Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Nghe được lời nói này, đám người Khương lão và Tiểu Loli đều sững sờ. Lời này của chủ nhân là có ý gì?

Không chỉ như vậy, biểu hiện bây giờ của chủ nhân, thật giống như hoàn toàn không biết bọn họ, chuyện này là như thế nào?

“Mới vừa rồi, tôi nghe nói, các người tới Không Sợ Minh để tìm người, đúng không?” Giờ phút này, Thất Tinh nhìn về phía đám người Hải Địch tra hỏi.

“Đúng vậy!” Tiểu Loli theo bản năng gật đầu một cái. Cũng không phải là tìm người sao, hơn nữa người muốn tìm cũng đã xuất hiện rồi.

“Vậy, các người muốn tìm ai?” Thần sắc Thất Tinh như có thâm ý khác.

Một bên, Lưu Ảnh nhìn về phía Diệp Oản Oản, lại nhìn Thất Tinh một chút, chân mày hơi hơi nhíu lên, vẻ mặt như đang nghĩ tới cái gì.

Giờ phút này, Diệp Oản Oản thật là có nỗi khổ khó nói. Nếu như lúc trước, nhóm 5 người lính đánh thuê này không đề cập bọn họ thuộc thế lực của Tử Vong Hoa Hồng, nàng hoàn toàn có thể thoải mái thừa nhận việc nhóm 5 người lính đánh thuê này là thủ hạ nàng thu sau khi rời khỏi Độc Lập Châu.

Nhưng mà, nhóm 5 người lính đánh thuê sau khi đi tới Không Sợ Minh liền kêu gào mình là người của Tử Vong Hoa Hồng, Diệp Oản Oản kiên quyết không thể thừa nhận!

Tử Vong Hoa Hồng căn bản chính là một thế lực giả tạo, cũng không hề tồn tại. Tóc Húi Cua ca thân là Không Sợ Minh Chủ, làm sao lại có thể đi giả mạo Hắc Quả Phụ…

Bây giờ, Diệp Oản Oản đã quyết định chủ ý trong lòng. Vô luận như thế nào, chính mình cũng không thể thừa nhận! Nếu không, nàng và nhóm 5 người lính đánh thuê, hôm nay chỉ sợ toàn bộ đều sẽ phải chết tại đây!

“Ngươi nói các ngươi là người của Tử Vong Hoa Hồng, chẳng lẽ, các ngươi hôm nay tới chỗ này, là muốn tìm Hắc Quả Phụ sao?” Diệp Oản Oản thấy Tiểu Loli lại muốn mở miệng, trong lòng nôn nao vạn phần, trên mặt lại bày ra vẻ lạnh lùng bình thản.

“Chuyện này…”

Tiểu Loli hơi sững sờ, nhìn Diệp Oản Oản, căn bản không biết chủ nhân của mình nói như vậy là có ý gì?

“Ha ha!! Dĩ nhiên không phải là đến tìm Hắc Quả Phụ!” Lưu Ảnh ở một bên chưa bao giờ lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng.

Lưu Ảnh?

Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản hướng về phía Lưu Ảnh nhìn lại.

Mới vừa tiến vào bên trong phòng giam, nàng cũng không chú ý tới Lưu Ảnh. Mà sau khi Diệp Oản Oản nhìn thấy Lưu Ảnh, tim nàng bỗng như muốn ngừng đập!

Gã Lưu Ảnh này làm sao lại sẽ cùng nhóm 5 người lính đánh thuê ở chung một chỗ?

Nàng và Lưu Ảnh lại có thù oán…

Nếu như Lưu Ảnh tùy tiện nói gì, nàng cũng sẽ chết không có chỗ chôn!

“Thật không nghĩ tới, chúng ta lại sẽ chạm mặt ở một nơi như thế này.” Lúc này, Lưu Ảnh nhìn Diệp Oản Oản, mở miệng nói.

Nghe vậy, Diệp Oản Oản thầm than không hay!!

“Ngươi biết Bạch Phong tỷ?” Ánh mắt lạnh như băng của Thất Tinh rơi vào trên người Lưu Ảnh.

“Bạch Phong?” Lưu Ảnh nhìn về phía Thất Tinh: “Cái gì Bạch Phong? Ngươi nói nàng là Bạch Phong?”

“Làm sao? Ngươi cảm thấy, nàng không phải là Bạch Phong?” Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Thất Tinh, vô tình hay cố ý hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại.

Nhóm 5 người lính đánh thuê đầu óc mơ hồ, không biết bọn họ rốt cuộc nên nói gì nữa.

“Nàng dĩ nhiên không phải là Bạch Phong!” Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng.

“Ồ…” Thất Tinh như có điều gì suy nghĩ: “Nếu ngươi nói ngươi biết nàng? Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng rốt cuộc là ai?”

Lúc này, ánh mắt Lưu Ảnh rơi vào trên người Diệp Oản Oản: “Nàng không phải là Không Sợ Minh Chủ, Tóc Húi Cua ca à?”

Nguyên bản, Diệp Oản Oản đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc thân phận bị phơi bày, nhưng mấy câu nói của Lưu Ảnh, lại khiến cho Diệp Oản Oản vô cùng kinh ngạc trong lòng.

“Ha ha, cũng không kỳ quái! Tên của Phong tỷ, đa số mọi người đều không biết được, chỉ biết ngoại hiệu của Phong tỷ.” Bắc Đẩu cười lớn một tiếng.

“Ồ! Nguyên lai Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca lại tên là Bạch Phong!” Lưu Ảnh gật đầu một cái, chợt hướng về Diệp Oản Oản nói: “Minh chủ, vẫn khỏe chứ? Đã lâu không gặp!”