Đường đến Hồng Lan cung vương triều Đại Nam
Lão thừa tướng một bộ dạng trong ngoài bất nhất. Rõ ràng trong lòng là vui mừng cực độ nhưng ngoài mặt thì bày ra điệu bộ phiền lo muốn chết, rất có phong phạm của một bề tôi trung quân ái quốc. Hiện giờ, phượng vị bỏ trống, Lan Quý Phi – nữ nhi của lão là người có phân vị cao nhất ở hậu cung, lại còn mang long chủng của hoàng thượng, cái ngôi vị thái hậu xem như đã nắm chắc trong tay, lão cuối cùng cũng có vốn liếng để ngạo nghễ với đời rồi. Nữ nhi đúng là phúc tinh của mình, tưởng là làm một việc dại dột gây họa diệt môn, ai ngờ lại là bắc chiếc thang quyền lực cho nhà họ Mạc.
Lão thực sự rất hưng phấn, sải chân bước dài hơn để sớm đến nơi, chia sẻ tin mừng này với nữ nhi ngoan. Nếu không phải còn cần giữ ý giữ tứ trong giai đoạn căng thẳng này, lão đã chạy một mạch vào Hồng Lan cung, gọi một vò rượu thượng đẳng, cùng nữ nhi nâng chén chúc mừng nghiệp lớn đạt thành, bõ công chịu hết bao nhiêu đắng cay tủi nhục.
Khi lão thừa tướng đến nơi, Lan Quý phi đang ngồi vuốt ve chiếc bụng vẫn còn chưa lớn lắm. Gương mặt nàng tươi tắn, nụ cười hiền hòa hiện rõ niềm hạnh phúc cùng mong chờ của người sắp làm mẹ. Lão biết chỉ cần nàng được nghe tin tử nạn của hoàng đế, nhất định lòng cũng sẽ như hoa nở, mảng mây u ám khiến nàng không an tâm hoàn toàn vào việc dưỡng thai cũng sẽ tan đi. Đúng thế, nàng phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, sinh ra một tiểu tử béo mập kế vị, quyền nhiếp chính cứ để ngoại công này gánh vác là ổn thỏa rồi. Lúc này, Hồng Lan cung đều là thân tín của mình, lão cũng không cần phải diễn trò làm gì, nụ cười chân thật lên tiếng:
– Nữ nhi, ta mang tin tốt lành đến cho con đây. Đảm bảo nghe xong con sẽ cực kỳ sảng khoái.
– Gì vậy phụ thân? Chẳng lẽ là…
Mạc Trường Thâm vuốt vuốt chòm râu bạc, mắt híp lại theo nụ cười ngày càng sâu, gật gù:
– Đúng, chính là thế. Từ giờ cứ thả lỏng tâm tình, dưỡng thai thật tốt vào. Tầm này ngày mai, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp, công bố tin này đến dân chúng. Chúng ta sẽ làm thật tốt hậu sự cho hoàng đế, con nhớ phải làm vẻ thương tâm một chút, chân tình một chút, tiều tụy một chút cho mọi người xem nghe chưa?
– Nữ nhi đã hiểu, thưa phụ thân
– Ngoan! Giờ ta phải về suy nghĩ kế hoạch sắp tới. Các chức quan trong triều, cần bãi nhiệm ai, cần thăng chức ai, ta sẽ lập một danh sách, chờ quốc tang qua đi sẽ bắt đầu thuyên chuyển dần. Đám quan viên ngu muội chống đối ta, cứ thẳng tay đạp hết. Thuận ta thì sống, chống ta ắt phải gánh hậu quả. Ha ha ha.
– Vâng, chuyện triều chính con không rõ lắm. Phụ thân cứ sắp xếp thế nào cảm thấy tốt nhất là được.
– Tốt! Tốt! Tốt
Lão thừa tướng nói liền ba tiếng “tốt”, thể hiện rõ nội tâm cực kỳ hài lòng vì nữ nhi rất dễ bảo, trước nay mình bảo đi đằng Đông thì nó chẳng dám đi đằng Tây. Đấy, có phải là chẳng chóng thì chày, mọi chuyện triều cương đều sẽ do một tay mình điều khiển đó sao? Lão ngồi lại dặn dò kỹ lưỡng một lượt thêm chút nữa, cảm thấy đâu đã ổn thỏa vào đấy rồi mới yên tâm xuất cung.
Vừa ra khỏi Hồng Lan cung, lão liền đeo chiếc mặt nạ nghiêm túc nhuốm mấy phần lo âu. Hiện tại cũng nên họp mặt các quan viên lại, nói qua tin không lành của hoàng đế, từ đó có lý do chính đáng phát động cuộc tìm kiếm, thể hiện tấm lòng trung của một bề tôi cho mọi người xem. Làm như vậy, sau cũng sẽ càng thuận tiện khi bố cáo thiên hạ về cái chết của ngôi cửu ngũ và người kế vị tiếp theo của hoàng triều Đại Nam.
Đối với long chủng của Lan Quý phi, lão chẳng hề lo lắng nếu như đứa bé sinh ra không phải là một nam hài. Bởi lão đã có phương án dự phòng, nuôi thêm một đám thai phụ chờ đến lúc quý phi sinh ra mà là nữ nhi, sẽ lập tức công bố là long phụng thai, và đưa một nam hài từ bên ngoài vào. Đứa trẻ đó, dù là thân thích hay người dưng, cũng sẽ được nuôi lớn như một công cụ để nâng cao quyền lực của nhà họ Mạc. Lão nhất định sẽ không để xảy ra sai sót nào có thể làm rung chuyển con đường sáng lạn mà lão đã gầy dựng được đâu.
Cũng trong lúc này, Trà Ngân tỉnh lại ở một gian phòng xa lạ. Chuyện gì xảy ra thế này? Rõ ràng đêm trước cô đang ở khách điếm, ăn một chén yến sào ngon tuyệt để bồi bổ sức khỏe, vậy là đánh một giấc thật sâu không mộng mị, cảm giác bao mệt mỏi đúng là giảm đi rất nhiều. Thế mà lúc tỉnh dậy, căn phòng biến thành một không gian xa lạ. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Ơ, có khi nào vô duyên vô cớ xuyên không đến một nơi khác nữa không thế? Đừng nha, cô sợ hãi xuyên không lắm rồi ấy. Trong cơn hoang mang, cô dợm bước ra ngoài tìm hiểu thêm xung quanh. Bàn tay vừa đẩy cửa, cô đã phát hiện một gương mặt xa lạ. Người này rõ ràng là cô chưa từng quen. Nàng ấy nhoẻn miệng cười thân thiện nói:
– Xin chào Trà Ngân cô nương, cô tỉnh rồi sao? Đã đói chưa? Để nô tỳ lấy cho người một chén cháo nha
– Cô… Sao cô lại biết tên tôi?
– Trà Ngân cô nương xin đừng gọi nô tỳ là cô. Chủ tử mà nghe được sẽ trị tội thất lễ sang nô tỳ đấy ạ.
– Chủ tử? Đúng rồi, chủ tử của cô đâu, cô mau mời ra đi? Có phải là hoàng đế Đại Nam không? Cô nhanh lên, ta muốn gặp huynh ấy.
Tiểu cô nương nghe Trà Ngân gọi “cô”, lập tức quỳ mọp xuống van xin cô đừng gọi nàng ấy như vậy thêm lần nào nữa. Nhớ ra thời phong kiến như thế này, mọi người rất tuân thủ quy củ. Vậy nên cô cũng chỉ đành miễn cưỡng làm theo, gọi là “ngươi” rồi đỡ nàng ấy đứng dậy. Từ lúc cô gái kia gọi đúng tên của mình, Trà Ngân hoàn toàn nhẹ nhõm vì chắc chắn không xuyên không đến nơi lạ lùng nào nữa. Cô đoán có lẽ là cơ thể suy kiệt nên ngủ quá sâu, người kia sợ trễ nải hành trình mới mang mình đi trước. Chắc đây lại là một điểm dừng chân khác. Ý nghĩ xoay chuyển, Trà Ngân lại nóng lòng giục giã:
– Ngươi gọi chủ nhân ra đi. Ta tỉnh rồi, cũng phải lên đường cho sớm chứ.
– Vâng, vậy để nô tỳ bẩm qua một tiếng với vương gia.
– Vương gia? Vương gia nào? Ta không có quen với ai là vương gia. Ngươi nói nhầm phải không?
– Dạ không. Nô tỳ không nói nhầm. Chủ tử của nô tỳ là Trấn Nam vương gia.
– Trấn Nam vương gia? Ngươi đừng đùa với ta chứ! Hắn đã bị hoàng thượng bắt giam, đang trên đường áp giải về kinh đô chịu tội. Hắn làm sao mà thoát, ngươi nói ta nghe xem nào?
– Nô tỳ nào dám lừa Trà Ngân cô nương. Cô nương mê man đến giờ là qua gần hai ngày rồi. Chính vương gia đã mang người đi. Đêm trước lúc cô nương ngủ say, vương gia được hai đại cao thủ đến ứng cứu. Mà vương gia với hoàng thượng có mối thù lớn như vậy, lý nào lại buông tha cho hoàng thượng. Nô tỳ mới nhận được món đồ của vương gia gửi cho cô nương, nói rằng có lẽ cô nương sẽ biết tình cảnh lúc này của hoàng thượng.
Vừa nói, nữ tử vừa mang ra ngọc bội quý giá luôn được Thừa Vĩ đeo bên người. Có lần, Trà Ngân còn hết lời ngợi khen chất liệu làm nên món phụ kiện tuyệt đẹp này. Hắn ta nghe xong liền bảo: “Để ta sai người làm tặng nàng một cái giống y hệt vậy cho có đôi có cặp”, chất giọng hắn khi ấy dịu dàng, tỏa ra sự cuốn hút vô tận. Cô khi ấy cũng lóe lên một tia động tâm, chỉ là còn chưa hiểu rõ đó là cảm xúc gì, liền bị chiến sự với Yên Trường Quốc làm cho quên khuấy mất. Miếng ngọc bội cũng vì thế mà chưa kịp hoàn thành để tặng cô như lời hắn ta đã hứa.
Từng lời, từng chữ nữ tử kia nói càng lúc càng khiến cô lâm vào sợ hãi. Lần trước, khi Trấn Nam vương gia bị bắt giữ, cô chứng kiến rất rõ ràng ánh mắt căm hận của hắn ta dành cho Thừa Vĩ, thực sự là quyết không đội trời chung. Nếu hắn ta trốn thoát được, tất nhiên sẽ không tha cho Thừa Vĩ. Lẽ nào, huynh ấy đã… đã…
Tim Trà Ngân run lên từng nhịp đầy hốt hoảng. Có gì đó nhói nhói đau, len dần ra khắp cơ thể, sao mà khó chịu vô cùng. Cơn sợ hãi dần phủ kín tâm hồn thì chớ. Nữ tử nọ lại còn cố tình đâm toạc nỗi đau:
– Trà Ngân cô nương, nô tỳ lập tức đi bẩm báo với vương gia. Cô nương phải nghỉ ngơi cho lại sức, chờ vương gia đưa cô về hoàng cung. Cô nương không biết đó thôi, trong lúc cô nương còn hôn mê chưa tỉnh lại, vương gia có ghé qua mấy lấn. Nô tỳ nhìn ra được ngài ấy rất yêu thương cô nương. Chỉ cần ngài ấy nắm lấy vương quyền, phượng vị không ai khác ngoài cô đâu. Cô nương thật là có phúc.
– RA NGOÀI!
– Trà Ngân cô nương, sao đột nhiên lại cao giọng vậy? Cô nương…
– Ta nói ngươi ra ngoài ngươi có nghe thấy không? ĐI RA!
– Vâng, vâng. Cô nương bình tĩnh. Nô tỳ xin phép cáo lui.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Trà Ngân đã không còn kìm nén được bình tĩnh, cầm ấm trà quăng thẳng nơi cửa, rơi xuống đất đánh “Xoảng” một tiếng. Ghét cay đắng bốn từ “thật là có phúc” của nữ tử kia. Cô có phúc sao, có phúc vì bị một tên ác ma dành tình cảm cho à? Cô thực sự không hề muốn, thực sự rất căm ghét sự bất lực của mình lúc này. Nhưng cô còn biết làm gì khác. Lẽ nào huynh ấy đã thực sự không còn trên cõi đời này?
Cô gái nhỏ gục đầu, khóe mắt dần nặng nề những giọt châu đua nhau rơi xuống. Ban đầu còn thút thít, dần dần tiếng nức nở lớn dần pha lẫn thanh âm nấc nghen. Cô nắm chặt miếng ngọc bội, ôm thật chặt vào lòng như trân bảo quý giá nhất đời. Đúng vậy, di vật còn lại của huynh ấy bây giờ chỉ còn lại thứ này thôi. Suốt đời này, cô đã chẳng còn cơ hội được nhìn thấy nam nhân ấy, một một lạnh lùng cao ngạo bên ngoài, bên trong thì mặt dày vô sỉ cực độ mỗi lần trêu đùa cô. Cô đã chẳng còn được người ta rót vào tai thứ thanh âm dịu dàng cùng sự quan tâm đôi khi chỉ là điều vụn vặt. Huynh ấy… đã thực sự bỏ mạng rồi à?
Trà Ngân lúc này đầu miên man trong miền nhớ. Từng kỷ niệm ùa về như suối, giọng cô vô thức khe khẽ cũng lẫn vào thanh âm khàn đục:
– Thừa Vĩ, huynh nói sẽ luôn bảo vệ che chở cho muội. Là lừa muội cả. Huynh là đồ lừa gạt. Huynh nói sắp về rồi, huynh nắm chắc mọi thứ trong tay mà, sao chỉ qua một đêm thế sự thay đổi như vậy hả? Muội ghét huynh. Huynh lừa muội. Hu hu hu…
Trà Ngân khóc mãi, mi mắt sưng cả lên rồi thiêm thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay. Thời gian từ lúc cô thức dậy đến đêm, nữ tử nọ có vào phòng mang ít cháo cho cô lót dạ, nhưng cô cứ ỉu xìu không thèm để ý, nữ tử khuyên nhủ đôi ba câu chỉ nhận lấy câu nói lạnh lùng:
– PHIỀN QUÁ! RA NGOÀI!
Mãi đến sáng hôm sau, nữ tử đúng bổn phận mang vào phòng một chậu nước nóng và khăn sạch cho Trà Ngân rửa mặt. Nàng ta nhìn một vòng, thấy ngay bát cháo vẫn còn nguyên, không hề bị động đậy dù chỉ một thìa. Nhớ lại tiếng than khóc của cô nương này dành cho hoàng thượng, nữ tử thầm cảm thán trong lòng “chân tình chính là đây, trên đời cũng còn có người không bị quyền lực làm lu mờ lý trí”. Nữ tử chẳng biết phải nói gì lúc này, đến bên giường nhẹ lay, nhỏ giọng gọi:
– Trà Ngân cô nương! Trà Ngân cô nương!
Cô gái nhỏ hé mi mắt sưng húp, giọng cũng chẳng nhẹ nhàng khách khí như bản tính hàng ngày, cụt lủn nói:
– Lại muốn gì nữa đây?
– Cô nương dậy làm vệ sinh sạch sẽ. Có lẽ là nay mai chúng ta tiếp tục khởi hành về cung.
– Ngươi cứ đi mà theo hắn. Ta không đi. Tên ác ma đó lại muốn giở trò gì nữa. Ta nhất định sẽ không để hắn điều khiển cuộc đời mình. Ngươi nói lại với hắn là nằm mơ. Có chết ta cũng không đi.
– Cô nương bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Nô tỳ sẽ bẩm lên chủ tử. Cô nương cứ nghỉ ngơi thêm nữa đi.
Nói xong, nữ tử cũng không dám nấn ná chọc giận cô nương này thêm. Thật khổ thân cho mình quá mà, hiện tại cô nương ấy rất là khó chiều. An ủi không được, hầu hạ không xong. Không khéo cứ tiếp tục thế này, cô nương ta mà gầy đi một vòng, chủ tử liệu có “giận cá chém thớt” phạt tội mình không. Ui chao, nguy hiểm quá!
Về phần Mạc Trường Thâm, đúng như kế hoạch ban đầu, lão thông báo sơ bộ với các quan viên về việc mình nhận được tin tức lúc dẫn quân quay về, hoàng thượng gặp phải thích khách, tình hình lúc này như “chỉ mành treo chuông”. Vì có liên quan đến long mệnh, mọi người thống nhất lập tức điều động nhân lực tìm cho ra tung tích của đế vương.
Chuyện đến nước này, đội cấm vệ quân tinh anh của đế vương đã không thể nào che giấu được nữa. Họ vừa về tới hoàng cung, các quan lại cấp cao trong triều đã cùng nhau kéo đến dò hỏi. Chỉ còn cách mang mảnh y phục bị rách bươm, còn dính vệt máu chói mắt ra cho mọi người biết thực hư tình hình.
Bá quan văn võ nhìn thấy đều rơi vào chấn động. Những vị quan trẻ tuổi vừa được hoàng đế đề bạt vào một số vị trí trọng yếu, lúc này vẻ mặt cũng chìm dần vào bi thương. Hoàng thượng anh minh, biết trọng dụng nhân tài, có trí dũng song toàn, đáng cho người ta thần phục để gầy dựng nghiệp lớn, giúp Đại Nam ngày càng tiến tới tầm cao mới. Nghiệp lớn của ngài còn chưa thành mà đã vội bỏ mạng vô ích vì cái đám thích khách thối tha kia. Họ thực sự vô cùng tức giận, gương mặt pha lẫn vẻ bi thương, cũng nhuốm đầy căm phẫn lũ sâu dân mọt nước, phá hoại tương lai sáng ngời của nước nhà. Lẫn trong số đó, vài kẻ nhếch nhẹ nụ cười, cảm thấy kết cục như vậy rất tốt. Bọn chúng len lén dồn ánh mắt về phía Mạc Trường Thâm, lúc này có thể tưởng tượng ra về sau nhất định hào quang vạn trượng, quyền thế ngập trời. Trong bụng chúng thầm tự thấy may mắn vì biết nhìn xa, sớm đã đầu quân dưới trướng thừa tướng.
Mạc Trường Quý cũng rất biết cách che giấu niềm hứng khởi trong lòng, phô ra dáng vẻ thương tâm cực điểm. Sau một hồi than khóc tiếc thương, lão làm ra vẻ nén đau:
– Chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng nên bắt tay vào lo hậu sự cho hoàng thượng. Quý Phi là người duy nhất mang long thai, chờ khi hạ sinh chúng ta sẽ đưa long tử lên kế vị, cùng chung tay giúp đỡ tân đế trị vì giang sơn Đại Nam này.
– Đúng thế, thừa tướng nói rất chí lý. Chúng ta quay về mỗi người một việc lo quốc tang đi thôi.
Có người ra ý kiến liền có kẻ hưởng ứng theo. Đám quan lại đồng thanh gật đầu, tản đi với lý do không thể chính đáng hơn. Chỉ có lác đác vài ba người đôi chân nặng trĩu, lòng cũng nặng nề không kém. Họ làm quan trong triều, biết rõ ai gian ai ngay. Xã tắc này sắp rơi vào thế lực gian ác, liệu sẽ còn suy đồi đến mức nào nữa đây. Ông Trời ơi, ngó xuống mà coi!