Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
“Minh chủ… Vậy ngài xem, tôi trước tiên nhốt bọn họ lại để điều tra rõ ràng, hay là Minh chủ ngài tự mình đi thẩm tra?” Lão già nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
“Đi xem một chút đi!” Ngữ khí Thất Tinh hơi lộ ra vẻ lãnh đạm thờ ơ.
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản cũng chỉ có thể như thế, theo lão già đi xuống dưới lầu.
Lầu ba, trong phòng giam.
Đám người Tiểu Loli và Hải Địch trố mắt nhìn nhau.
Cái gã Kỷ Hoàng kia cũng quá biết đào hố đi, không phải là nói cho bọn họ biết chủ nhân đang ở tại Không Sợ Minh sao?
Giờ thì hay rồi! Sau khi bọn họ lấy can đảm đi tới Không Sợ Minh, liền báo ra danh hiệu của Tử Vong Hoa Hồng. Người của Không Sợ Minh ngược lại thật là dứt khoát, lại trực tiếp đem bọn họ nhốt lại.
Coi như là ở tại Độc Lập Châu, chủ nhân bọn họ – Tử Vong Hoa Hồng, hẳn cũng là có danh tiếng vang dội mới đúng chứ!?
“Con bà nó!! Mấy người chúng ta không phải là sẽ chết tại Không Sợ Minh đấy chứ? Không Sợ Minh này là thế lực gì, mọi người ai cũng đều biết…” Hải Địch đánh giá chung quanh, muốn từ nơi này chạy đi, tựa hồ có chút không mấy thực tế.
“Làm sao bây giờ, Cường ca? Tôi thật sự rất sợ…” Nam tóc dài kéo lấy cánh tay của nam râu, run lẩy bẩy.
“Sợ cái gì! Có Cường ca ở chỗ này, Không Sợ Minh cũng phải cấp cho Cường ca mấy phần mặt mũi!” Nam râu cười lạnh nói.
“Cường ca, anh thật lợi hại!! Vậy chúng ta tại sao còn bị nhốt ở chỗ này?” Nam tóc dài nhìn về phía nam râu.
“Ho khan khục…!! Có khả năng là phương thức đón khách của Không Sợ Minh tương đối đặc thù…” Nam râu mở miệng nói.
Nghe vậy, Hải Địch lườm nam râu: “Sắp chết đến nơi, lại còn ở đó chém gió sao?”
“Càn rỡ! Cậu dám nghi ngờ Cường ca của tôi! Mập mạp chết bầm!” Nam tóc dài hung ác trợn mắt lườm Hải Địch.
Hải Địch: “…”
“Khương lão, làm sao bây giờ?” Hải Địch không thèm để ý đến nam tóc dài, nhìn về phía Khương lão nãy giờ vẫn không hề mở miệng.
Nghe tiếng, Khương lão lại lắc đầu một cái. Đối với thế cục của Độc Lập Châu, mấy người bọn họ hoàn toàn không nắm được. Hiện nay, bị nhốt ở Không Sợ Minh, làm sao biết được nên làm thế nào cho phải?
“Thật là đói quá đi mà!!” Tiểu Loli hai tay ôm bụng, ủ rũ ngồi ở một bên.
Còn không đợi Hải Địch mở miệng nói gì, ánh đèn bên trong buồng giam bỗng nhiên sáng lên.
Thất Tinh và Bắc Đẩu, cộng thêm lão già, ba người trước tiên tiến vào bên trong căn phòng.
“Các người rốt cuộc muốn thế nào? Tại sao lại bắt chúng tôi?” Nam tóc dài nhìn về phía lão già, tức giận gào lên.
Bọn họ căn bản cái gì cũng không làm, đi tới Không Sợ Minh, bất quá chỉ là muốn tìm chủ nhân mà thôi! Chẳng qua là thuận miệng nói ra một câu Tử Vong Hoa Hồng, lại bị bắt! Cái này còn có thiên lý sao, còn có vương pháp sao?
“Im miệng!”
Lão già hung ác trợn mắt lườm nam tóc dài. Trong 5 người này, gã ta là kẻ nói nhiều nhất.
“Im miệng?” Nam tóc dài cười lạnh một tiếng: “Im miệng thì im miệng!”
“…”
Một bên, Lưu Ảnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người Thất Tinh một cái, từ đầu đến cuối đều chưa từng mở miệng.
Mãi đến giờ phút này, Diệp Oản Oản lúc này mới lững thững tiến tới, đi vào bên trong căn phòng.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản vừa mới đưa mắt nhìn sang, liền thấy bị giam ở bên trong phòng, không là nhóm 5 người lính đánh thuê, còn có thể là ai?
Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản cảm nhận được khí tức của ngày tận thế…
Nhóm 5 người lính đánh thuê này, làm sao lại có thể từ Hoa quốc chạy đến Độc Lập Châu rồi vậy hả? Lại là làm cách nào tìm ra được Không Sợ Minh, còn biết chính mình đang ở chỗ này?
Mấy người Tiểu Loli và Hải Địch, sau khi thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, cả người nhất thời cả kinh! Kỷ Hoàng quả thực là không lừa bọn họ, chủ nhân thật sự đang ở tại Không Sợ Minh!
Tiểu Loli bỗng nhiên đứng dậy, mặt đầy kích động nhìn về phía Diệp Oản Oản.
“Chủ…”
Tiểu Loli vừa muốn mở miệng, lại bị Diệp Oản Oản cắt ngang.
“Các ngươi nói mình là thành viên của Tử Vong Hoa Hồng?” Diệp Oản Oản nhìn về phía mấy người Tiểu Loli, lạnh giọng quát lên.