Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

“Xong rồi, tứ đại thế lực hạch tâm của Tội Ngục, bị Tử Vong Hoa Hồng trong nháy mắt đánh bại, quân lính tan rã!”

“Vậy… Chẳng lẽ… Không phải là hàng nhái sao? Tử Vong Hoa Hồng này, chính là Tử Vong Hoa Hồng năm đó!”

Vẻn vẹn nửa ngày, Tử Vong Hoa Hồng khôi phục, lấy thế như chẻ tre đem tứ đại thế lực hạch tâm của Tội Ngục, kể cả A Tu La ở bên trong, đánh bại, bị đánh tới mức toàn quân tan rã.

“Có phải là chúng ta nhìn lầm rồi hay không, A Tu La bọn họ chẳng qua là… đi ngang qua?”

“Đi ngang qua? Đánh rắm, có đầu óc hay không? A Tu La người ta và Không Sợ Minh có quan hệ như thế nào, Không Sợ Minh Chủ và Tu La Chủ ngay cả con chung đều có rồi, đây nhất định là mang theo Thiên Hận và cả Đồ Môn đến giúp đỡ, sau đó không đánh lại!”

Nửa ngày sau, bên phía Không Sợ Minh tuyên bố, Không Sợ Minh chiến bại.

Chưa tới nửa ngày, Tử Vong Hoa Hồng tuyên bố, tất cả cao tầng và tinh anh Không Sợ Minh đầu hàng, sáp nhập vào Tử Vong Hoa Hồng.

Mà Không Sợ Minh hiện nay, trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Cùng lúc đó, Diệp Oản Oản suất lĩnh Không Sợ Minh trống rỗng chỉ còn lại một người,… Tuyên bố, ủng hộ dòng chính vô điều kiện, trừ ủng hộ dòng chính vô điều kiện ra, Diệp Oản Oản lần nữa tuyên bố, muốn đem dòng chính kiện ra Trọng Tài Hội. 

Không Sợ Minh và dòng chính rõ ràng đã ký tên hiệp nghị chiến lược, song phương phải che chở nhau vô điều kiện, nhưng mà một trận đánh giữa Không Sợ Minh và Tử Vong Hoa Hồng, dòng chính ba lần bốn lượt từ chối, không nguyện ý xuất thủ giúp đỡ, lúc này mới dẫn đến Không Sợ Minh chiến bại. Dòng chính không hề nghiêm khắc tuân thủ theo điều ước hợp tác chiến lược, nhất định phải vì lần này Không Sợ Minh chiến bại thua trận, mà chịu toàn bộ trách nhiệm!

Chi nhánh dòng chính

Vào giờ phút này, sắc mặt lão già dòng chính, âm trầm phảng phất như có thể chảy ra nước.

Lão già dòng chính vô luận như thế nào cũng không thể ngờ được, Không Sợ Minh lại có thể vô sỉ đến nông nỗi này!

Hay cho một chiêu Ly Miêu Hoán Thái Tử!

Mặc dù dòng chính không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng trong lòng lão già dòng chính hiểu rõ ràng, cái tổ chức sơn trại Tử Vong Hoa Hồng đó, nhất định là thế lực của Không Sợ Minh, bọn họ đang diễn trò mà thôi!

Không Sợ Minh cố ý làm bộ như không địch lại chiến bại, tất cả cao tầng và thành viên tinh anh của Không Sợ Minh đều đầu hàng, bị hút vào Tử Vong Hoa Hồng, mà Không Sợ Minh lại chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng.

Con ả Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong đó, quả thực là không biết xấu hổ đến cực hạn, mang theo một cái Không Sợ Minh rỗng tuếch tuyên bố ủng hộ dòng chính bọn họ?

Bọn họ cần một cái vỏ trống rỗng ủng hộ làm cái gì? 

Còn không chỉ như thế, con ả Không Sợ Minh Chủ, lại còn muốn hướng về Trọng Tài Hội tố cáo dòng chính bọn họ, nói dòng chính bọn họ không giúp đỡ, nhất định phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc Không Sợ Minh chiến bại!!

Vào giờ phút này, lão già dòng chính hận không thể đem Diệp Oản Oản chém thành muôn mảnh.

Chỉ bất quá, trước mắt nhức đầu nhất, cũng không phải là Không Sợ Minh Chủ mang theo một cái tổ chức trống rỗng ủng hộ dòng chính bọn họ, mà là phải xử lý như thế nào nếu Trọng Tài Hội “hỏi thăm” dòng chính…

Hiệp ước bọn họ cùng ký kết với Không Sợ Minh, trong hiệp ước thật ra là đã viết rõ rõ ràng ràng, hợp tác chiến lược là lẫn nhau. Nếu như Không Sợ Minh có chiến sự, dòng chính cũng nhất định phải giúp, đây là nghĩa vụ của dòng chính…

Chỉ bất quá, ai có thể nghĩ đến, Không Sợ Minh và cái sơn trại Tử Vong Hoa Hồng đó, căn bản chính là đang diễn trò. Đường đường là Không Sợ Minh, thời gian chừng một ngày, hoàn toàn bị đánh bại!

Nửa ngày trước, từng giờ từng phút quan sát tình hình chiến đấu của Không Sợ Minh và Tử Vong Hoa Hồng, lão già dòng chính đã cảm giác được có cái gì đó sai sai. Bởi vì có liên quan đến điều ước hợp tác chiến lược, vốn định lập tức dẫn người đến ủng hộ Không Sợ Minh, nhưng mà Không Sợ Minh “thảm bại” cũng quá con mịa nó nhanh!

Hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội tuân thủ điều ước hợp tác chiến lược!

“Không Sợ Minh Chủ…” Vào giờ phút này, lão già dòng chính cắn răng nghiến lợi: “Ngươi cũng quá không biết xấu hổ!”