Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Những cao tầng Không Sợ Minh này, tại Châu Á, Bắc Mỹ, Châu Âu rộng lớn như vậy đều có tài sản của riêng mình, chẳng lẽ tài sản của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão…

Thấy Diệp Oản Oản nhìn mình chằm chằm, Đại trưởng lão mặt đầy mộng bức: “Tôi chỉ làm nghề lính đánh thuê, sát thủ các loại… không có được nhiều tiền như Nhị trưởng lão vậy. Nhị trưởng lão là hốt bạc, tiền tôi kiếm là tiền khổ cực…” 

“Đúng… Đại trưởng lão nói đúng, tiền chúng tôi kiếm đều là tiền khổ cực…” Tam trưởng lão cũng vội vàng mở miệng nói.

Nhìn thấy thần sắc Diệp Oản Oản như vậy, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão chẳng biết tại sao, đều không khỏi có chút bất an.

“Chậc chậc, Phong tỷ, Nhị trưởng lão làm việc quá không đàng hoàng rồi! Không Sợ Minh chúng ta từ lúc nào lại bắt đầu kiếm tiền? Tác phong nhất quán của Không Sợ Minh chúng ta, đều là người khác kiếm tiền, chúng ta đi đoạt lại… Hiện tại các trưởng lão của Không Sợ Minh lại bắt đầu kiếm tiền, quả thật là mất hết mặt mũi của Không Sợ Minh chúng ta!” Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản, nói đầy vẻ chính nghĩa.

Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, bao gồm cả Diệp Oản Oản, tất cả mọi người đều sững sờ…

“Phong tỷ, tỷ xem, chúng ta là thổ phỉ, tỷ là thủ lĩnh của thổ phỉ. Bây giờ Nhị trưởng lão không làm thổ phỉ nữa mà lại đi buôn bán rồi, làm cái gì mà kinh doanh địa ốc, làm cái gì mà giới giải trí, thật xấu hổ mất mặt…!! Quá sỉ nhục, mặt mũi này chẳng biết đã bị ném tới đâu rồi! Phong tỷ, tỷ nhanh quản một chút đi.” Bắc Đẩu nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép.

Diệp Oản Oản: “…” Nàng rốt cuộc nên nói gì cho phải đây?

Lúc này, Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái: “Chắc là lần trước cậu hỏi vay tiền Nhị trưởng lão, nhưng ông ta không cho cậu mượn, nên mới ghi hận trong lòng đi?”

Thất Tinh nói xong, ánh mắt của Diệp Oản Oản, Đại trưởng lão, và cả Tam trưởng lão, đồng loạt rơi vào trên người Bắc Đẩu.

Thần sắc Bắc Đẩu hơi có chút lúng túng, đầu tiên là hung hăng trừng Thất Tinh một cái, chợt cười lạnh một tiếng: “Lão Thất, cậu đùa gì thế, vay tiền… Tôi là loại người như vậy sao, tôi cần hỏi vay tiền Nhị trưởng lão? Tôi mà thiếu tiền sao?

Không Sợ Minh ai lại không biết tôi xài tiền như nước, vung tay quá trán đã quen… Nếu như tôi không có tiền, tôi sẽ vung tay quá trán tiêu tiền sao?”

Diệp Oản Oản: “…” Loại logic này của Bắc Đẩu, khiến cho nàng không có lời nào chống đỡ…

Nhưng nếu như không thiếu tiền mà nói, Bắc Đẩu tại sao sẽ bất chấp nguy hiểm bị đánh chết tươi, lừa 100 ngàn tệ của Cẩu Tạp Chủng Dịch Thủy Hàn…

Chờ Bắc Đẩu nói xong, Thất Tinh mặt đầy bình tĩnh gật đầu một cái, lạnh nhạt nhìn Bắc Đẩu: “Điều cậu nói không có vấn đề gì, đạo lý đó tôi cũng đều hiểu, nhưng số tiền ba năm trước cậu mượn tôi, định khi nào trả?”

Sắc mặt Bắc Đẩu đầy lúng túng, chợt mặt đầy vẻ thương tâm muốn chết, chỉ vào Thất Tinh: “Được… Lão Thất, không nghĩ ra cậu là thứ người như vậy… Tôi chỉ hỏi mượn cậu có 200 tệ, mà cậu lại có thể còn nhớ tới giờ… Uổng công tôi đối xử thành tâm với cậu như vậy, chiếu cố cậu như con trai mình… mà cậu lại đối xử với tôi như vậy!”

Diệp Oản Oản: “…” Chiếu cố như con trai mình, là hắn nói nghiêm túc sao?

“Hẳn là cậu nhớ lộn, cậu hỏi mượn tôi 2 triệu, đó là toàn bộ tài sản của tôi.” Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái.

Tam trưởng lão nhìn về phía Thất Tinh: “Thất Tinh, ngươi làm sao lại không biết xấu hổ như vậy?”

Thất Tinh bĩu môi, “Tam trưởng lão, mắc mớ gì tới ông? Đây là chuyện tư mật của hai huynh đệ chúng tôi…”

Rất nhanh, Bắc Đẩu đi lên trước, hơi ôm cổ của Thất Tinh, cười hô hô nói: “Lão Thất, anh em chúng ta vào sinh ra tử, có chuyện gì mà chưa từng trải qua… Chỉ có 200 tệ, trở về tôi liền trả cậu.”

Thất Tinh: “2 triệu.”

Bắc Đẩu: “Tôi biết rồi… Trở về tôi sẽ nhờ Phong tỷ trả lại cho cậu…”

Diệp Oản Oản: “?”