Từ xa, nghe thấy tiếng nói chuyện có vẻ như hơi to tiếng của họ, bước chân của Lục Học Lâm chợt rảo nhanh hơn: “Tịnh Tuyết, sao vậy?”

Trịnh Sơ Vũ đánh mắt nhìn bác của mình, không nói gì nữa, hừ một tiếng không mấy vui vẻ rồi quay người chạy vào trong biệt thự.

“Không sao ạ, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi!” Lục Tịnh Tuyết giải thích với bố, gương mặt tươi cười y như ban nãy, hơn nữa lúm đồng tiền hai bên gò má càng thêm sâu: “Bố, bố đưa cô ấy lên tầng gặp ông nội trước đi! Con không đi theo nữa, chắc là mọi người cũng có chuyện cần nói, có mặt con sẽ không tiện!”

“Tịnh Tuyết, con khiến bố cảm thấy rất an ủi, con rất hiểu chuyện! Bố rất cảm ơn con!” Lục Học Lâm nghe lời cô, cảm động nói.

“Bố, sao bố lại nói như vậy, con gái chẳng phải vẫn luôn là chiếc chăn bông ấm áp sao!” Lục Tịnh Tuyết khoác tay ông, nói với vẻ rất hiểu lòng người: “Bố cũng đừng trách mẹ, chỉ là mẹ nhất thời chưa thể chấp nhận được, hy vọng bố có thể hiểu cho bà!”

“Ừm, bố hiểu!” Lục Học Lâm thở dài gật đầu.

Câu nói này cũng không sai, bất kỳ một người vợ nào cũng khó mà chấp nhận, có chút cảm xúc cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Lục Học Lâm quay mặt về phía cô, dịu giọng nói: “Uyển Bạch, theo bố vào nhà đi!”

Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới lên tiếng: “Vâng…”

Đợi bóng họ khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên gương mặt Lục Tịnh Tuyết mới tan biến sạch sẽ, thay vào đó là một sự lạnh lẽo ghê người, ánh mắt cô ta như lưỡi kiếm tẩm thuốc độc, chỉ là lúc này trong vườn không có ai, cũng sẽ không bị phát hiện.

Lâm Uyển Bạch theo Lục Học Lâm đi thẳng một mạch lên tầng hai, dừng trước cửa phòng sách.

Sau khi đẩy cửa ra, đập vào mắt là một khung cảnh cổ kính. Trên giá sách dài là một loạt những cuốn sách cổ xếp ngay ngắn, trong phòng có mùi đàn hương phảng phất. Chính giữa bàn sách có một ông già tóc bạc đang đứng, cúi đầu nhìn chăm chú xuống bàn cờ.

Trông ông cụ còn lớn hơn ông Lê vài tuổi, dưới cằm nuôi một bộ râu trắng dài mấy phân. Ngũ quan tuy có vài phần nhang nhác Lục Học Lâm nhưng trông ông cụ nghiêm nghị hơn nhiều, hơn nữa tính cách có vẻ cũng khác, không tạo cho người đối diện cảm giác thân thiện dễ gần như Lục Học Lâm, ngược lại giống như ấn tượng lần đầu Lâm Uyển Bạch gặp Hoắc Chấn.

Vì chính bố ruột của mình cũng chỉ mới nhận lại chưa lâu, nên Lâm Uyển Bạch vẫn chưa quen lắm.

“Bố, con đưa Uyển Bạch tới gặp bố đây ạ!”

Lục Học Lâm dẫn cô đi tới trước bàn sách, chủ động lên tiếng. So sánh cả ba người thì ông là người kích động hơn cả, ông khẽ khoác tay lên vai cô, thúc giục: “Uyển Bạch, chào ông đi!”

Lâm Uyển Bạch dưới ánh mắt tha thiết của ông, đành do dự chào một tiếng: “Ông nội…”

Nói thật lòng, hai chữ này thật ra rất xa lạ với cô, giây phút gọi thành tiếng, cô cũng cảm thấy ngượng ngập và thiếu tự nhiên.

Ông cụ Lục đã nghe thấy nhưng có vẻ như không có ý ngẩng đầu mà vẫn nhìn chăm chăm bàn cờ. Đến khi nhặt quân cờ màu trắng lên, ông cụ mới chậm rãi tháo chiếc kính lão xuống, nhìn thẳng vào mặt cô.

Cũng không quá sắc bén, dường như chỉ muốn ngắm xem trông cô thế nào, nhưng vô hình lại khiến người ta cảm thấy áp lực.

Lâm Uyển Bạch đứng thẳng lưng lên một chút, không có ý né tránh.

Cuối cùng ông cụ Lục cũng lên tiếng, câu nói đầu tiên rất vang và mạnh mẽ: “Cháu chính là một cô cháu gái khác đã giật vị hôn phu của em gái đấy à?”

“…” Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

Cô là con gái của Lục Học Lâm, dĩ nhiên cũng sẽ có quan hệ huyết thống với Lục Tịnh Tuyết. Tuy hai người họ cùng tuổi nhưng suy đoán về mặt thời gian, cô quả thực lớn hơn Lục Tịnh Tuyết, cô ta đích thực là em gái của cô…

Nhưng câu nói này mang một sự thành kiến không nhỏ. Cô nghe ra được, không cần suy nghĩ cũng biết, có lẽ là Lục Tịnh Tuyết hoặc cả hai mẹ con Nguyễn Chính Mai đã sớm kể lại chuyện này cho ông cụ, rất có thể còn thêm mắm dặm muối.

Lục Học Lâm đứng bên cũng nhíu mày theo, giải thích cho cô: “Bố, chuyện tình cảm của bọn trẻ có sự lựa chọn của riêng chúng, chúng ta nên tôn trọng ý nguyện của chúng!”

Ông cụ Lục không tiếp tục gạn hỏi sâu thêm về vấn đề này mà quan sát cô mấy giây rồi dò hỏi: “Bao nhiêu năm qua sao cháu không nghĩ đến chuyện tìm bố ruột của mình, có phải vì biết đối phương là Lục Học Lâm nên giờ lại muốn nhận bố không?”

Lâm Uyển Bạch nghe xong, khóe môi hơi mím lại.

Trong lòng cô cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng nếu nhìn theo một góc độ khác, cô ít nhiều có thể hiểu tại sao đối phương lại lo lắng mục đích nhận bố của mình. Dù sao nhà họ Lục cũng là hào môn, một người bao nhiêu năm qua không hề xuất hiện nay lại bỗng dưng nhận là huyết mạch nhà họ Lục.

Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào mắt ông cụ Lục, trả lời từ tốn, không tự ti: “Trước kia cháu vốn không biết mình không phải con ruột nhà họ Lâm. Sau này biết bố ruột cháu thật ra là người khác, cháu cũng chưa từng nghĩ nhất định phải nhận bố. Chỉ có điều lúc đó tình hình cấp bách, phải làm ngay phẫu thuật ghép gan nên mới dẫn đến chuyện nhận bố con.”

Cô kể lại đơn giản nguyên nhân của mình. Lúc nhận được giấy xét nghiệm ADN, cô quả thực đã không định quấy rầy cuộc sống của Lục Học Lâm. Nếu không vì biết ông mắc bệnh nặng phải nhập viện, lại không có nguồn gan thích hợp, đang rất nguy kịch, rất có thể cô sẽ mãi mãi ôm chặt bí mật này.

Ngoài mặt, Lục Học Lâm tỏ ra không vui, ông nghiêm giọng nói với bố: “Bố, lần này con đổ bệnh đột ngột, có thể bình an thoát qua cơn nguy kịch tất cả là nhờ Uyển Bạch tình nguyện hiến gan làm phẫu thuật cho con!”

Nghe xong, ông cụ có hơi sững người.

Ông cụ biết con trai trưởng khoảng thời gian trước đột nhiên đổ bệnh vì hoại tử gan, nhưng cũng chỉ biết đã qua cơn nguy kịch, còn không biết quá trình chữa trị cụ thể. Hai mẹ con Nguyễn Chính Mai khi nhắc đến cô cháu gái riêng này cũng chỉ nói vốn dĩ Lục Tịnh Tuyết đã đính hôn với Hoắc Trường Uyên, nhưng bỗng dưng cô cháu này xuất hiện ngáng đường, khiến không những hôn ước bị hủy mà bây giờ còn thoắt cái biến thành con gái ruột của Lục Học Lâm, không hề nhắc tới chuyện ghép gan.

Khi lên tiếng lần nữa, giọng ông cụ đã ôn hòa hơn một chút: “Ngồi đi!”

Ba thế hệ ngồi trong phòng sách, tiếp tục nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ nữa.

Sau khi đi xuống nhà, cô nghe thấy có tiếng người làm cung kính chào hỏi, người từ phòng khách ra đón đầu tiên là Lục Tịnh Tuyết, chào một cách nhiệt tình: “Ông nội!”

“Tịnh Tuyết, mau qua đây!” Ông cụ Lục vẫy tay.

“Tiểu Vũ không cẩn thận làm đổ lọ hoa, đổ nước đầy ra sàn, người làm vừa mới lau sạch, nhưng vẫn hơi trơn, ông đi cẩn thận, đừng để bị ngã!” Lục Tịnh Tuyết đã chủ động tiến lên dìu, giọng dịu dàng: “Ông nội, để cháu dắt ông vào phòng ăn!”

Ông cụ tươi cười gật đầu, hiền từ vỗ lên mu bàn tay cô ta.

Lâm Uyển Bạch cùng Lục Học Lâm đi phía sau. Có thể nhìn ra, hai ông cháu họ rất thân thiết. Nhưng việc này cùng là bình thường, nhà họ Lục chỉ có một trai một gái, từ thời ông cụ, tinh thần “trọng nam khinh nữ” luôn ăn sâu vào suy nghĩ. Trịnh Sơ Vũ nói gì thì nói cũng là đằng ngoại, còn Lục Tịnh Tuyết từ nhỏ đã là cô cháu nội duy nhất, dĩ nhiên được cưng chiều.

Thật ra nói là bữa cơm gia đình, nhưng chỉ có mấy người họ mới thật sự là người nhà họ Lục, không có chỗ cho một số người thân thích ngoài lề.

Lục Học Phương vẫn còn sống ở nước ngoài, ngoài ông cụ Lục và vợ chồng Lục Học Lâm là bề trên ra thì chỉ còn ba người họ là bề dưới. Sau khi sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, trùng hợp thay, Trịnh Sơ Vũ lại ngồi đối diện cô, tức giận thở phì phì quay ngoắt mặt đi.

Hết chương 320

Ho dữ quá, định không đăng nhưng thấy nghỉ hơi nhiều lại lóc cóc đăng tạm một chương cho mọi người. Mọi người đọc tạm nhé, mai ổn mình sẽ lại dịch nhiều ~