Suốt cả một ngày tiếp theo, Lâm Uyển Bạch không biết mình đã trải qua như thế nào.

Đến tận khi hết giờ làm, phải có người đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở, cô mới ý thức được mình cần dọn đồ đạc. Xuống xe buýt, cô không lập tức đi về nhà ngay mà đi tới một siêu thị nhỏ gần đó. Tối nay không có tâm trạng nấu nướng gì, cô ăn nhanh một bữa trong một cửa hàng bên trong.

Khi đi ra, trên màn hình phát một bộ phim hoạt hình, có rất nhiều trẻ con đang quây lại xem.

Lâm Uyển Bạch cũng ngồi xuống một góc ghế, nội dung và nhạc nền rất vui nhộn. Tới phút cuối cùng, cô phát hiện nụ cưởi của mình cũng cứng đờ lại, còn sắc trời bên ngoài đã tối từ lúc nào.

Lâm Uyển Bạch đi tới dưới tòa nhà chung cư, phát hiện chiếc Land Rover trắng đang đỗ ở đó.

Hơi thở của cô khựng lại vài giây rồi cô mới lấy lại tinh thần đi vào trong. Khi cúi đầu, cô phát hiện tờ báo Lâm Dao Dao mang qua vẫn được cô vần vò trong tay suốt.

Thật ra sau khi biết chuyện anh có vợ chưa cưới và đưa ra đề nghị chia tay, cô ít nhiều vẫn có tâm lý né tránh, chính là không muốn đợi tới ngày anh không cần mình nữa. Để tránh bản thân trở nên bi thảm hơn, cô đã còn bỏ anh trước.

Bây giờ sau khi đọc được tin đính hôn của họ, trong lòng Lâm Uyển Bạch cũng cảm thấy may mắn.

Đính hôn rồi, chứng tỏ tiếp theo đây họ sẽ kết hôn…

Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tự nhủ với bản thân không được nghĩ nữa, vậy mà lại bất giác nắm chặt tờ báo hơn.

Cô như một con ốc sên, cuối cùng cũng bò lên được tới tầng cao nhất.

Lâm Uyển Bạch dừng chân lại, vì có mùi khói thuốc lá bay qua. Cô ngẩng đầu, trước cửa chống trộm của căn nhà đối diện, Hoắc Trường Uyên đứng đó, có vẻ như đang đợi cô. Anh chốc chốc lại nhìn xuống mặt đồng hồ đeo tay, bờ môi mỏng vẫn còn vương chút khói, bên chân có một vali hành lý.

Vali hành lý…

Lâm Uyển Bạch sững người.

Vậy là anh chuẩn bị tạm biệt cô rồi sao…

Nếu trước kia là lý do ống nước hỏng, vậy thì bây giờ chắc anh thật sự định chuyển đi?

Khi thấy cô nhìn qua, Hoắc Trường Uyên cũng đồng thời nhìn thấy tờ báo trong tay cô, lập tức nhíu mày.

Hoắc Trường Uyên buông thõng tay xuống, ngập ngừng hỏi: “Em đã đọc báo rồi?”

“Ừm…” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Một nỗi đau giống như rỉ ra từ mái khiến cô dùng sức nắm chặt tay lại, rất ngắn ngủi nhưng rất mãnh liệt.

Cô bước lên bậc thềm cuối cùng, đứng cùng một độ cao với anh.

“Em không có gì cần hỏi anh sao? Muốn nói với anh?” Hoắc Trường Uyên từ từ nhướng đuôi mày lên, đôi mắt hơi nheo lại dưới ánh đèn cảm ứng.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu rất chậm rãi.

Cảm nhận được tầm nhìn áp lực của anh, cô gắng sức, ngước mắt lên, phát âm có chút khó khăn: “Hoắc Trường Uyên, em chúc anh hạnh phúc.”

“Chúc anh hạnh phúc?” Hoắc Trường Uyên lặp lại, ánh mắt lạnh đi trong khoảnh khắc.

Sau đó, anh cười khẩy hai tiếng: “Ha ha…”

Hoắc Trường Uyên thẳng thừng dùng tay dập tắt điếu thuốc, rồi xách vali bên chân lên, đi tới trước mặt cô thì dừng lại. Ở một khoảng cách rất gần, gần tới mức con ngươi đen láy của anh còn soi rõ bóng cô, anh mấp máy môi, hơi thở vẫn đầy mùi thuốc lá.

“Uyển Uyển, em không hiểu anh cũng không sao.”

Khi anh nói câu này, ánh mắt giống như một rừng cây đầy chướng khí, ngữ điệu gần như u ám.

Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ của câu nói này, anh đã xách vali đi lướt qua cô.

Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất, đèn cảm ứng cũng tắt ngấm.

Lâm Uyển Bạch thất thần rút chìa khóa ra, mở cửa đi vào nhà.

Liên tục ba ngày sau đó, ngày tháng dường như trở lại với vẻ tĩnh lặng như nước.

Mỗi ngày hết đi làm lại về nhà, quãng đường chỉ nối đúng hai địa điểm, cánh cửa đối diện không mở ra thêm lần nào nữa, ô cửa sổ ở tầng trên cùng cũng không còn sáng lên, và chiếc xe Land Rover trắng càng không hề đỗ dưới nhà.

Buổi chiều thứ Sáu, Lâm Uyển Bạch và quản lý tới Hoắc Thị một chuyến.

Giống như hai lần trước, người chủ trì cuộc họp là quản lý bộ phận. Khi đi ra ngoài, cô thấy cánh cửa phòng tổng giám đốc đóng kín, giống như đã khóa lại, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Hoắc Trường Uyên, ngược lại Giang Phóng vẫn ở đó, nhưng dường như rất nhàn nhã.

Khi cô và quản lý đi vào trong thang máy, Giang Phóng cũng đi theo.

Vì là tầng trên cùng nên muốn đi xuống cũng mất một ít thời gian, trong không gian chật hẹp chỉ có ba con người.

“Trợ lý Giang!” Quản lý xoa tay, ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lên tiếng vẻ thăm dò: “Có một tin tức nhỏ không biết có phải thật không? Nghe nói bây giờ Hoắc tổng không còn ở Hoắc Thị nữa mà tới công ty con ở Lâm Thành?”

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch ngỡ ngàng đứng sững tại chỗ.

Cô tròn mắt nhìn về phía Giang Phóng, không dám chớp mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm miệng anh ấy, không thể tin đây là sự thật.

“Vâng!” Cuối cùng Giang Phóng gật đầu.

“Trợ lý Giang, anh nói thật sao?” Lâm Uyển Bạch khẽ kêu lên.

Giang Phóng gật đầu, hơi ngập ngừng giải thích: “Vâng, cô Lâm, Hoắc tổng đã không còn ở Hoắc Thị nữa. Là do đích thân chủ tịch Hoắc triệu tập Đại hội cổ đông và ra lệnh này!”

Từ tòa nhà lớn đi ra, bên ngoài gió thu mát rượi. Không biết có phải vì ánh nắng chan hòa hay không mà Lâm Uyển Bạch bỗng thấy choáng váng.

Trong mơ hồ, cô vẫn đang cố tiêu hóa chuyện này. Cô vô thức lục tìm ba chữ “Hoắc Trường Uyên” trong di động, khi gọi qua thì lại có giọng nữ hệ thống báo tắt máy. Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, bỗng cảm thấy rất mơ hồ, cũng rất hoảng loạn.

Đúng lúc này chuông di động vang lên, Hoắc Dung là người gọi tới.

“Rau cải trắng, cháu đang làm gì? Trưa nay đi ăn cơm không?”

Một loạt những nghi vấn trong lòng đang cần tìm đáp án, Lâm Uyển Bạch không buồn suy nghĩ, gật đầu: “Vâng! Cô ơi, cháu sẽ qua tìm cô!”

Tại nhà hàng, bên trong có rất nhiều nhân viên văn phòng.

Lâm Uyển Bạch đẩy cửa đi vào, nhanh chóng tìm thấy vị trí của Hoắc Dung, cô rảo bước tiến tới.

“Mau qua đây!” Hoắc Dung cười tít mắt vẫy tay với cô, đưa thực đơn cho cô: “Cô vừa gọi hai suất cơm, rau cải trắng, cháu xem còn muốn ăn món gì không!”

“Cháu sao cũng được ạ!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu biểu thị.

Hoắc Dung chống cằm, một tay giơ lên gọi phục vụ: “Vậy thì thêm một phần salad và một cốc nước cam đi!”

Lâm Uyển Bạch lại gật đầu qua loa.

Vì là bữa chính nên tốc độ thức ăn lên khá nhanh.

“Đừng tưởng, đồ ăn ở đây ngon thật đấy!” Hoắc Dung tập trung vào ăn uống, cảm thán suốt: “Cô tưởng mấy cửa hàng cơm văn phòng này cực kỳ khó ăn chứ. Cháu không biết đâu, lúc ở nước ngoài cô suốt ngày ăn hamburger, chán muốn chết!”

“Dạ.” Lâm Uyển Bạch cắn ống hút, bụng đầy tâm sự.

Cơm và thức ăn trước mặt cô không mấy động vào. Cô đợi mãi, đợi mãi, Hoắc Dung vẫn chưa có ý định lên tiếng.

Đến tận khi thanh toán xong rời khỏi nhà hàng, bà vẫn còn lằng nhằng với cô: “Rau cải trắng, cháu chắc cũng phải được nghỉ trưa khoảng tiếng rưỡi chứ nhỉ? Cô vừa tới, gần đây hình như có một trung tâm thương mại khá ổn. Lát nữa cháu đi dạo với cô được không? Từ ngày về nước, cô chẳng được đi mua sắm mấy, phải mua vài ba bộ quần áo thật đẹp…”

“Cô à, cháu nghe nói Hoắc Trường Uyên anh ấy…”

Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng không nhịn được, chủ động cắt ngang.

Hoắc Dung chớp mắt: “Làm sao?”

“Anh ấy không còn ở Hoắc Thị nữa…” Lâm Uyển Bạch cắn môi.

“Ồ, chuyện này à!” Hoắc Dung làm ra vẻ bàng hoàng tỉnh ngộ, nhưng lại vòng vèo không nói, mà nhàn nhã đi về phía chiếc BMW ở bên đường.

Lên xe rồi, người tài xế đi với tốc độ vững chãi.

Hoắc Dung rút một chiếc gương nhỏ trong túi ra, hứng khởi soi. Khi liếc thấy cô sắp cắn nát đôi môi tới nơi, cuối cùng bà không nhịn được nữa, bật cười bỏ gương xuống: “Xem cháu sốt ruột kìa! Không chọc cháu nữa, cô kể hết!”

Lâm Uyển Bạch nghe thấy vậy, lập tức chăm chú nín thở.

“Trường Uyên đúng là không còn ở Hoắc Thị nữa.” Hoắc Dung nghiêm mặt nói, không đùa giỡn nữa: “Anh trai cô, cũng tức là chủ tịch Hoắc, đã đích thân triệu tập Đại hội cổ đông, tạm thời cử nó sang công ty con ở Lâm Thành. Lâm Thành là một thành phố nhỏ kiểu đô thị loại ba loại bốn, công ty con cũng không lớn. Thật ra ngoài mặt nói là điều phối chức vụ, thực tế là bị cách chức.”

“… Nhưng vì sao chứ?” Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay lại.

“Rau cải trắng, cháu thật sự rất muốn biết?” Hoắc Dung nhướng mày.

“Đương nhiên ạ!” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Hoắc Dung mỉm cười nhìn cô: “Vì cháu đấy.”

“…” Lâm Uyển Bạch lập tức giật mình.

Vì cô?

Hoắc Dung gật đầu, chứng thực sự không chắc chắn của cô, lên tiếng: “Nhà họ Hoắc và nhà họ Lục đã sớm đính ước với nhau. Vị hôn thê đó của nó lần này về nước chính là vì chuyện cưới xin của hai đứa! Tối hôm đó cô về nhà họ Hoắc, mẹ con họ Lục cũng ở đấy, bàn bạc lễ đính hôn. Sau đó Trường Uyên cũng bị gọi về. Nó từ chối, anh cô tức gần chết, thế nên mới hạ lệnh, coi như là trừng phạt nhỏ dành cho nó!”

Lâm Uyển Bạch loáng thoáng nhớ lại, có lẽ là buổi tối cô bị trẹo chân.

Anh nhận điện thoại rồi vội vã rời đi, hơn nữa khi quay về còn đứng dưới nhà hút thuốc…

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trường Uyên là đứa lớn lên trước mắt cô. Dù là lúc nhỏ bị đưa ra nước ngoài hay sau này tiếp quản Hoắc Thị, mỗi bước đi nó đều cố gắng làm tốt nhất, để đạt được yêu cầu của anh cô.” Nói tới đây Hoắc Dung hơi ngừng lại, một lần nữa nhìn cô: “Đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy nó ngang nhiên chống đối anh cô!”

“Anh ấy…” Lâm Uyển Bạch lẩm bẩm.

Mỗi một chữ vọng vào tai đều khiến lòng cô như bị lửa đốt.

Hoắc Dung cười dịu dàng nhìn cô, tốc độ nói chậm rãi: “Tính cách Trường Uyên khá lạnh lùng, nhiều lúc muốn làm gì cả cô cũng không đoán được. Nhưng xưa nay nó chỉ làm chứ không nói! Rau cải trắng, cô gái ngốc à, cháu thật sự không hiểu lòng nó sao?”

Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, một tầng ươn ướt che mờ hai mắt.

Không đi dạo trung tâm mua sắm nào đó, người tài xế phía trước đã lái BMW tới dưới tòa nhà công ty.

Phanh xe lại, người tài xế chạy qua mở cửa xe. Cô không nhúc nhích, mà quay người níu lấy tay Hoắc Dung: “Cô à, cô có thể đưa cháu đi tìm anh ấy không ạ?”

Hơn hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Thành.

Chiếc BMW dừng lại, khi Lâm Uyển Bạch cùng Hoắc Dung bước xuống, họ ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt.

Cao ba mươi tầng, không thể so sánh với một Hoắc Thị vút tận trời mây. Cứ nghĩ đến chuyện anh đang ở một vị trí cao cao tại thượng như thế bị ném xuống một nơi bé nhỏ thế này, trong lòng cô lại như có một con sâu nhỏ đang gặm nhấm liên hồi, rất đau đớn.

Hoắc Dung đứng chống hông trước bàn lễ tân: “Gì, không gặp?”

“Xin lỗi ạ!” Cô nhân viên lễ tân lặp lại mệnh lệnh: “Hoắc tổng có dặn lại, đang họp, bất kỳ ai cũng không gặp.”

“Thật là tức chết mất!” Hoắc Dung gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên nhưng anh tắt máy suốt, bà tức giận đi vòng vòng tại chỗ: “Không gặp chứ gì? Mấy người đợi đó, tôi sẽ đi mua gói thuốc nổ làm banh cái tòa nhà nhỏ xíu này ra!”

“Cô à!” Lâm Uyển Bạch vội tiến tới.

Nhìn vẻ mặt khó xử của cô nhân viên, cô đành nói: “Người ta cũng chỉ làm tròn trách nhiệm thôi ạ. Hơn nữa còn hơn hai tiếng nữa là hết giờ làm rồi, hay là chúng ta cứ đợi đã rồi tính tiếp ạ?”

“Ừm, về khách sạn đã!” Cuối cùng Hoắc Dung gật đầu.

Khi ra khỏi tòa nhà, bà còn giơ chân đá bay chiếc thùng rác bên cạnh cửa, phát ra một tiếng động cực lớn, làm mọi người trong đại sảnh hoang mang nhìn qua.

Lâm Uyển Bạch lặng lẽ rụt vai lại. Tính tình người nhà này quả thật y như đúc…

Chẳng biết trời đã tối từ lúc nào, qua khe cửa cầu thang thoát hiểm, bên ngoài trăng đã lên.

Đây là một tòa chung cư, một tầng bốn hộ, có vẻ đều rất rộng. Lâm Uyển Bạch đang đứng ngay trước nơi ở hiện tại của Hoắc Trường Uyên. Sao cô chịu ở yên trong khách sạn, biết được thông tin từ chỗ Hoắc Dung, cô tới đây ngay.

Cô ôm gối, ngồi sụp ở đó.

Ánh đèn hắt xuống, cô như một con cún nhỏ ngồi đợi chủ nhân của mình.

“Ding!”

Tiếng thang máy đột ngột vang lên giòn tan.

Lâm Uyển Bạch gần như lập tức ngẩng đầu, tròn mắt nín thở nhìn qua.

Khi cánh cửa ấy từ từ rộng mở, một bóng người cao lớn từ trong bước ra. Vẫn là bộ vest đen quen thuộc, khuôn mặt cương nghị nặng nề thêm vài phần dưới ánh đèn, đường khuôn cằm sắc lẹm.

Có vẻ phải tăng ca rất mệt mỏi, người ấy lấy tay day trán, nhíu mày rất sâu.

Lâm UYển Bạch vừa nhìn đã thấy đau lòng.

Hoắc Trường Uyên dường như cũng phát hiện ra điều khác thường, cúi xuống liền thấy một bóng người ngồi co ro trước cửa. Bàn tay đang rút chìa khóa chợt khựng lại, anh nheo mắt nhìn qua, đáy mắt lóe lên một chút ngỡ ngàng.

Lâm Uyển Bạch ngồi xổm qua lâu, hai chân đã tê dại.

Nhưng cô vẫn cắn răng, chống tay lên tường, gượng đứng dậy. Tầm nhìn trước mắt bắt đầu mơ hồ, có điều khi lên tiếng, cổ họng cô đã nghẹn ngào: “Hoắc Trường Uyên, chúng ta quay lại với nhau được không?”

~Hết chương 171~