Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

“Nói chung cũng không phải là tính ra cô sẽ bị người ta bắt vào đây. Phong thư này, vô luận là cô đi vào cũng được, hoặc là tôi đi ra ngoài cũng được, cũng đều phải giao cho cô.” Hải Đường giải thích.

Diệp Oản Oản cũng không nghĩ nhiều, đem tờ giấy mở ra.

Không thể không nói, anh chàng Kỷ Tu Nhiễm này có nét chữ thật là đẹp, so sánh với chữ mình tự viết, hoàn toàn chính là bùa vẽ quỷ.

“Sự việc dòng chính, chớ có điều tra nữa, nhớ lấy… Thật ra thì, anh cũng không có mộng tưởng gì lớn lao, chỉ muốn có một mẫu ruộng tốt, mỗi ngày cơm canh đạm bạc, làm chút buôn bán lẻ, bình thản sinh hoạt.”

Mấy câu nói ngắn ngủn, làm cho Diệp Oản Oản hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ.

Không để cho nàng tiếp tục điều tra dòng chính, còn nữa, một mẫu ruộng tốt… cơm canh đạm bạc…

Này, xin hỏi có vị thiên thần nào có thể ở trên trời bay xuống nói cho mình biết, phong thư này của Kỷ Tu Nhiễm, rốt cuộc là có ý gì, lại muốn biểu đạt cái gì?

Tại sao không để cho nàng điều tra dòng chính?

Còn nữa, cơm canh đạm bạc là ý gì chứ, nàng hoàn toàn xem không hiểu có được không?

Lui 10 ngàn bước mà nói, cho dù là có lý do, vậy thì lý do này, tối thiểu cũng phải nói ra đi chứ!

Thấy thần sắc Diệp Oản Oản đầy quỷ dị, Hải Đường hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy… viết cái gì vậy?”

“Hải Đường, phong thư Kỷ Tu Nhiễm giao cho tôi này, cô chưa từng xem sao?” Diệp Oản Oản hỏi.

Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, Hải Đường lắc đầu một cái: “Chưa bao giờ xem! Phong thư này là Kỷ Tu Nhiễm đưa cho cô, làm sao tôi sẽ chưa có được sự đồng ý của cô đã tự mình đi xem.”

Đối với nhân phẩm của Hải Đường, đương nhiên Diệp Oản Oản sẽ không có bất kỳ hoài nghi nào.

Lúc này, Diệp Oản Oản đem phong thư trong tay đưa cho Hải Đường: “Hải Đường, tự cô nhìn một chút.”

Hải Đường thần sắc nghi ngờ, nhận lấy bức thư Kỷ Tu Nhiễm viết.

Chỉ chốc lát sau, chân mày Hải Đường hơi hơi nhíu lại.

“Cô… có thể xem hiểu Kỷ Tu Nhiễm muốn biểu đạt cái gì sao?” Diệp Oản Oản hướng về Hải Đường hỏi.

“Chuyện này… thực sự là tôi không biết.” Hải Đường lắc đầu một cái.

Đang êm đẹp, vì sao Kỷ Tu Nhiễm lại đột nhiên nhắc tới dòng chính?

Hơn nữa, một mẫu ruộng tốt, làm chút buôn bán lẻ, cơm canh đạm bạc… lại là có ý gì? Đoạn văn này và yêu cầu Diệp Oản Oản không nên tiếp tục điều tra dòng chính, dường như cũng hoàn toàn không cách nào liên hệ được với nhau.

Diệp Oản Oản có chút vô cùng bất đắc dĩ thở dài, Kỷ Tu Nhiễm đây là đang cho nàng chơi giải mật thư sao… 

Chỉ tiếc, chỉ số thông minh của nàng có hạn, thật sự là không nghĩ ra được rốt cuộc là Kỷ Tu Nhiễm muốn truyền đạt tin tức gì cho chính mình.

Thật ra thì, nói thẳng ra không phải là tốt rồi sao?

“Kỷ Tu Nhiễm còn có lời gì lưu lại cho tôi không?” Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.

“Thứ này ngược lại không có, bất quá… lúc ban đầu suy luận, Kỷ Tu Nhiễm đã từng nói, nhất định có một người bí ẩn, ở sau màn đạt thành liên hệ nào đó cùng với dòng chính. Mà người bí ẩn kia, hẳn không phải là người của dòng chính, nhưng lại ở sau lưng sai sử… thậm chí lợi dụng dòng chính đi hoàn thành một số chuyện nào đó.” Chỉ sau một thoáng trầm tư, Hải Đường mở miệng nói.

“Người bí ẩn?”

Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ. Là cái người bí ẩn mà ban đầu Tam trưởng lão từng nói, Nhiếp Linh Lung đêm tối đi gặp… cũng là cái gã vẫn luôn muốn cướp đoạt chiếc nhẫn của mình.

Người bí ẩn kia, có phải là thế lực dòng chính hay không, hay là đang lợi dụng dòng chính? Một điểm này, Diệp Oản Oản không dám khẳng định, cũng không rõ ràng. Nhưng, có một chuyện, Kỷ Tu Nhiễm suy đoán lại hoàn toàn không sai.

Người bí ẩn đúng là thông qua dòng chính, để cho người của dòng chính tới cướp nhẫn của mình.

Mà dựa theo suy luận của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản lại suy luận ra một ít chuyện khác.

Người bí ẩn này, nhất định biết, chiếc nhẫn nàng đeo, tượng trưng cho quyền lực tối cao của Tử Vong Hoa Hồng. Nắm giữ chiếc nhẫn này, liền có thể khởi động Tử Vong Hoa Hồng, trở thành Eric Tử Vong Hoa Hồng một đời mới.