Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Chỉ bất quá, so với cái gọi là kho tài nguyên, một chuyện khác cho khiến cho Diệp Oản Oản để ý, Kỷ Tu Nhiễm… từ trên hải đảo chạy sao?

Lúc lên đảo, Diệp Oản Oản từng len lén quan sát, cơ hồ cho dù là đi thuyền từ đất liền cũng cần một khoảng thời gian rất dài. Cho nên, Kỷ Tu Nhiễm làm thế nào chạy trốn?

Còn không đợi Diệp Oản Oản nghĩ sâu, một nữ nhân tóc dài tới hông chậm rãi đi vào. Sau khi cô ta nhìn thấy Diệp Oản Oản, ánh mắt hơi hơi kinh ngạc: “Tiểu Phong!”

Lúc này, Diệp Oản Oản hướng về phía sau quan sát.

Người tới không phải là ai khác, chính là Hải Đường.

Thời điểm Diệp Oản Oản vừa mới đến Độc Lập Châu, giả mạo Không Sợ Minh Chủ, từng ở trong một buổi tiệc họp mặt các thế lực lớn, ra mắt Hải Đường một lần.

Mặc dù thời điểm đó Hải Đường cũng rất nhiệt tình, nhưng Diệp Oản Oản cũng chưa khôi phục lại ký ức, cũng không biết được Hải Đường là ai, cho nên, cũng không trò chuyện nhiều cùng Hải Đường, mượn cớ rời đi.

Nhưng mà, ngày hôm nay nhìn thấy Hải Đường, tâm tình Diệp Oản Oản lại không giống với ngày trước.

Cô gái này, là bằng hữu tốt nhất của nàng tại Độc Lập Châu, cũng vừa là thầy vừa là bạn.

Buổi ban đầu khi Không Sợ Minh được sáng lập, cũng được Hải Đường hết sức giúp đỡ.

“Yo, Hải Đường tới rồi… Tới hôn một cái.”

Một vị đại lão nhìn thấy Hải Đường, ánh mắt hơi sáng lên.

“Cút!”

Hải Đường lườm gã ta một cái, chợt kéo lấy Diệp Oản Oản, dẫn Diệp Oản Oản đi ra ngoài.

“Hải Đường, em vẫn luôn dữ như vậy, bá đạo như vậy… anh yêu em đến chết cũng không đổi…”

Diệp Oản Oản: “…”

Đây là nơi nào? Đều không thể tạm quên nói chuyện yêu đương sao? Cũng không tự nhìn lại tình cảnh bản thân đi! Đại lão đúng là đại lão mà, chính là loại có cảm giác ngu ngốc bất bình thường, không giống với người khác.

Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi theo Hải Đường, đi tới khu A hòn đảo này.

Thông qua Hải Đường miêu tả, lúc này Diệp Oản Oản mới rõ ràng, hải đảo tổng cộng chia làm 3 khu lớn, bình thường người giữa các khu không lui tới lẫn nhau, cũng rất ít chạm mặt, theo thứ tự là dùng A, B, C để phân chia ba khu vực.

Khu A trước mắt là khu mà đám người Hải Đường ở, mà chỗ Diệp Oản Oản mới vừa đánh bài là khu B, mà đường đến khu C, tương đối xa hơn rất nhiều, ở một bên khác của hải đảo.

“Làm sao cô sẽ bị bắt vào đây?”

Hải Đường nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, vội vàng hỏi.

“Trước không nói chuyện này, Hải Đường, Kỷ Tu Nhiễm đâu?” Diệp Oản Oản hỏi.

“Tu Nhiễm anh ấy đã rời khỏi hòn đảo này rồi.” Hải Đường trả lời.

Nghe Hải Đường nói vậy, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức, thật đúng là chạy rồi sao?

Kỷ Tu Nhiễm là như thế nào làm được??

“Không thể nào… Làm thế nào anh ấy chạy trốn ra ngoài?” Diệp Oản Oản hỏi.

“Kỷ Tu Nhiễm là ai chứ! Một hòn đảo nhỏ như vậy mà muốn vây khốn anh ấy, chỉ sợ không dễ dàng.” Hải Đường cười đáp.

“Vậy, sau khi Kỷ Tu Nhiễm chạy trốn, liền không quay lại nơi này rồi sao?” Diệp Oản Oản thần sắc đầy nghi ngờ. Dựa theo tính cách của Kỷ Tu Nhiễm, hẳn là sẽ không bỏ rơi bằng hữu của mình.

“Kỷ Tu Nhiễm nói rồi, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, có khả năng cũng không có tâm tư hại chúng ta, cho nên bảo mọi người tạm thời không cần lo lắng.” Hải Đường nói.

Diệp Oản Oản: “…” Suy nghĩ của Kỷ Tu Nhiễm, rất là đặc biệt nha…

Đều đã bị nhốt lại trên hải đảo rồi, lại còn không có tâm tư hại bọn họ.

Nhưng mà nghĩ lại, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, tại sao lại không trực tiếp giết bọn họ, ngược lại phải đem mọi người nhốt tại trên đảo… Mục đích Võ Đạo Liên Minh làm như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

“Đúng rồi, nơi này có một bức thư, Kỷ Tu Nhiễm bảo tôi giao lại cho cô.”

Sau một hồi trầm tư, Hải Đường lấy ra một phong thư đưa cho Diệp Oản Oản.

“Không phải chứ… Kỷ Tu Nhiễm biết tôi sẽ bị bắt vào đây?” Thần sắc Diệp Oản Oản đầy kinh ngạc, Kỷ Tu Nhiễm chẳng lẽ là thầy bói biết trước được tương lai sao?