Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
“Tinh Thần Giải Trí…”
Diệp Oản Oản tự lẩm bẩm trong miệng. Vô luận như thế nào, nàng cũng không thể ngờ, công ty giải trí quốc tế đại danh đỉnh đỉnh, lại có thể sẽ là sản nghiệp dưới cờ của Nhị trưởng lão Không Sợ Minh…
Nếu nói như vậy, công ty Tinh Thần thuộc về sản nghiệp của Nhị trưởng lão, hẳn cũng là một phần của Không Sợ Minh…
Từ trước đến nay, sau khi đến Hoa quốc, Đại trưởng lão cũng đã hiểu được, Minh chủ cũng không muốn gây quá nhiều rắc rối tại Hoa quốc, nếu có thể không dùng tới vũ lực là không còn gì tốt hơn.
Diệp Oản Oản sau hồi lâu trầm tư, cuối cùng cũng quyết định đi đến Tinh Thần xem một chút.
Tinh Thần Giải Trí tại Hoa quốc, từ trước đến giờ vô cùng khiêm tốn, nhưng sức ảnh hưởng lại hết sức đáng sợ.
Bất kỳ một công ty giải trí nào tại Hoa quốc, đều không cách nào đánh đồng cùng với Tinh Thần Giải Trí cả. Thậm chí loại công ty giải trí đỉnh cấp giống như Hoàng Thiên Giải Trí, một khi gặp phải Tinh Thần Giải Trí, cũng phải cung cung kính kính, sợ sẽ làm cho Tinh Thần Giải Trí không vui.
Tinh Thần Giải Trí có khá nhiều chi nhánh, tại Đế Đô cũng có một vài chi nhánh khá lớn.
Diệp Oản Oản cùng đám người Đại trưởng lão, Tam trưởng lão lái xe đi đến chi nhánh lớn nhất của Tinh Thần Giải Trí tại Đế Đô.
“Hai người các ngươi làm sao lại đi theo rồi?”
Lúc này, Tam trưởng lão nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu lên xe cuối cùng, chân mày hơi hơi nhíu lại.
“Làm sao, chúng tôi không thể đi cùng với Phong tỷ sao?”
Bắc Đẩu mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Tam trưởng lão.
“Không cần canh chừng Liêu Gia Kỳ sao?” Tam trưởng lão mở miệng nói.
Nghe Tam trưởng lão hỏi, Bắc Đẩu cười hô hô: “Tam trưởng lão, ông cũng quá cẩn thận rồi. Liêu Gia Kỳ tiểu tử kia, nào cần phải canh chừng. Hiện tại coi như ông dùng gậy gộc đuổi hắn, ông cũng đuổi không đi. Lại nói, không phải là còn có thành viên tinh anh của Không Sợ Minh canh chừng sao? Loại chuyện nhỏ này, không cần tôi và lão Thất ra tay. Giết gà đâu cần phải dùng dao mổ trâu!”
Bắc Đẩu nói xong, nhất thời nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Phong tỷ, đệ nói có đúng hay không?”
Diệp Oản Oản: “…” Quả thực không muốn nói chuyện mà! Cảm phiền lái xe nhanh nhanh giùm một chút.
Chỉ chốc lát sau, Đại trưởng lão đậu xe ở sát ven đường.
Ngay phía trước, một tòa cao ốc rộng lớn, trên đỉnh cao nhất treo bốn chữ “Tinh Thần Giải Trí” to lớn.
Tinh Thần Giải Trí, thánh địa giới giải trí quốc tế.
“Con bà nó! Ngẩng đầu lên cũng không thấy được tầng chót…” Bắc Đẩu nhìn về phía Tinh Thần Giải Trí, không chừng chẹp chẹp trong miệng.
“Ui chao, lão Nhị thật là có tiền…”
Ngay chính cả Đại trưởng lão cũng không nhịn được cảm khái.
Tam trưởng lão: “Có tiền thì đã thế nào, có tiền thì hay lắm sao?”
Nghe tiếng, Thất Tinh nhìn về phía Tam trưởng lão, cơ hồ bật thốt lên: “Có tiền quả thật là giỏi lắm!”
Ở trong toàn bộ Không Sợ Minh, vị cao tầng giàu có nhất chính là Nhị trưởng lão, một điểm này mọi người đều biết.
Chỉ bất quá, tiền vốn khởi nghiệp của Nhị trưởng lão, cũng lấy từ Không Sợ Minh mà ra. Nói trắng ra là, công ty Tinh Thần cũng không tính là sản nghiệp tư nhân chân chính trên ý nghĩa, mà cũng là một bộ phận tài sản của Không Sợ Minh.
Tự nhiên, Diệp Oản Oản sẽ không đi so đo những thứ này. Tài sản của Không Sợ Minh cũng được, tài sản tư nhân của Nhị trưởng lão cũng được, cũng không có liên quan gì. Huống chi, Nhị trưởng lão còn không phải là người của Không Sợ Minh hay sao?
“Xùy, nhưng mà Nhị trưởng lão so với Đại trưởng lão và Tam trưởng lão còn kém xa.” Bỗng nhiên, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm tòa nhà chọc trời phía trước, mặt đầy khinh thường lắc đầu.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, cặp mắt Diệp Oản Oản nhất thời như bắn lửa nhìn về phía Đại trưởng lão và Tam trưởng lão.
Lời này của Bắc Đẩu có ý là… Đại trưởng lão và Tam trưởng lão so với Nhị trưởng lão còn có nhiều tiền hơn?
Diệp Oản Oản vẫn đều luôn cho rằng, Không Sợ Minh bọn họ thật ra chỉ là một thế lực bình thường, nghèo rớt mồng tơi. Nếu không, cần gì phải cướp…