Lâm Uyển Bạch chợt run người vì ngữ khí nghiêm nghị trong câu nói của anh.
Cô thấy anh hơi nheo đôi mắt đen nhìn mình, trong ánh mắt có vẻ hờ hững đang ẩn chứa một sự giận dữ đang rục rịch.
“Tôi hỏi em đó!” Hoắc Trường Uyên hạ giọng quát.
Lâm Uyển Bạch yếu ớt giơ bàn tay phải lên: “Bên này…”
Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại, rồi rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra.
Ngay sau đó, anh túm lấy bàn tay phải của cô, kỳ kỳ cọ cọ không chút thương tiếc.
Da tay cô vốn khô, bị ép buộc chà xát kiểu này khiến cô rất đau. Nhất là khi anh còn mạnh tay, ngay cả kẽ tay cũng không buông tha, chẳng mấy chốc tay cô đã đỏ rực lên.
Lâm Uyển Bạch muốn rút tay về nhưng không rút nổi: “Có thể nhẹ hơn một chút không, đau lắm…”
“Cố nhịn đi!”
“…”
Lâm Uyển Bạch không dám lên tiếng, đành cắn chặt răng chịu đựng.
Qua một lúc rất lâu, mu bàn tay và kẽ tay cô đỏ hồng một mảng, bấy giờ Hoắc Trường Uyên mới có vẻ hài lòng. Anh hạ cửa xe xuống, ném chiếc khăn tay ra ngoài với vẻ rất ghét bỏ.
Lâm Uyển Bạch vuốt ve tay mình, không dám nói gì.
Nhưng đúng lúc này, chuông di động lại vang lên.
Cô rút ra, trên màn hình hiển thị tên một người đàn ông.
Bởi vì từ đầu tới cuối bị Hoắc Trường Uyên ôm eo, ngồi rất gần nên màn hình điện thoại của cô cũng bày ra trước mắt anh không chút che đậy.
“Ai đó?” Quả nhiên anh nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch liếm môi dưới, không dám nói dối: “Là người đồng nghiệp nam ban nãy…”
Có lẽ vì vừa rồi cô đòi xuống xe quá đột ngột, nên anh ta tốt bụng gọi điện tới hỏi thăm.
Hoắc Trường Uyên không đợi cô bắt máy, đã thẳng thừng giật lấy điện thoại, ấn từ chối cuộc gọi rồi gạt gạt thêm mấy cái nữa.
Lâm Uyển Bạch kiểm tra lại, phát hiện anh đã cho người ta vào danh sách chặn.
Có cần phải độc đoán vậy không?
Thật ngang ngược…
Cô mím môi, buộc phải lên tiếng kháng nghị: “Thôi thì tè luôn lên người tôi như chó đi!”
“Em lẩm bẩm cái gì đấy!” Hoắc Trường Uyên liếc xéo cô.
“Có gì đâu…” Lâm Uyển Bạch hèn nhát lắc đầu.
Hoắc Trường Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, rồi tựa ra sau ghế, châm lên một điếu thuốc.
Từ lúc đó, khoang xe hoàn toàn im ắng. Lâm Uyển Bạch cũng không lên tiếng, trong lòng vẫn còn rất bứt rứt. Cô quay ngoắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cái gáy cho anh.
Tài xế lái xe rất vững vàng, khi giảm tốc đi vào cửa tiểu khu cũng không hề chao đảo.
Sau khi chiếc Bentley dừng lại, vì tòa nhà nằm bên phía Hoắc Trường Uyên, nên người tài xế cũng mở cửa xe bên ấy.
Lâm Uyển Bạch xuống xe sau anh, bắt đầu di chuyển về phía cửa mở.
Ai dè anh trở tay đẩy cửa xe vào, suýt chút nữa thì đập vào mũi cô.
Lâm Uyển Bạch: “…”
Giang Phóng thấy vậy, vội vàng mở cửa ra lần nữa cho cô.
Lâm Uyển Bạch trừng mắt nhìn theo cái bóng đã đi vào trong tòa nhà, thở phì phì tức giận: “Anh Giang, cảm ơn anh nhé.”
“Cô Lâm, cô cứ gọi tôi là trợ lý Giang được rồi.” Giang Phóng mỉm cười ra hiệu. Thấy cô cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, anh ấy nhiều chuyện làm người giảng hòa: “Tôi đã đi theo Hoắc tổng nhiều năm rồi. Thật ra xưa nay anh ấy không thể hiện gì ra ngoài, chỉ với những người cực kỳ thân thiết mới nắng mưa thất thường như vậy.”
Câu này còn có một tầng nghĩa khác, muốn nói thật ra cô rất đặc biệt.
Chí ít thì đối với một người quanh năm ở bên cạnh Hoắc Trường Uyên như Giang Phóng, từ khi Lâm Uyển Bạch xuất hiện, ông chủ đã không còn xa cách như trước nữa, ngược lại gần gũi và chân thật hơn.
Lâm Uyển Bạch suýt chút nữa thì phun ra máu: “Vậy tôi còn phải cảm thấy vinh hạnh sao?”
“Dạ vâng!” Giang Phóng làm mặt chắc chắn.
“…” Lâm Uyển Bạch câm nín ngửa mặt lên trời.
Giang Phóng tiếp tục ghi điểm cho ông chủ: “Cô đừng thấy vậy mà nghĩ Hoắc tổng lạnh lùng, thật ra con người anh ấy rất được. Lần trước vì cô Lâm Dao Dao giở trò, Hoắc tổng muốn đưa cô ra khỏi Cục cảnh sát cũng mất rất nhiều công sức đấy ạ!”
“Ý anh là người giúp tôi ra khỏi đó là Hoắc Trường Uyên?” Lâm Uyển Bạch giật mình.
“Dạ vâng.” Giang Phóng gật đầu: “Khi cô bị cảnh sát đưa ra trong khách sạn ra ngoài, tôi nhìn thấy đã nói với Hoắc tổng, bữa tiếp khách đã hẹn sẵn hôm đó cũng bị hủy luôn.”
Lâm Uyển Bạch từ từ tiêu hóa sự thật này.
Khi nhìn về phía bóng hình cứng rắn kia, cô thầm lẩm bẩm: “Thật sự là anh ấy à…”
Chẳng trách, vừa ra khỏi Cục cảnh sát cô đã gặp anh. Có điều lần đó cô vẫn nghĩ là vì mình gọi điện cho Tiêu Vân Tranh, hoàn toàn không nghĩ anh đã giúp mình chu toàn mọi việc, còn nghĩ anh đang nhìn mình với thái độ khinh bỉ.
“Đây là thái độ em dành cho tôi đấy à?”
Nhớ lại chất giọng u ám của anh ngày đó, thì ra anh sầm sì mặt lại là vì lý do này.
…
Khi Lâm Uyển Bạch bước ra khỏi thang máy thì Hoắc Trường Uyên vừa mở cửa đi vào nhà.
Anh cởi phăng giày da cũng chẳng buồn xỏ dép lê vào, cứ thế đi thẳng chân đất vào trong.
Dọc đường, anh không hề dừng lại, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi vậy. Anh vứt hết mọi thứ quần áo xuống đất, tiếp tục cởi đến sơ mi và quần Âu, sau đó lại tiện tay vứt tiếp.
Lâm Uyển Bạch nốt gót đi theo sau lặng lẽ nhặt từng thứ một lên.
Khi lên tới phòng ngủ trên gác, cô bỏng tay nhặt luôn cả chiếc quần bốn góc rồi vo vào trong đống quần áo.
Cô không dám ngẩng đầu, cũng may Hoắc Trường Uyên đã đi thẳng vào phòng tắm.
Hình như anh chỉ dội nước đơn giản, chưa đầy mười phút Hoắc Trường Uyên đã quấn một chiếc khăn tắm đi từ trong ra, nguồn sức mạnh từ những múi cơ bắp rắn chắc tuôn trào ra ngoài.
Anh đi qua, không buồn liếc mắt, nằm thẳng lên giường, bờ môi mỏng căng ra từ lúc ở trên xe đến giờ.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy, cũng đi vào phòng tắm.
Khi cô tắm rửa xong đi ra, Hoắc Trường Uyên vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề nhúc nhích, đôi mắt thâm trầm nhắm nghiền lại, lồng ngực lên xuống rất nhịp nhàng, hình như anh đã ngủ rồi.
Lâm Uyển Bạch bước khẽ khàng, định đắp chăn cho anh.
Vừa lại gần, cô đã bị anh đột ngột giữ lại.
Lâm Uyển Bạch sao có thể đấu lại anh, cô như một con cừu bị anh ấn lên người.
Cô vừa nhúc nhích đã bị anh bấu vào eo.
“Á!”
Lâm Uyển Bạch đau đớn kêu lên.
Hoắc Trường Uyên hình như rất hài lòng: “Không giả vờ câm nữa à?”
“Tôi đâu có giả vờ…” Lâm Uyển Bạch dè dặt đáp.
Hoắc Trường Uyên bật ra một tiếng “hừ”, nhưng sự căng thẳng trên khóe miệng đã tan đi.
Tư thế này rất mệt, nhưng Lâm Uyển Bạch không dám ngọ ngoạy, tầm mắt cô vẫn nhìn thấy khuôn cằm sắc lẹm của anh, trông vẫn lạnh lùng rất khó lại gần.
Nghĩ tới những lời Giang Phóng nói lúc xuống xe cô liếm liếm môi, ôn hòa nói: “À, lần trước bị bắt tới Cục cảnh sát, tôi không biết là anh đã cứu tôi… Tóm lại, cảm ơn anh!”
“Em chỉ cảm ơn bằng lời thôi à?”
“Vậy anh muốn thế nào…”
Thấy anh không nể tình, Lâm Uyển Bạch rầu mặt.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, đột ngột cởi phăng khăn tắm: “Khiến tôi vui!”
Lâm Uyển Bạch ngây người, cô dễ dàng bị anh giữ lấy chân, đôi tư thế, giống như đang cưỡi ngựa vậy.
Cũng chính vì như thế, cô mới cảm nhận rõ sự thay đổi của anh.
“Tôi… Tôi không biết…”
Lâm Uyển Bạch bối rối như sắp khóc.
Cô không nói dối, cô thật sự không biết, tay chân cứng đơ lại, mặt nóng như phải bỏng.
Hoắc Trường Uyên khẽ cười bật ra một tiếng: “Ngốc!”
Một giây sau, anh giữ lấy vai cô, xoay ngược người nằm lên trên, rồi hôn lên cổ cô như hút máu vậy.
Trong sự cuồng điên của Hoắc Trường Uyên, những âm thanh vụn vặt cô chẳng mấy chốc đã bật ra…
~Hết chương 41~