“Hả?”

Khuôn mặt anh cảnh sát vốn đang nghiêm túc, bỗng dưng hơi hài hước.

Nhưng dù sao cũng là người đã theo nghề nhiều năm, chẳng mấy chốc anh ta đã bình tĩnh trở lại, giữ vững thái độ chuyên nghiệp của mình, chữa lời: “Xin lỗi anh, quấy rầy anh và bạn gái trong lòng một chút, chỗ này không được đỗ xe quá lâu!”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên hài lòng gật đầu.

Cảnh sát giao thông tiếp tục nói: “Phiền anh khẩn trương lái xe đi, sau này muốn thân mật có thể về nhà!”

Lâm Uyển Bạch vùi mặt vào lòng anh, chỉ hận không thể hóa thành gió bay đi, bay xa…

Không dám nhìn người cảnh sát nữa, cô cúi thấp đầu, rảo bước định đi về phía ghế lái phụ. Có thể vì quá gấp gáp, lúc cất bước, đầu gối cô huých phải bánh xe, quả thực rất đau đớn, gân cốt tê liệt trong giây lát.

Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh đỡ lấy cô: “Sao rồi?”

“Không sao không sao!” Thấy người cảnh sát cũng nhìn qua đây, Lâm Uyển Bạch vội vàng lắc đầu tỏ ý.

Cô muốn tiếp tục đi nhưng cảm giác tê rần truyền tới khiến cô bất chợt loạng choạng vài bước.

Cô đứng lại một lúc cho dịu bớt, đang định cất bước lên thì bất ngờ bị hẫng, cả người được Hoắc Trường Uyên bế bổng lên. Bàn tay không biết đặt chỗ nào của cô đành phải vòng qua ôm lấy vai và cổ anh.

“Hoắc Trường Uyên, không cần đâu…”

Lâm Uyển Bạch xấu hổ giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô ích.

Đến tận khi đặt cô xuống ghế lái phụ rồi, anh mới buông tay. Cô len lén ngước nhìn, khi vị cảnh sát kia quay đi rời khỏi đó, vẫn còn đánh mắt nhìn thêm một chút.

Thật xấu hổ…

Hoắc Trường Uyên đứng thẳng người lên, bất ngờ gọi một tiếng: “Đồng chí cảnh sát.”

Người cảnh sát bị gọi dừng bước, quay đầu lại nhìn với vẻ khó hiểu.

“Anh có việc gì không?”

Lâm Uyển Bạch cũng ngẩng lên không hiểu. Chỉ thấy anh giật giật khóe môi, hạ giọng cảnh cáo: “Nhớ kỹ, sau này đừng có nhìn bạn gái của người khác như vậy nữa, cẩn thận bị đấm!”

Lần này, cô triệt để vùi hẳn đầu vào đầu gối, không dám ngó nghiêng thêm lần nào nữa.

Chiếc Land Rover trắng lao đi, chỉ để lại khói bụi mù mịt.

Người cảnh sát đứng nguyên tại chỗ, hỗn loạn trong cơn gió.

Đèn đường sáng lên, trong phòng toàn là mùi cơm thơm phức, ấm áp.

Về tới nhà, Lâm Uyển Bạch liền vào bếp, chọn lựa mấy món trong tủ lạnh. Khoảng một tiếng sau, cô đã nhanh nhẹn làm xong bốn món để bưng lên, còn làm thêm món trứng xào khổ qua và món canh gà nấu rong biển.

Cô gọi với một tiếng “Ăn cơm thôi” ra ngoài phòng khách, Hoắc Trường Uyên bèn đi vào.

Suốt cả bữa cơm, Lâm Uyển Bạch cứ cúi gằm. Lúc gắp thức ăn, hình như cô vẫn cố né tránh ánh mắt, không ngẩng lên.

Im lặng như thế một lúc lâu, Hoắc Trường Uyên ngồi đối diện chợt ngừng đũa.

Lâm Uyển Bạch không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Sao vậy, không ngon à?”

“Không, rất ngon.” Hoắc Trường Uyên lại cầm đũa lên.

“Ồ.” Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.

Sau khi chạm phải ánh mắt anh trong vài giây ngắn ngủi, cô lại khẩn trương cụp mắt xuống.

Hoắc Trường Uyên nhướng mày: “Xấu hổ sao?”

Suốt dọc đường về, cô không hề lên tiếng nói câu nào. Về tới nhà là chui vào bếp. Đến tận lúc này, cô cũng rất ít lần nhìn thẳng vào mắt anh, đôi tai ửng hồng một cách đáng ngờ.

“Đâu có…” Lâm Uyển Bạch ánh mắt đảo đảo.

Hoắc Trường Uyên hơi nheo mắt lại, từ tốn hỏi: “Vậy sao mặt em cứ đỏ mãi thế, lại còn không dám nhìn anh?”

“Em đâu có!” Lâm Uyển Bạch gấp gáp phủ nhận.

Cô bấm bụng ngước mắt nhìn lên, nhưng chưa kiên trì được mấy giây đã giả vờ gắp thức ăn, hoảng loạn quay đi.

“Ha ha…” Tiếng cười thấp không chút che giấu vang lên, Hoắc Trường Uyên cố tình rướn môi cười, trêu chọc cô: “Xấu hổ như vậy, lẽ nào trước đây em chưa từng hẹn hò với ai?”

Ai ngờ Lâm Uyển Bạch nghe xong, càng cúi đầu thấp hơn.

Rất lâu sau, cô mới lầm bầm bật ra một tiếng: “Ừm…”

Năm nay cô 24 tuổi, còn chưa chính thức yêu đương gì. Hồi đại học, hầu như ai cũng có một mối tình rầm rộ, oanh liệt. Ngay cả cô bạn cùng phòng ký túc, Tang Hiểu Du, cũng có một anh bạn trai đã yêu thương suốt bao năm trời. Còn cô thì dồn hết tâm tư cho Yến Phong, chắc cũng chỉ có thể gọi là tình đơn phương, mãi vẫn chẳng thể nở hoa kết quả.

Bây giờ bị anh nhắc như vậy, hình như có phần mất mặt.

Cô len lén liếc về phía đối diện, quả nhiên nhìn thấy đầy sự trêu chọc hiện trên khuôn mặt anh, trong lòng càng bí bách hơn.

Cô nuốt chửng miếng thịt kho tàu trong miệng, tò mò hỏi: “Hoắc Trường Uyên, còn anh thì sao? Vậy anh là lần thứ mấy…”

Giây phút buột miệng hỏi ra, Lâm Uyển Bạch thật ra hơi hối hận.

Cô cảm thấy mình không tránh khỏi việc giống những cô gái khác, sẽ hiếu kỳ đối phương trước kia đã từng hẹn hò với bao nhiêu cô gái, trông như thế nào, có đẹp hay không.

“…” Hoắc Trường Uyên trầm mặc.

“Hoắc Trường Uyên, vì sao anh không trả lời em?” Lâm Uyển Bạch bất giác cắn môi.

“…” Hoắc Trường Uyên hơi rướn môi cười.

“Là… rất nhiều lần sao?” Lâm Uyển Bạch nhíu mày, lồng ngực hơi tức, cảm giác tự ngược bản thân: “Hai bàn tay đều không đếm hết, lẽ nào là vì quá nhiều, không nhớ rõ được?”

Hai bên khóe miệng Hoắc Trường Uyên căng ra. Lát sau, anh gượng gạo bật ra một câu: “Cũng giống với em.”

Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, cũng giống với cô…

Lẽ nào là cũng chưa từng?

Cô nuốt nước bọt, ánh mắt đờ đẫn: “Nhiều năm rồi, anh vẫn luôn độc thân?”

“Ừm.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

Sau khi trả lời, Hoắc Trường Uyên hơi cuộn tay lại thành nắm đấm đặt bên khóe môi ho một tiếng, nét mặt có phần không tự nhiên. Thấy môi cô mấp máy, còn có ý lên tiếng tiếp, anh bỗng bực dọc: “Em có thôi đi không!”

Lâm Uyển Bạch cắn đũa, dè dặt nhìn anh.

Vậy há chẳng phải là lần đầu tiên…

Cô nghĩ tới những lời anh từng nói: Lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên anh, lần đầu tiên vì cô đấm người khác, bây giờ lại thêm một lần đầu tiên hẹn hò…

Lâm Uyển Bạch khựng lại, trong lòng có chút hân hoan như sắp bùng nổ.

Hít sâu một hơi, cô cố tình chỉ tay vào anh: “Thế mà ban nãy anh còn dám cười em!”

“Im lặng!” Hoắc Trường Uyên quát.

“Ồ…” Lâm Uyển Bạch rụt vai lại.

Nhưng mắt cô vẫn hấp háy, cô lại không nhịn được, lẩm bẩm một câu: “Rõ ràng là vậy mà!”

Thấy khóe miệng anh giật giật, Lâm Uyển Bạch vội vàng cúi đầu xuống và cơm.

Ăn tối xong, thu dọn bát đũa trong bếp xong xuôi, cô vừa khóa vòi nước lại thì Hoắc Trường Uyên đi vào, nói di động của cô đổ chuông.

Lâm Uyển Bạch đáp một tiếng, lau tay rồi rảo bước ra phòng khách lấy máy. Là bà ngoại gọi tới. Sau khi về thành phố, cô quên khuấy mất phải báo bình an với bà. Nói chuyện với bà một lúc lâu cô mới tắt máy.

Khi cô quay vào bếp, Hoắc Trường Uyên vẫn còn đứng trong đó.

Dưới ánh sáng màu vàng ấm, anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên, để lộ bắp tay rắn rỏi.

Bát trong bồn cũng đã được tráng sạch sẽ, xếp đặt gọn gàng.

Lâm Uyển Bạch sửng sốt hỏi: “… Anh rửa sao?”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, vẫn còn không dám tin thì thấy anh sải bước đi tới như một cơn gió, sau đó cúi người, vòng tay qua eo khiêng cô lên vai, sải bước đi vào phòng ngủ…

~Hết chương 125~