*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
“Cái gì? Bệnh sao? Phòng của nàng đều được sửa chữa một lần nữa mà, nơi ở cũng là Hoàng Thượng đích thân chọn, đông ấm hạ mát, sao lại bệnh được?” Ngụy Toàn biểu cảm đau khổ, nói.
“Theo hai Nữ Quan cùng phòng với nàng nói, thì tối hôm qua đã không ổn rồi.” Liễu Tòng Trân nhẹ giọng nói: “Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu khó chịu trong người, đại đa số các Thái y đều bị gọi đi hội chẩn, toàn bộ Thái Y Viện chỉ còn lại có Hồ Thái y ngày thường vẫn điên điên khùng khùng kia. Ta không còn cách nào khác mới phải mời ông ta, ông ta thế mà, thế mà nói A Viên đây là sợ hãi đến mức mất hồn mất vía. Ta thấy ông ta lấy một cốc nước bùa*, bắt A Viên phải uống, không dám tự chủ trương mới đến đây nhờ ngài quyết định…”
*) Nước bùa là có thật mọi người ạ. Đây là món đồ mà Đạo Giáo dùng để đuổi quỷ, chữa bệnh.
(Nguồn: Baidu)
Sợ hãi đến mức mất hồn mất vía? không phải vì chuyện thích khách ngày hôm qua sao…
Ngụy Toàn không dám chậm trễ, vội xoay người đi vào trong Điện: “Hoàng Thượng…”
“Khi nào ngươi mới sửa được tật xấu hễ gặp phải chuyện gì là cứ quýnh lên thế?” Tề Uyên nhíu mày, nói.
“Hoàng Thượng, A Viên bị bệnh rồi! Tề Hồ Thái y kia ông ta…”
hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tề Uyên đã ném bút trong tay đi, bật dậy định đi ra ngoài.
“Chao ôi? Hoàng Thượng, ngài đi mà mặc bộ quần áo này thì không thích hợp!” Ngụy Toàn ngăn hắn lại, thuật lại một lần lời nói của Liễu Tòng Trân cho Tề Uyên.
Trái tim căng thẳng của Tề Uyên khẽ thả lỏng ra, lãnh đạm nói : “Hồ Thái y có thể tin được.”
“thì ra tật xấu hễ gặp phải chuyện gì là cứ quýnh lên này của nô tài là học theo Hoàng Thượng ngài đó nha.” Ngụy Toàn híp mắt cười.
“Trẫm quýnh lên?” hắn khẽ nhướng mày, lập tức nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt tràn đầy ý cười kia của Ngụy Toàn, khẽ nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:”không thể nào.”
Dứt lời, đã thấy hắn thong thả đi đến trước bàn, ngồi xuống, thần thái như thường, tiện tay cầm một quyển tấu chương lên, nghiêm túc nhìn.
Ngụy Toàn nín cười, lui ra ngoài. Tề Uyên liếc ra bên ngoài, ném sổ con trên tay sang một bên mà lòng không yên*.
*) Nguyên văn: “Tâm phù khí táo”, chỉ tâm trạng không yên lòng, không tập trung được vào công việc của mình.
(Nguồn: )
******
“Chuyện, chuyện này có được không ?” Diêu Uẩn An kéo người Trình Tầm, tràn đầy lo lắng nhìn cốc nước bùa màu vang nhạt kia.
“Tư thiện vừa mới đi hỏi thăm người khác, chắc là có thể tin được.” Trình Tầm tuy nói thế nhưng lại nắm chặt lấy tay Diêu Uẩn An, đôi mắt chăm chú nhìn A Viên, vô cùng căng thẳng trong lòng.
Hai mắt A Viên nhắm nghiền lại, lông mày khẽ nhíu lại, nàng vô cùng khó khắn mới uống được thứ nước bùa này, một cốc nhưng cũng mới chỉ uống được nửa chén nhỏ thôi.
“Hồ Thái y, chuyện này…” Trình Tầm lo âu nhìn vị Thái y tóc hoa râm, lại có rất ít nếp nhăn trên mặt này, căng thẳng đến mức không biết nói thế nào cho phải.
Chỉ thấy ông ta khẽ vuốt râu, đuôi mắt khẽ cong lên tự mãn: “Yên tâm đi nha đầu, bảo đảm buổi tối là nàng ta có thể chạy nhảy tung tăng được rồi.” Ông ta thu lại hòm thuốc, buông một câu với giọng du dương: “Nếu nàng còn không khỏe lên thì cô đi đập nhà của ta cũng được!” Dứt lời đã quay lại, ra khỏi phòng.
Cả người A Viên hôn mê, mất ý thức, chỉ có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn bên người, giống như có người đang khóc, lại giống như ai đó đang nói chuyện phiếm… một dòng nước mát trôi xuống cổ họng, đi vào trong bụng, chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả đầu óc cũng thanh tỉnh hơn một chút.
Diêu Uẩn An nhìn lông mày A Viên hơi giãn ra, không kìm được khẽ kéo người Trình Tầm bên cạnh: “cô xem, hình như A Viên thoải mái hơn một chút kìa.”
Trình Tầm nhìn khuôn mặt dần dịu đi của nàng, lấy tay đắp lại chăn cho nàng: “Đừng nói là thứ Nước bùa kia vậy mà có tác dụng thật !”
Diêu Uẩn An ngạc nhiên tấm tắc: “không thể tin được là vị Hồ Thái y kia ngày thường vẫn điên điên khùng khùng mà khi có chuyện lại đáng tin như vậy!”
“Lọaí bí thuật kế thừa từ mấy trăm, mấy ngàn năm này chắc cũng có chỗ tốt…”
“A Viên thế nào rồi?” Tề Uyên vẫy tay làm Cung nhân dâng trà đang đứng một bên lui ra, đôi mắt khẽ hiện lên vẻ lo lắng.
“Thưa hoàng thượng, Liễu Tư thiện nói đã hạ sốt, vừa tỉnh lại, trừ việc còn hơn yếu thì những thứ khác đều tốt.”
Cả đầu Tề Uyên chỉ toàn là hình ảnh tối hôm qua nàng run rẩy trong lòng mình, bàn tay đang nắm bút lông tự nhiên nắm chặt lại đêbs mức khớp xương trắng bệch lên. hắn mím môi, ánh mắt đột nhiên sắc bén lên: “đi truyền Tiêu Lâm tới.”
“Tuân lệnh.”
Chỉ trong giây lát, một người mặc bộ quần áo màu tím, dịu dàng, khuôn mặt như Tụ Ngọc* chậm rãi đi tới: “Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
*) Tụ Ngọc (Ngọc Tụ Nham): 1 trong “Tứ đại ngọc” nổi tiếng của Trung Quốc. Được đặt tên là vậy vì được sản xuất từ huyện Tụ Nham, tỉnh Liêu Ninh.
(Nguồn: )
“Có điều tra ra được gì không.” Đôi mắt Tề Uyên trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt tựa như trời đông giá rét, chỉ là hơi liếc mắt nhìn ai là người đó liền bất giác run rẩy.
“Thần chỉ có thể điều tra ra được rằng 3 gã thích khách này là người Nam Cương.” Tiêu Lâm từ từ nói, giọng nói dịu dàng như ngọc.
Tề Uyên nhíu mày: “thật đúng là ‘Con sâu trăm nhân, chết vẫn không ngã’*.”
*) Con sâu trăm nhân, chết vẫn không ngã: Chỉ người/ thế lực chết đi nhưng uy hiếp hoặc ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.
(Nguồn: )
“Hoàng Thượng định tính toán như thế nào?”
“Như thế nào hả? Nếu Nam Cương cho rằng quân đội do Trẫm phái đi chỉ là loại vô dụng, vậy thì phải mở mang tầm mắt cho bọn họ một chút mới.” Tề Uyên khẽ cười, đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, lại nghĩ đến A Viên vừa bị dọa sợ còn đang bị ốm, liền trầm giọng nói: “Ngươi đưa mấy cỗ thi thể kia đến nơi ở của Con tin Nam Cương đi.”
“Tên Vương tử Nam Cương kia nổi tiếng là nhát gan, thần sợ là sẽ dọa đến hắn ta, bằng không để thần “xử lý” mấy cỗ thi thể đó rồi hẵng mang đi?” Tiêu Lâm đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt hơi hiện lên vẻ ác độc nham hiểm, khuôn mặt mang theo chút lạnh lẽo
“Chỉ có Tiêu khanh là hiểu Trẫm nhất.”
Tiêu Lâm cúi người, nói: “Thần xin cáo lui.”
Tề Uyên gật đầu, đợi hắn ta lui ra ngoài mới gọi Ngụy Toàn vào: “A Viên thế nào rồi?”
“Chẳng phải vừa rồi Hoàng Thượng đã hỏi sao?” Ngụy Toàn sửng sốt, mới chỉ sau một tuần hương thôi mà Hoàng Thượng đã quên mất?
Tay cầm bút của Tề Uyên khựng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Trẫm muốn hỏi là bây giờ, có vấn đề gì sao?”
“không, không, không, không thành vấn đề!” Ngụy Toàn vội nói: “Vừa rồi Liễu Tư thiện mới tới đây, nói là A Viên cô nương vừa húp cháo hoa, đã ngủ rồi.”
“Vậy vì sao vừa nãy ngươi không nói?” Tề Uyên lạnh giọng nói.
“Nô tài biết sai rồi.” Ngụy Toàn cũng không bao biện mà đã cúi đầu nhận sai thẳng thừng.
Người thì dã gầy như vậy rồi, lại còn húp cháo trắng hoa cả mấy ngày nữa…Vậy không phải là chỉ còn mỗi bộ xương thôi sao?
Tề Uyên nhíu mày: “Ngươi báo cho Liễu tư thiện, khiến nàng ta và Hồ Thái y nấu một vài món ăn bổ dưỡng cho A Viên đi.”
“Món ăn bổ dưỡng?” Ngụy Toàn chớp mắt do dự một lúc, suy nghĩ một hồi rồi vẫn nói: “Để điều dưỡng thân thể cho A Viên cô nương thì uống thuốc vẫn nhanh hơn một chút chứ?”
Tề Uyên mở cuốn sổ con bên cạnh ra, giọng nói und dung: “Nàng thích ăn.”
Ngụy Toàn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đây là đang chiều khuê nữ phải không ?”
“Người nói lại lần nữa thử xem?”
“Nô tài, nô tài chưa nói gì hết…” Ngụy Toàn rúc cổ, biến mất trước mặt hắn nhanh như chớp.
Tề Uyên lạnh mặt nhìn cán cửa khép hờ kia, đột nhiên cong môi, thấp giọng lẩm bẩm: “Chiều… Khuê nữ sao?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cúc Cu: Ta nhổ vào, rõ ràng là ta đang chiều tức phụ mà! (╯‵□′)╯︵┻━┻