhạc thì nghĩ đến kết quả điều tra của Lạc Đan thì tức giận đi tới.
Tôn Gia Nhạc ngửi thấy mùi rượu trên người Hoàng Lệ Văn, cô chỉ cụp mắt nhẹ giọng nói: “Nhiếp ảnh gia trong lời nói của cô không thể nói là bạn trai của tôi. Còn nữa, nếu như Quan Chính Bình không có gia thế như vậy tôi vẫn sẽ chọn anh ấy, vì ở bên anh ấy tôi cảm thấy rất yên bình. . . . . .”
“Cô đang lừa quỷ à, nhìn thái độ của cô với ba mẹ cô là đã biết cô là cái loại mặt hàng nào rồi.” Hoàng Lệ Văn khinh thường nói, tiếng nói của cô ta ngày càng lớn hơn: “Anh ấy cười cô vì mẹ anh ấy thích cô mà thôi.”
“Nếu như tôi không thích cô ấy, cho dù mẹ tôi có thích cô ấy như thế nào thì tôi cũng sẽ không cưới cô ấy về nhà đâu.”
Cùng với giong nói tiếng bước chân của Quan Chính Bình cũng truyền tới, Tôn Gia Nhạc mới ngẩng đầu lên đã thấy anh ấy đang đi về phía mình, anh ôm lấy bả vai của cô đứng bên cạnh cô.
“Tại sao cô lại ở đây? Tôi đã nói rồi tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Quan Chính Bình nhìn Hoàng Lệ Văn nói.
“Là mẹ Quan gọi điện cho ba em, bảo ông ấy phải dẫn em tới.” Thân thể Hoàng Lệ Văn hơi run run.
“Lúc mẹ tôi gọi điện tôi cũng ở bên cạnh. Bà muốn mời cả nhà Hoàng tổng cho nên cô đừng có tự dát vàng lên mặt mình.” Quan Chính Bình lạnh lùng nói.
“Anh là đồ vong ân phụ nghĩa, nếu như không có ba tôi đầu tư thì làm sao anh có sự nghiệp lớn như thế này, nếu không có ba tôi giới thiệu đối tác thì làm sao anh có được địa vị như hôm nay!” Hoàng Lệ Văn chỉ vào mũi của anh lớn tiếng nói.
“Cô ——” Sắc mặt của Quan Chính Bình trầm xuống, lúc anh đang muốn động thủ kéo Hoàng Lệ Văn đi ra ngoài, nhưng một bóng hình nhỏ xinh chạy tới chắn trước mặt anh.
“Anh ấy quên cái gì hả? Cái gì mà vong ân phụ nghĩa? Chỉ vì anh ấy không cưới cô thôi hả?” Tôn Gia Nhạc tức giận đến mức đỏ bừng mặt chỉ vào mặt Hoàng Lệ Văn lớn tiếng nói: “Mười mấy năm qua mỗi ngày anh ấy chỉ ngủ vào tiếng chỉ để phát triển Song Lâm kiến thiết. Bao nhiêu người muốn anh ấy ra ngoài làm riêng nhưng anh ấy vẫn nhớ tình xưa, nhớ tới Hoàng tổng từng giúp đỡ anh ấy như thế nào nên mới không có ý định rời đi, anh ấy làm đến mức đó rồi còn chưa đủ hay sao?”
Tất cả những điều Tôn Gia Nhạc nói một phần là những chuyện cô nghe được trong lời kể của mẹ Quan còn lại là do cô tự quan sát, cô tức đến mức hai vài càng run rẩy hơn.
“Cô cút ngay! Chuyện này không liên quan đến cô!” Hoàng Lệ Văn chỉ về phía Tôn Gia Nhạc hét lên.
“Cô có tư cách gì bảo cô ấy cút đi chứ?” Quan Chính Bình đập tay Hoàng Lệ Văn xuống nheo mắt nhìn cô ta: “Từ khi học cao trung(cấp 3) Gia Nhạc đã phải đi làm thêm để tự chi trả học phí của mình, sinh hoạt phí, còn phải ứng phó với người nhà thỉnh thoảng đến để đòi tiền nữa. Cô ấy cũng biết nỗ lực phấn đấu giống như tôi, tôi cảm thấy cô ấy rất hấp dẫn là chuyện rất hiển nhiên. Còn cô, cho dù cô có cố gắng hai đời nữa cũng không bằng một phần mười của cô ấy.”
Quan Chính Bình ôm bả vai của Tôn Gia Nhạc không quay đầu lại mà xoay người đi ra ngoài.
“Dù sao, anh cũng không hề yêu cô ta.” Hoàng Lệ Văn lảo đảo đi theo sau anh kêu to.
“Tình cảm của tôi chính là yêu.” Quan Chính Bình nói mà không thèm quay đầu lại.
“Ba! Ba!” Hoàng Lệ Văn bắt đầu khóc lớn hơn.
Ồn ào chỗ Hoàng Lệ Văn làm mọi người chú ý đến, mấy vị tổng giám đóc thấy được trò hề của cô ta thì quay đầu đi như chưa từng nhìn thấy.
“Lệ Văn, chúng ta về nhà.” Hoàng Quốc Phú xông lên ôm lấy con gái.
“Con không về nhà trừ khi anh ấy cưới con. Ba, ba bảo anh ấy cưới con đi, bảo anh ấy cưới con đi có được không!” Hoàng Lệ Văn ôm ba mình khóc ầm lên nói.