Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Ngoại Quốc Dời Gạch gãi đầu một cái: “Nhưng mà… Đội… Đội trưởng… Chúng ta không có vé vào cổng, phải làm sao để vào trong?”

Nhất Chi Hoa “Hì hì” cười một tiếng, “Loại chuyện nhỏ này, còn có thể làm khó được đội trưởng chúng ta sao?”

Nhiếp Vô Danh hướng về vòng ngoài sân vận động nhìn một cái, bốn phía tất cả đều bị tường rào nghiêm nghiêm cẩn cẩn vây quanh, bên cạnh còn có mấy cây cột điện rất cao.

Nhiếp Vô Danh đôi chân vừa đạp, thân thể lập tức bay lên trời, trực tiếp thuận theo cột điện leo lên.

Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Vô Danh cũng đã leo đến chỗ cao, sau đó xe nhẹ chạy đường quen, liền dễ dàng nhảy lên trên tường rào bên trong.

Góc nhìn ở chỗ này, so với khu khách VIP còn thoáng hơn.

Ngoại Quốc Dời Gạch Hữu lại gãi đầu một cái, “Đội trưởng như vậy, hình như là… Trốn vé?”

Nhất Chi Hoa nhíu mày, “Tiểu Điềm Điềm, chúng ta bằng bản lĩnh đi vào, làm sao có thể gọi là trốn vé?”

Thần Hư đạo nhân liên tục phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Băng Sơn Nam: “…”

Trên đài, Hàn Thiên Vũ hát xong một ca khúc cuối cùng, bầu không khí của sân vận động đã trở nên vô cùng cuồng nhiệt.

“A a a a a! Thiên Vũ! Thiên Vũ tiểu thiên sứ!”

“Thiên Vũ em yêu anh!”

Hàn Thiên Vũ sắc mặt ôn nhu, mỉm cười nhìn các fan bên dưới đài vì hắn mà hoan hô, “Cuối cùng, xin mời những vị khách quý đặc biệt của đêm nay!”

Trong nháy mắt khi tiếng nói của Hàn Thiên Vũ rơi xuống, sự nhiệt tình của các fan hâm mộ ở dưới đài được đẩy lên tới cực hạn, cơ hồ tất cả mọi người đều đang điên cuồng thét lên.

Trong miệng các fan bên dưới đài, tên của “Cung Húc” “Lạc Thần” và “Diệp Bạch” vang lên liên tiếp.

Diệp Oản Oản dẫn theo Cung Húc cùng Lạc Thần trước sau đi lên đài.

Trong nháy mắt khi bốn người đồng thời xuất hiện trên đài, các fan hâm mộ dưới đài thiếu chút nữa đã kích động đến ngất đi.

“Gào gào gào! Thịnh thế mỹ nhan thiên đoàn của ta quá tuấn tú rồi!”

“Mỹ đoàn! Mỹ đoàn! Mỹ đoàn!!!”

Trên người Hàn Thiên Vũ chính là một bộ âu phục thân sĩ mà ưu nhã màu trắng; Lạc Thần là một bộ tiểu lễ phục màu đen phong cách phục cổ cung đình tà áo bay lất phất; Cung Húc chính là một bộ đồ phong cách hiphop thời thượng xanh xanh đỏ đỏ. Tất cả đều rất tuấn dật đẹp trai, khí chất lại vô cùng tươi sáng.

Về phần Diệp Oản Oản hiếm thấy mặc nữ trang xuất hiện, cho dù là nữ trang, vẻ lười biếng tự nhiên trên người lại càng khiến cho người khác không dời mắt nổi, hoàn toàn là nam nữ đều giết sạch.

Hàn Thiên Vũ đang cùng fan giới thiệu các khách quý, Cung Húc lặng lẽ nghiêng đầu lầu bầu cùng với Diệp Oản Oản, “Diệp ca ca, thật sự không hát bài ‘lúm đồng tiền’ à? Cơ hội tốt như vậy…”

Diệp Oản Oản dĩ nhiên là không nhìn thẳng hắn.

Sau khi lời giới thiệu của Hàn Thiên Vũ kết thúc, một bản nhạc đệm du dương êm dịu vang lên.

Trên tường rào, góc nhìn đến khán đài sẽ vô cùng rộng rãi, khoảng cách cũng rất gần, chẳng qua chỉ là góc chết của máy quay, nên những fan hâm mộ cùng bảo vệ cũng sẽ không chú ý tới chút nào. Cũng căn bản là không có một ai có khả năng nghĩ đến sẽ có người leo lên tường rào cao đến như vậy.

Nhiếp Vô Danh thấy Diệp Oản Oản lên đài, vội vàng mở điện thoại ra gọi một cuộc gọi video.

Hình ảnh trên điện thoại di động lóe lên, xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xa cách của tiểu ma đầu.

Tiểu ma đầu: “Có chuyện?”

Nhiếp Vô Danh đảo góc quay camera của điện thoại một cái, nhắm ngay vào Diệp Oản Oản trên đài, “Không phải là muốn nghe mẹ của con ca hát sao? Mặc dù là tốp ca… nhưng thôi con cứ tự mình nghe đi!”

Nghe được lời này của Nhiếp Vô Danh, đầu kia điện thoại di động đột nhiên trầm mặc lại.

Nhiếp Vô Danh đang muốn xoay ống kính lại để xem tiểu ma đầu đang làm gì, một giây kế tiếp liền nghe trong điện thoại truyền tới âm thanh của tiểu gia hỏa: “Cảm ơn cậu!”

Nhiếp Vô Danh: “…”

A… Hôm nay tiểu ma đầu lại có thể lại biết cảm ơn cậu rồi… Còn nữa, được nghe tiếng cậu của nhóc một cách đầy chân thành không chỉ một lần…

Đột nhiên đối với hắn ôn nhu thân cận như vậy, thật sự là có chút không quen à nha…

Có chút khiếp sợ…!