Lâm Uyển Bạch bị đau, nhưng chỉ dám tức không dám nói.
Khi anh hơi dịch ra xa một chút, cô xoa xoa vành tay mình, do dự rồi lí nhí hỏi: “Vậy… tôi quay về khách sạn?”
“Thôi!”
Lâm Uyển Bạch quan sát vài giây, thấy anh thật sự không yêu cầu mình về, bấy giờ cô mới vặn mở thỏi son trong tay ra.
Cũng may trước khi đi, nhà thiết kế đã dúi cho cô, ban nãy bị anh hôn môi nhạt hết cả rồi, cũng may có thể dặm lại đôi chút.
Không có gương nên cô đành dùng màn hình di động thay thế.
Hơi tối, cộng thêm việc Lâm Uyển Bạch rất ít khi trang điểm nên tô son cũng cực chậm.
Hoắc Trường Uyên hướng ra phía ngoài cửa sổ hút thuốc, nhưng tầm mắt thì nhìn cô chằm chằm không hề rời đi, bao gồm cả động tác tô son của cô.
Chiếc váy lễ phục dài trễ vai, ngắn tay, hai cánh tay trắng trẻo cứ thế lộ ra ngoài. Lớp vải lụa màu đen như mực càng tôn lên làn da trắng trẻo ấy, nhìn lên trên là khuôn mặt xinh đẹp đã được trang điểm.
Không quá mức lộng lẫy, nhưng lại chẳng thể rời mắt.
Nhất là đôi môi căng mọng kia, giống như một sự cám dỗ bất kể thời điểm…
Cổ họng Hoắc Trường Uyên hơi khô, anh lại rít mạnh một hơi thuốc, mới phát hiện chẳng hiểu mình đã hút hết điếu thuốc từ lúc nào.
Cũng may đúng lúc này Giang Phóng ngồi trước quay đầu lại, cung kính nói một tiếng: “Hoắc tổng, tới rồi!”
Hoắc Trường Uyên nhân cơ hội ấy dập tắt điếu thuốc rồi gật đầu.
Chiếc xe đỗ ở phía Lâm Uyển Bạch bước xuống, cô lại nắm chặt cây son vào tay, Giang Phóng đã bước qua mở cửa sẵn đợi cô.
Cô đang định xách vạt váy đi xuống thì cảm giác cánh tay bị ai đó kéo ngược lại.
Cánh cửa xe cũng đóng sầm lại theo.
Lâm Uyển Bạch quay đầu lại vẻ khó hiểu, nụ hôn của Hoắc Trường Uyên một lần nữa ập xuống.
“Ưm…”
Cả đầu cô bị quay ngoặt lại.
Năm phút sau, cánh cửa xe mới lại được mở ra.
Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch lần lượt bước xuống, sắc mặt người phía trước vẫn vững vàng như mọi khi, còn khuôn mặt người phía sau thì đỏ bừng.
Từ trong thang máy đi ra, Lâm Uyển Bạch đưa tay lên sờ khóe miệng.
Lượt bôi cuối cùng ban nãy quá gấp gáp, nên bôi hơi hoen ra ngoài một chút.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, nhìn cánh tay rắn chắc đang khoác tay mình, không nhịn được kéo kéo anh: “Anh Hoắc, lần sau khi hôn tôi anh có thể nói trước một tiếng không?”
“Hử?” Hoắc Trường Uyển nhướng mày.
“Tôi lau son đi đã…”
“Hử?” Hoắc Trường Uyên vẫn nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch liếm môi, biểu cảm vô cùng chân thật: “Tôi sợ anh bị trúng độc đó!”
Hoắc Trường Uyên: “…”
Giang Phóng đi phía sau không nhịn được phì cười thành tiếng, ngay sau đó bị ông chủ quắc mắt đành nhìn ra chỗ khác.
Cộ một hội trường lớn được trang hoàng thành dạ tiệc, ai nấy đều ăn mặc sang trọng.
Lâm Uyển Bạch được Hoắc Trường Uyên dẫn thẳng vào trong, dọc đường có rất nhiều người chào hỏi, cô bỗng nhiên cảm thấy mình như cô bé Lọ Lem trong cổ tích, vạt váy chạm đất, tất cả đều không hề chân thực.
Bầu không khí rất náo nhiệt, khi tiếng nhạc vang lên đã có người bước xuống sân khấu, những người còn lại trò chuyện xôn xao.
Hoắc Trường Uyên đung đưa ly rượu vang trong tay, hơi hất cằm về phía trung tâm: “Em biết khiêu vũ không?”
“Không…” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
“Đồ ngốc!” Hoắc Trường Uyên nạt cô một tiếng rồi nói: “Lát nữa tôi dạy em.”
Lâm Uyển Bạch lắc đầu: “Thôi không cân đâu, tôi không thích lắm…”
Lúc này Giang Phóng đi tới bên cạnh họ, chỉ về phía người ngoại quốc đứng gần đó, nói đó là tổng giám đốc một dự án đầu tư nước ngoài.
Hoắc Trường Uyên gật đầu, rồi nói ngay với cô: “Tôi có chút việc cần bàn bạc, lát nữa xong việc tôi tới tìm em.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Uyển Bạch trả lời.
Hoắc Trường Uyên đi được vài bước chợt quay đầu, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô.
Anh bất giác quay ngược trở lại, bật ra một tiếng thở dài mãn nguyện nhưng có phần khó xử: “Em không cần đứng yên đó đợi đâu, có thể đi lòng vòng quanh đây. Phía đối diện có buffet tự phục vụ, tôi có thể tìm được em mà.”
“Ồ…”
Sau khi thấy cô gật đầu, Hoắc Trường Uyên mới quay người đi theo Giang Phóng.
Có được sự cho phép của anh, Lâm Uyển Bạch di chuyển về phía vắng người hơn. Đúng là cô có hơi đói. Có điều đối mặt với cả bàn đầy rẫy thức ăn, cô ngược lại không buồn ăn nữa. Cô chỉ nếm một miếng bánh gato nhỏ rồi bỏ đĩa xuống.
Hoắc Trường Uyên không ở bên cạnh, thật ra cô thấy không được tự nhiên.
Từ cửa vào vẫn liên tục có khách mới xuất hiện, Lâm Uyển Bạch chỉ đánh mắt nhìn thoáng qua.
Nhưng ngay sau đó, cô lập tức đứng sững.
Tuy không hoàn toàn nhìn rõ diện mạo, nhưng cô chắc chắn không nhận nhầm.
… Là anh!
Lâm Uyển Bạch gần như không kiềm chế được sự hoảng loạn trong lòng. Cô cảm thấy trán và lòng bàn tay như rướm mồ hôi, còn người thì lạnh toát.
Bên cạnh có người phục vụ bưng rượu vang đi ngang qua. Cô cầm một ly, quay lưng lại uống cạn, cố gắng bình tĩnh hơn.
Khi cô vừa quay lại, người đó đã đi về phía cô.
Dường như sợ cô trốn tránh, chớp mắt người đó đã xuất hiện ngay phía trước: “Tiểu Uyển, đúng là em rồi!”
Người đàn ông vóc dáng cao lớn vẫn y nguyên như trong ký ức, ngũ quan tuấn tú trông rất nghiêm nghị.
Có điều khi anh mỉm cười liền toát ra một sức hấp dẫn không thể nói thành lời, giống như cơn gió xuân đầu tiên sau mùa đông lạnh giá. Khi bạn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp của nó, thì trái tim đã ấm lên rồi. Từ anh chỉ toát ra sự chín chắn và trải nghiệm tích tụ qua năm tháng.
Cổ họng Lâm Uyển Bạch như bị một hòn đá bịt lại, cô chỉ biết đứng ngây ra đó nhìn anh.
Đúng lúc này có người không thức thời tiến tới: “Cô à, có thể mời cô nhảy một bài không?”
“Thành thật xin lỗi!”
Lâm Uyển Bạch nghe thấy anh nói bằng thứ tiếng Anh – Mỹ tiêu chuẩn, rồi người lập tức bị anh kéo về phía sân khấu.
Hai bàn tay nắm chặt đồng thời bị kéo lên, một tay đặt lên vai anh, một tay khoác lên hông anh, mà anh đồng thời cũng khoác tay lên người cô, bắt đầu cùng cô di chuyển theo tiếng nhạc.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người như trở về quá khứ.
Trong con ngõ cũ kỹ, tiếng nhạc vang lên qua băng ghi âm, anh cũng dẫn mình xoay vòng như thế này. Cô hoàn toàn không có nhịp điệu gì, mỗi lần cô giẫm lên đôi bốt quân đội của anh, anh vẫn đầy nhẫn nại, dẫn cô xoay, dẫn cô xoay mãi…
Ký ức và hiện thực chồng lên nhau, Lâm Uyển Bạch tập trung nhìn anh.
“Anh còn tưởng anh nhìn nhầm chứ, tối đó người xuất hiện trên Quảng trường Thời đại quả nhiên là em.”
“…” Cổ họng Lâm Uyển Bạch như thắt lại.
Cô cũng nhớ lại buổi đó trên quảng trường, một bóng hình thân thuộc xuất hiện lướt qua ở phía xa.
Thấy cô cứ im lặng mãi không nói gì, anh bật cười, vỗ vỗ đầu cô như trước kia: “Cô nhóc tàn nhẫn này, em định cứ im bặt như vậy mãi à?”
Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, cuối cùng cũng bật thành tiếng: “Anh Yến Phong…”
Chỉ ba chữ, mà cô đã dốc cạn sức lực của mình.
Lâm Uyển Bạch những tưởng khi gặp lại anh sẽ chất vấn mình vì sao một năm trước không xuất hiện ở sân bay, hoặc sẽ chất vấn mình vì sao vẫn cứ trốn tránh anh. Nhưng khi anh lên tiếng, anh lại cười đậm rồi nói một câu: “Châu Châu rất nhớ em đấy.”
Vậy anh thì sao?
Lâm Uyển Bạch chỉ có thể vang lên một câu hỏi trong lòng.
Nếu là trước kia thì không sao, bây giờ cô làm gì còn mặt mũi…
Đúng lúc này bản nhạc kết thúc, những đôi nam nữ xung quanh đều buông tay bạn nhảy của mình ra. Họ cũng buông nhau ra, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang đứng ngay đó…
~Hết chương 63~