Editor: Hạ Cẩn

Beta: dailynhu16

Sinh con là một chuyện lớn.

Nguyễn Thu Thu không ngờ Trình Tuyển vậy mà lại muốn giữ lại đứa bé này. Cô sờ sờ cái bụng bằng phẳng, cô còn chưa kịp nhận thức mình sắp làm mẹ, Trình Tuyển đã bắt đầu chuẩn bị cho mười tháng hoài thai.

Anh mua một đống sách lớn, chất chồng trong tủ ở phòng làm việc. Nguyễn Thu Thu rảnh rỗi quá đi xem một phen thì thấy ngoài mấy quyển về chăm sóc bà bầu ra, còn có các loại truyện thần thoại, truyện cổ tích, xen lẫn các loại sách kỳ quái như « Nuôi con không bằng nuôi chó », « Giáo dục kiểu Sparta », « Trẻ con phải tự mình hiểu chuyện ».

*Sparta là hình thức giáo dục của người dân bán đảo Peloponnesus, Hy Lạp. Tại đây người dân được huấn luyện nghiêm ngặt, đào tạo từ nhỏ để trở thành những chiến binh bậc nhất.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Sau đó, cô trợn mắt nhìn Trình Tuyển lấy ra một thùng giấy, bên dưới lót vải, trịnh trọng đặt trong ngăn tủ.

Nguyễn Thu Thu có một loại cảm giác không ổn: “Xin hỏi, thùng giấy này dùng để làm gì?”

Trình Tuyển cũng không quay đầu lại đóng ngăn tủ, chậm rãi nói: “Đến lúc đó hối hận còn kịp. “

Nguyễn Thu Thu cạn cmn lời.

Đứa bé còn chưa có thành hình, cha nó đã muốn đưa nó cho người ta, Trình Tuyển đến tột cùng là có chấp niệm lớn đến mức nào mới có thể mãi nhớ thương chuyện này đến thế. Vừa nghĩ tới thùng giấy đặt trong ngăn tủ, Nguyễn Thu Thu yên lặng sờ lên bụng, bắt đầu lo lắng cuộc sống sau này của đứa bé.

Buổi tối, hai người cùng nằm một chỗ, Trình Tuyển lại bắt đầu sờ sờ ôm ôm theo thói quen.

Nguyễn Thu Thu đánh yêu anh một cái làm anh không nhúc nhích.

Trình Tuyển:?

Nguyễn Thu Thu: “Sách thì đọc cả đống mà vẫn không biết ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể sinh hoạt vợ chồng à.”

Trình Tuyển:???

Anh lấy điện thoại ra, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu ra một gương mặt trầm mặc. Nét mặt anh đờ đẫn, xem đi xem lại nhiều lần mới xác nhận lời Nguyễn Thu Thu nói là sự thật, anh đứng đơ như khúc gỗ, không có con mắt thỉnh thoảng đảo một vòng thì chả ai biết anh vẫn còn sống. Trình Tuyển: “Tôi thật đần, quá đần.”

Vì một lần xúc động mà đánh mất hạnh phúc nửa đời sau, đây là lần đầu tư lỗ vốn nhất mà anh từng làm.

Trong mắt anh phản chiếu ra hối hận, phản chiếu ra tuyệt vọng, phản chiếu ra sống không còn gì luyến tiếc.

Nguyễn Thu Thu suýt không nhịn nổi bật cười.

Từ hôm nay trở đi, cuộc sống hòa thượng của Trình Tuyển đã bắt đầu. Anh nằm ngửa trên giường, nếu như ngực anh không phải vẫn đang phập phồng, Nguyễn Thu Thu sẽ cho là anh có kỹ năng tự đoạn kinh mạch, tự tát chết chính mình rồi lại hồi sinh lại.

Nguyễn Thu Thu còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, dính vào ngực anh, gương mặt mềm mại lăn qua lăn lại trong lồng ngực anh.

Cơ thể Trình Tuyển cứng lại như khúc gỗ.

Hồi lâu.

Anh nói: “Anh đi đọc sách.”

Nguyễn Thu Thu: “Anh chắc chắn? Giờ này?”

Trả lời cô là bóng lưng cô độc đìu hiu của Trình Tuyển.

Gần đây ông chủ Trình bắt đầu nghiên cứu các loại sách kỳ lạ, đồng thời, tâm tình trở nên hết sức tồi tệ, gần bằng một phần ba thời kỳ Nguyễn Thu Thu biến mất khiến người khác trong lòng run sợ, sợ làm sai chuyện. Trình Tuyển chưa từng có thói quen mắng chửi người, anh sẽ chỉ dùng mắt nhìn chằm chằm đối phương, không nói một lời, chỉ nhìn như vậy liên tục mấy giây thôi.

… Cũng đủ cho người ta run lẩy bẩy rồi á!

Bị Trình Tuyển nhìn chằm chằm thật sự đáng sợ quá má ơi!

Đồ Nam rốt cục cũng không nhịn được nữa, ngầm bảo Ôn Thiến hỏi Nguyễn Thu Thu xem có chuyện gì. Nguyễn Thu Thu còn chưa tìm được thời cơ thích hợp để thông báo chuyện mình mang thai, đi uống trà chiều trò chuyện với Ôn Thiến một lúc lâu, cả buổi không uống cà phê, không nhai nước đá, hành động cũng cẩn thận hơn bình thường rất nhiều. Trong lúc đó Trình Tuyển còn gửi mấy tin nhắn hỏi cô lúc nào thì về.

Ôn Thiến nói đùa: “Không phải cô mang thai đấy chứ?”

Nguyễn Thu Thu sững sờ: “Sao cô biết?”

“…”

“…”

” u! Mai! Gót!” Ôn Thiến sợ hãi kêu lên, toàn bộ người trong quán dồn dập nhìn về phía bọn họ.

Nguyễn Thu Thu níu cô lại, nhỏ giọng ra dấu: “Đừng nói cho người khác, tôi còn chưa chuẩn bị xong.”

Ôn Thiến kiên định gật đầu.

Tận tới đêm khuya.

Nguyễn Thu Thu nhận được tin nhắn từ Đồ Nam, Tiêu Phiền, Phó Tử Trừng, An Nhu, lão Mạnh, vợ lão Mạnh… Một đám người hưng phấn hỏi thăm.

Ôn Thiến ngượng ngùng gửi tin nhắn cho cô.

“Tôi thề, tôi chỉ nói cho mỗi Đồ Nam!”

Nguyễn Thu Thu chỉ sợ mỗi Đồ Nam biết…

Phải biết, độ rộng miệng của cậu đủ để truyền bá cho toàn thế giới đấy được chứ!

Nhưng Đồ Nam miệng rộng truyền bá, cũng đỡ cho Nguyễn Thu Thu phải thông báo từng người một. Mọi người ào ào chúc phúc, cô mất gần cả ngày để trả lời, đồng thời, tất cả mọi người cũng đã hiểu ra tại sao Trình Tuyển lại không vui như thế. Đối với người khác mà nói, sinh con gái là áo bông nhỏ, sinh con trai là quần cộc. Đối với Trình Tuyển, sinh gì cũng không quan trọng bằng vợ mình khỏe mạnh.

Anh đã chọn sẵn vú em, chuẩn bị kỹ càng để thay phiên chăm sóc cô lúc cô lớn bụng.

Nguyễn Thu Thu không nói lên lời: “Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy…”

Trình Tuyển nói: “Em không có mẹ, anh cũng không có, cho nên có rất nhiều kinh nghiệm cần người khác chỉ bảo.”

Trình Tuyển nói rất đúng, gần đây Nguyễn Thu Thu đã bắt đầu có khuynh hướng kén ăn. Khói dầu không tốt cho cơ thể, thỉnh thoảng cô sẽ nấu mì cho Trình Tuyển nhưng đại đa số đều là Trình Tuyển ăn tại nhà ăn, lại còn mời chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn ăn uống cho cô. Giờ mỗi ngày ba bữa cơm của cô biến thành bữa ăn dinh dưỡng, các loại hạt một khắc cũng không thiếu.

Chuyện này khiến Nguyễn Thu Thu vốn đang không muốn ăn gì lại bất tri bất giác ăn rất nhiều.

Sau khi đứng lên cân, Nguyễn Thu Thu như bị thiên lôi bổ một phát vào đầu, đối với ba chữ số trên cân không thể nào tin tưởng. Cô nhéo nhéo thịt trên mặt, bất giác nhận ra mình sắp gặp phải nguy cơ béo lên nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ.

Nguyễn Thu Thu bắt đầu từ chối mỗi ngày ăn nhiều như vậy, cũng phổ cập khoa học cho Trình Tuyển sự khó khăn khi sinh con của thai phụ béo.

Trình Tuyển tỏ vẻ ăn bữa ăn dinh dưỡng thì béo lên bao nhiêu chứ.

Nguyễn Thu Thu hỏi: “Nhìn cái bộ dạng này của em anh không cảm thấy quá béo sao?”

Trình Tuyển: “Béo cũng không sao…”

Một giây sau, Trình Tuyển lại bị đập như mọi ngày.

Đưa mắt nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Nguyễn Thu Thu đang dần khuất xa, Trình Tuyển lâm vào trầm tư. Đây là biểu hiện gắt gỏng trong thời gian mang thai sao, quả nhiên, sau khi mang thai tính tình Nguyễn Thu Thu càng thêm bất thường.

Anh không biết là, đây căn bản không có bất cứ quan hệ gì với việc có mang thai hay không.

Thân là phụ nữ, lúc hỏi ra câu này, chỉ hi vọng nhà trai trả lời “Bậy nào, béo đâu mà béo” chứ không phải an ủi cô mập cũng không sao.

Trình Tuyển chắc chắn không nghe được tiếng lòng của Nguyễn Thu Thu, bởi vậy cũng sẽ không biết được mình có lỗi gì.

Một thời gian sau.

Vợ lão Mạnh hẹn Nguyễn Thu Thu gặp mặt, bà tràn đầy ý cười nhìn cô, nói: “Đứa bé này lớn lên nhanh thật, cô nhìn đi, bắt đầu có bụng rồi này.””

Nguyễn Thu Thu bình tĩnh sờ lên bụng nhỏ.

“Đây thật ra là mỡ.”

Vợ lão Mạnh: “…”

Bụng cô dần to lên, tâm trạng của Nguyễn Thu Thu cũng theo đó mà tụt dốc không phanh. Luôn cảm giác bụng vác một quả cân không nhẹ không nặng, đi ngủ không dám xoay người rất bực mình, thỉnh thoảng muốn Trình Tuyển ôm ngủ cũng không được, rất bực mình, khi thì không hiểu sao lại khó chịu, rất bực mình.

Tóm lại, mỗi ngày đều chạy bên rìa biên giới của cực kém và còn ổn.

Trình Tuyển yên lặng chờ đợi ba tháng trôi qua, kim đồng hồ vừa nhích ra khỏi số mười hai, anh lập tức duỗi tay kéo Nguyễn Thu Thu, hôn nhẹ lên mặt cô.

Nguyễn Thu Thu mơ màng ngủ: “Hửm? Chuyện gì?”

Trình Tuyển: “Ba tháng rồi.”

Nguyễn Thu Thu tỉnh quá nửa: “… Không có hứng.”

Trình Tuyển cúi thấp đầu, cô đơn ngồi ở đầu giường mặc cho Nguyễn Thu Thu ngủ say sau lưng, tiếng hít thở rất nhỏ, trong đêm lại thực rõ ràng.

Trình Tuyển: “Aizz.”

Nguyễn Thu Thu mang thai tháng thứ tư, tâm trạng Trình Tuyển cũng tụt dốc không phanh.

– —–

Người phụ nữ có thai phải cố hết sức giảm bớt phóng xạ lên cơ thể, đương nhiên phải ít đụng máy tính, điện thoại.

Dưới sự khuyên can không ngớt lời của mọi người, Nguyễn Thu Thu đành phải tạm gác việc, về nhà nghỉ ngơi. Kỳ nghỉ dài như vậy cũng chỉ mấy bà chủ mới có thôi.

Nằm trong nhà nhàm ơi là nhàm, không ngờ lão Ngụy thông qua lão Mạnh liên hệ với cô. Nguyễn Thu Thu tham dự tụ hội với bọn họ mấy lần vẫn sùng kính vị trước mặt như cũ. Tuy nói là bạn bè của lão Mạnh, ngoài miệng vẫn xưng hô giống nhau nhưng nói cho cùng thì vẫn là tiền bối, cô không dám thất lễ.

Bọn họ nói chuyện rất lâu, Nguyễn Thu Thu giờ mới hiểu được, lão Ngụy đến là để dụ dỗ cô đổi nghề.

Cũng không tính là đổi nghề, chẳng qua là chuyển từ game sang anime. Lão Ngụy có một phòng làm việc đang bắt đầu hạng mục mới, hy vọng Nguyễn Thu Thu có thể gia nhập, bây giờ cũng coi là một cơ hội rất tốt.

Nguyễn Thu Thu trò chuyện rất nhiều, nói xong lời cuối cùng, ánh mắt lão Ngụy lập loè tỏa sáng, khoa tay múa chân, nói tới dự án của mình một cái là chả giống một người năm sáu mươi tuổi nữa, giống một thằng nhóc thì đúng hơn.

Cô quyết định suy nghĩ vài ngày.

Cả buổi Trình Tuyển không tỏ vẻ gì, đối với chuyện vợ bị người khác dụ dỗ cảm thấy vô cùng không vui, nhưng dù Nguyễn Thu Thu có quyết định như thế nào, anh cũng sẽ không ngăn cản.

Nguyễn Thu Thu đau lưng, lúc đầu nào có bị phù, bây giờ ban đêm mới uống thêm mấy ngụm nước, ngày hôm sau đã chân đã hơi sưng lên. Cô gác hai chân lên đùi Trình Tuyển, lười biếng dựa vào đệm.

Trình Tuyển chậm rãi bóc hoa quả, làm phông nền cho Nguyễn Thu Thu.

“Em nghe nói, người ta thường sẽ tham gia một lớp đào tạo cho các bà bầu, em cũng báo danh rồi.”

Trình Tuyển: “Đào tạo về cái gì?”

“Chắc là mấy thứ như chăm sóc trẻ con, kiểu vậy.”

Nghe vậy, Trình Tuyển im lặng thật lâu.

Anh liếc về phía ngăn tủ đang chứa thùng giấy, chậm rãi nói: “Anh cảm thấy hẳn là không dùng được đâu.”

Nguyễn Thu Thu:?

Cô nhìn theo ánh mắt Trình Tuyển.

Mặt Nguyễn Thu Thu không cảm xúc: “Đừng nói với em là anh đã nghĩ xong nên tặng con cho ai rồi đấy nhé.”

Trong đầu Trình Tuyển hiện lên một hai ba ứng cử viên sáng giá, do dự một lúc lâu, trầm tư nói: “Vẫn chưa chọn xong.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Cô lại bắt đầu lo thay cho tương lai đứa bé.