Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Mận sững ra, chuyện này chẳng giống với tưởng tượng của gã ta gì hết.

Mắt thấy Cố Thăng và Nam Sơn sắp tới gần, trên mặt lại không chút sợ hãi.

Trong lòng Mận rất rối rắm, trừ bom ra thì gã chẳng còn vũ khí nào cả.

Nếu giờ gã ta không cho nổ bom thì bản thân sẽ bị hai người họ bắt được mất.

Khoảng cách giữa ba người họ lại gần như thế, có muốn bỏ chạy cũng không còn kịp nữa rồi.

Mận cẩm quả bom nhìn Từ Á Vu với vẻ đau buồn.

Mận có thể đồng quy vu tận với đám Cố Thăng, nhưng với điều kiện tiên quyết là con trai gã ta không nằm trong tay bọn họ.

Mận không muốn không có được tiền mà còn làm hại đến mạng sống của con trai, thế thì đúng là mất nhiều hơn được.

Mận vẫn không tin có người không sợ chết.

– Bọn mày đừng có bước tới đây.

Rồi chỉ vào trái bom ở trước ngực mà nói:

– Tao không đùa đâu.

Mai Nhất Minh vẫn lo trái bom trên người Mận sẽ gây hại đến bọn họ, cô bèn lên tiếng nhắc nhở:

– Mận, ông đừng hành động thiếu suy nghĩ, con ông còn nằm trong tay bọn tôi đấy.

Thấy Mận nhìn sang chỗ mình, cô đá Từ Á Vu một cái.

Từ Á Vu bị đá đau, y cong đầu gối khuỵu trên mặt đất.

Lời nói và hành động của Mai Nhất Minh đã đâm trúng điểm yếu của Mận.

Mận thấy vậy thì chán nản. Bọn họ chẳng thèm để ý tới trái bom, mà con trai lại bị bắt làm con tin, hình như trừ việc giơ tay đầu hàng thì chẳng còn cách nào khác cả.

Gã ta mà đầu hàng sớm hơn tý thì con trai cũng sẽ bớt bị hành hạ hơn rồi.

Nếu không đánh mà thắng thì tốt quá rồi.

Cố Thăng cũng không ép buộc, anh nói:

– Quyền quyết định đang nằm trong tay ông đấy.

Cố Thăng im lặng đứng chờ câu trả lời của Mận. Anh tin Mận sẽ đầu hàng, chỉ cần cho gã ta thêm chút thời gian để suy nghĩ.

Đại đa số các bậc cha mẹ ở trên đời này đều có thể hy sinh hết thảy vì con cái.

Quả nhiên hai tay Mận buông thõng xuống, gã ta nói với vẻ chán nản:

– Tôi sẽ nghe theo mấy người, chỉ cần mấy người đừng hành hạ con trai tôi nữa. Tôi ăn cướp chỉ vì học phí du học của nó thôi. Thằng bé đã đi học hai năm rồi, không thể bỏ dở được.

Đoạn gã ta cất lời van xin:

– Nó là một đứa bé ngoan, chẳng qua vì muốn được học tiếp nên bất đắc dĩ làm cướp thôi. Tôi xin mấy người hãy thả nó ra đi. Tôi đồng ý đi tù mà. Thằng bé còn trẻ, nếu bị bắt vào tù thì đời này của nó sẽ bị hủy mất.

Mận tính giơ tay đầu hàng, chỉ mong con trai có thể không bị bắt vào tù.

Còn về phần Bưởi, có thể trốn được thì cứ trốn.

Cho dù động cơ bắt cóc có là gì đi chăng nữa, cũng không thể trở thành lý do chính đáng để làm chuyện xấu được.

Do đó Nam Sơn dịu dàng nói:

– Tới lúc đó ông hãy nói mấy câu này với thẩm phán, có lẽ họ sẽ xét giảm án phạt cho con trai ông.

– Ừm.

Mận cười khổ.

– Tôi biết rồi.

Sau đó Mận lấy một xâu chìa khóa từ trong túi ra, ném cho Cố Thằng rồi chỉ vào mớ dây xích ở trên giường.

– Mấy người dùng cái đó xích tôi lại đi, khỏi cần báo cảnh sát. Bọn họ đã tra được chỗ này rồi, đang trên đường chạy tới đây đấy.

Cố Thăng cất chìa khóa vào túi sau, rồi xoay người đi lấy xiềng xích ở trên giường.

Không biết làm thế nào mà Từ Á Vu có thể phun tất thối trong miệng ra, y la lớn:

– Ba đừng nghe lời tụi nó. Đừng đầu hàng, ba mau cứu con ra đi. Con thà bị tụi nó đánh chết cũng không muốn ngồi tù đâu.

Mai Nhất Minh vội vàng nhặt tất thối lên, muốn nhét vào miệng y lại. Từ Á Vu vừa lắc đầu, giãy giụa dữ dội vừa nói:

– Nếu bị cảnh sát bắt được, con sẽ tự sát ngay… Ưm…

Cuối cùng Mai Nhất Minh cũng bịt được miệng của y.

Mận nghe thấy con trai mình nói thế thì chợt hối hận. Gã ta biết lòng tự trọng của con mình rất cao. Nếu nó đã nói như thế thì nhất định sẽ làm vậy.

Ánh mắt gã ta dần trở nên kiên định. Vậy thì nghe lời con trai liều một phen, cùng lắm cá chết rách lưới thôi.

Mận biết nhóm Nam Sơn sẽ không làm hại đến tính mạng Từ Á Vu, cùng lắm chỉ đánh nó một trận, chắc nó có thể chịu được.

Nếu bây giờ ông bỏ cuộc, chắc chắn con trai sẽ oán trách ông.

Mận thấy Cố Thăng đang cầm xiềng xích, đưa lưng về phía mình. Một cô gái nhỏ như Nam Sơn sẽ không trở thành mối đe dọa với mình, gã ta bèn lùi lại một bước.

– Chuyện gì thế này?

Bưởi chờ mãi ở dưới mà chẳng thấy anh trai với cháu mình đâu.

Hắn cảm thấy xác suất xảy ra sự cố không lớn lắm, nhưng vẫn quyết định lên xem thử thế nào, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

May là hắn đã tính toán từ trước, cầm hai con dao theo. Sau đó Bưởi nhanh chóng đưa một cây cho Mận, rồi bày ra tư thế chiến đấu.

Tên đã lên dây, không thể không bắn ra.

Cố Thăng nói với Nam Sơn:

– Để anh lo tên Bưởi này, còn Mận thì giao cho em, chú ý an toàn nhé.

Mận đã lớn tuổi nên dễ đối phó hơn Bưởi cường tráng.

Nam Sơn gật đầu với vẻ nghiêm túc:

– Anh cũng thế…

Chưa nói dứt lời thì bốn người đã lao vào nhau.

Nhờ có độ dài vũ khí nên Nam Sơn tấn công trước. Cô gần như dùng hết sức mình mà đánh một gậy vào đầu Mận.

Lần này Mận bị đập khá mạnh, khiến cho trán gã ta bị chảy máu. Thân thể Mận lắc lư suýt ngã, gã ta cầm dao quơ vài cái.

Mận đã hơn năm mươi tuổi rồi, mấy năm trước sau khi trúng số thì sống rất sung sướng.

Gã ta không lo dưỡng sinh, lại không biết tiết chế cho nên rượu ngon gái đẹp đã bào mòn cơ thể gã ta.

Nam Sơn không ngờ Mận lại không chịu nổi một đòn, trong lòng vừa mừng lại vừa lo.

Thấy thế, cô bèn thừa thắng xông lên.

Nhưng bên kia thì Cố Thăng không dễ dàng như cô. Lúc anh giơ gậy đánh xuống thì tên Bưởi kia đưa tay ra đỡ, thế là cây gậy lập tức gãy làm hai khúc.

Cố Thăng liếc cây gậy bị gãy trong tay, không ngờ nó lại không chịu nổi một đòn.

Cố Thăng ném khúc cây về phía Bưởi rồi đánh tay không với hắn.

Do tên Bưởi kia có vũ khí, khiến Cố Thăng phải e dè. Cho nên lúc đánh nhau cũng vướng tay vướng chân, miễn cưỡng hòa nhau.

Mai Nhất Minh đứng cách đấy không xa, luôn chú ý vào cuộc chiến đấu. Cô trông thấy một mình Cố Thăng đối phó với Bưởi có hơi vất vả, mà gã kia lại ra đòn hung hãn. Chỉ cần sơ sảy một chút, anh cũng sẽ bị con dao của Bưởi quẹt trúng.

Trong lòng cô rất lo lắng, đoạn nhìn thấy Từ Á Vu bị bịt miệng ở bên cạnh, tay chân y bị trói chặt lại, trông dáng vẻ y cũng chẳng tạo nên sóng gió gì cả.

Cô quyết đoán ném Từ Á Vu lên giường, rồi vơ lấy một cây gậy đi giúp Cố Thăng.

Gậy trong tay Mai Nhất Minh cứng chắc hơn cây của Cố Thăng rất nhiều, đánh chừng ba lần mới bị gãy.

Sau đó cô rút khỏi cuộc đấu, xắn tay áo lên, hít sâu một hơi rồi lao vào chiến đấu bằng tay không.

Ban đầu Bưởi khinh thường Mai Nhất Minh, hắn nghĩ dù trông cô có cường tráng thế nào thì cũng chỉ là con gái thôi, lợi hại được nhiêu đâu.

Vài phút sau, Bưởi lập tức hối hận: sao con nhỏ này lại mạnh dữ vậy.

Một đấm của nó đau đến tận xương luôn.

May mà hắn có vũ khí mới chiếm được ưu thế, khiến hai người kia phải e dè. Bằng không mới đấm vài cú thì bị người ta đập cho nằm bẹp rồi.

Tình hình đang trong trạng thái giằng co.

Chợt ngoài cửa bốc mùi khét lẹt, còn có hơi nóng truyền vào.

– Mấy người đã làm gì ở ngoài đó hả? Sao lại có mùi cháy khét thế này?

Sau khi Nam Sơn chế ngự được Mận, bắt chéo hai tay gã ta ra sau lưng, cô lên tiếng hỏi.

Mận nghe thấy thế thì biến sắc. Gã ta gào thét điên cuồng:

– Đừng đánh nữa, chúng ta mau chạy ra ngoài thôi. Thoát khỏi đây quan trọng hơn.

Gã ta áp mặt lên sàn nhà lạnh băng rồi nói.

– Cháy rồi, bên ngoài bị cháy rồi.

– Có phải tên Bưởi kia phóng hỏa hay không? Chờ sau khi ông dẫn Từ Á Vu đi xong thì sẽ nhốt bọn tôi ở trong này, rồi phóng hỏa thiêu chết bọn tôi. Như vậy thì sẽ không còn chứng cớ nữa rồi.

– Đúng thế.

Việc đã đến nước này, Mận cũng chẳng muốn giấu diếm làm gì nữa, gã ta thẳng thắn thừa nhận.

Sáng nay lúc Bưởi đang canh gác thì phát hiện cảnh sát đã tra tới chỗ nay, họ đang trên đường tới đây.

Nếu bắt đám Cố Thăng đi cùng thì tỷ lệ bị bắt rất lớn.

Chi bằng lúc ba người họ bỏ trốn, tiện thể phóng hỏa thiêu luôn chỗ này. Lúc đó, dấu vân tay hay DNA gì đấy cũng đều biến mất hết. Hơn nữa đám cảnh sát lo dập lửa cứu người, sẽ không rảnh để ý đến bọn họ.

Như vậy xác suất bỏ trốn thành công sẽ cao hơn.

Mận không nghĩ rằng mấy người Cố Thăng và Nam Sơn có thể sống sót cho đến khi được cảnh sát cứu.

Nhưng Mận thật sự không ngờ tới, Bưởi lại phóng hỏa trước khi bọn họ chưa rời khỏi đây.

Có lẽ hắn tự tin nghĩ rằng bọn họ có thể rời khỏi đây trước khi lửa cháy lan ra. Mận biết tính Bưởi hấp tấp nên gã ta cũng không ngạc nhiên lắm.

Khi nãy Bưởi lên đây chính vì muốn thúc giục Mận và Từ Á Vu mau chóng rời khỏi đây.

Bưởi chờ mãi mà không thấy anh trai với cháu mình đâu cả, cho nên hắn đành phải tự mình đi lên giục họ. Nào ngờ lại xảy ra biến cố lớn thế này: lúc bọn họ còn chưa biết gì thì con tin đã cởi trói được, còn bắt Từ Á Vu uy hiếp bọn họ nữa chứ.

Đánh nhau dữ dội một hồi, suýt chút nữa hắn đã quên mất chuyện lửa sắp lan tới đây.

Nam Sơn liếc ra ngoài cửa thì nhìn thấy ánh lửa. Cô quay đầu nhìn về phía Cố Thăng.

Dưới sự phối hợp giữa Cố Thăng và Mai Nhất Minh, Bưởi cũng sắp thua rồi, tay cầm dao của hắn cũng run lên.

Đang lúc nguy cấp, cô không dám làm phân tán sự chú ý của Cố Thăng.

Vẫn còn kịp, nếu cho anh thêm hai phút thì có thể chế ngự được Bưởi rồi. Tới lúc đó chạy cũng chưa muộn, lửa cũng không lan nhanh đến thế.

– Mau thả ba tao ra.

Lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ Nam Sơn, sau lưng cô vang lên giọng nói của Từ Á Vu.

Thân thể Nam Sơn khựng lại, không ngờ Từ Á Vu lại trở thành biến số lớn nhất.

– Mau thả ra.

Từ Á Vu lạnh lùng ra lệnh.

Dưới tình thế bắt buộc, Nam Sơn đành phải từ từ thả tay đang túm lấy Mận.

Mận lật người đứng dậy, đoạn phủi bụi trên người rồi cười to với vẻ đắc ý:

– Mày thấy bất ngờ lắm phải không? Lúc mày vừa đánh rớt con dao của tao, tao cũng tiện tay ném về phía Á Vu luôn.

Trong lòng Nam Sơn cảm thấy hối hận, cô sơ ý quá.

Từ Á Vu nhìn ra ngoài cửa, rồi nhíu mày lại. Lửa đã lan tới sô pha phòng khách rồi, phải đánh nhanh thắng nhanh thôi.

Y tằng hắng vài cái:

– Cố Thăng à, mày mau bỏ vũ khí xuống đi. Nam Sơn đang ở trong tay tao.

Cố Thăng nghe thấy thế, bước chân khựng lại, anh lập tức quay đầu về nơi phát ra âm thanh.